Thái phi nương nương đến rồi.
Thái phi bước vào trong thư phòng, nét mặt hiện lên một cảm xúc rất phức tạp.
Đôi mắt đẫm lệ.
Cảm xúc dồn nén nhiều năm bỗng dưng ùa về, đôi chân lúc này bước đi nặng nề.
Tâm trạng thương nhớ con trai của mình, sau nhiều năm xa cách.
Trong cổ họng giường như nghẹn lại, giọng run run không cất lên được thành tiếng...!
Chàng nhìn thấy mẫu phi của mình như vậy rất đau lòng.
Dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Chàng bước nhanh về phía Thái phi, lúc này sẽ không có lời nào có thể diễn tả cảm xúc hiện giờ của 2 người họ.
Thái phi dùng một cái ôm của một người mẹ, ôm lấy đứa con trai của mình.
Cảm thấy giống như một giấc mơ: Vũ nhi của ta...đã lớn như vậy rồi sao...con đã chịu khổ rồi.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện một hồi lâu.
Phía bên ngoài của thư phòng, một anh lính hớt ha hớt hải chạy vào: Báo...bẩm Vương gia...Triệu cô nương cô ấy...!
Chàng nghe xong liền tưởng nàng sảy ra chuyện gì...chưa nghe anh lính nói xong liền nhanh chóng hỏi lại: Nàng hiện giờ đang ở đâu?
Anh lính luống cuống trả lời: Triệu cô nương hiện tại...ở ngoài chợ.
Chàng liền quay sang phía mẫu phi của mình hạ giọng: Người chắc cũng mệt rồi trở về nghỉ ngơi sớm chút, bản vương có việc cần phải xử lý...ô thế là vợ quan trọng hơn ư.
Nói rồi chàng lệnh cho người của mình đưa Thái phi hồi phủ.
Rồi nhanh chóng cùng anh lính rời khỏi phủ.
Bên phía của nàng...!
Vài phút trước:
Nàng tung tăng cùng tiểu An dạo chơi.
Nhìn cái gì cũng thấy lạ, cái gì cũng muốn mua.
Chạy hết sạp hàng của người này, đến của người khác.
Xem rất nhiều hỏi rất nhiều, nhưng một món cũng không mua.
Làm cho mọi người vô cùng tức giận, nàng cũng có muốn như vậy đâu...chỉ vì không có tiền thôi mà...!
Tưng tửng cho lắm vào, xông xáo khắp nơi đi, bây giờ thì nàng đã biết đói chưa...Trời ơi, trông đôi mắt của nàng kìa, nước miếng có khi chảy đầy một xô luôn rồi.
Không còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa...!
Phía xa xa nào đó, một đám lưu manh nào đó...ồn ào, gây sự quát mắng rồi đập phá đồ của người dân.
Một tên lớn tiếng hét lên: Thu...tiền...bảo...kê...!
Một người dân nào đó, có một sạp hàng bán gì đó: Các vị quan gia, cho ta khất thêm vài bữa...nhà ta nhiều người phải nuôi nên chưa có ngân lượng.
Mong các vị quan gia...!
Còn chưa nói xong, bọn chúng liền đập sạp hàng không một chút nhân nhượng.
Chúng quát: Không nói nhiều, đập cho ta...!
Đập được một nửa chúng liền dừng tay lại...bây giờ thì đã có tiền chưa.
Ông lặng người, khóc không thành tiếng đau xót nhìn sạp hàng của mình bị đập tan tành.
Quỳ xuống cầu xin bọn chúng: Quan gia ta...ta ở đây có chút ngân lượng, các ngài cầm đỡ đi...hôm khác ta liền bù sau...!
Tên cầm đầu đưa tay ra chộp lấy, trong lòng vẫn chưa thoả mãn.
Hai tay túm chặt cổ áo của ông xách lên, khuôn mặt hắn lúc này biến sắc tức giận vô cùng: Chỉ có một chút này mà đủ được sao, đập tiếp cho ta...!
Nghe tiếng cãi nhau, đánh lộn nàng liền kìm hãm ham muốn của mình lại, chạy đi hóng hớt.
Nàng nhìn thấy một đám lưu manh, đang ức hiếp một lão bá mà vô cùng phẫn nộ.
Bước nhanh đến, quát lớn: Dừng tay...!
Những người dân xúm lại phía trước quay lại, rồi dạt sang 2 bên để nàng đi đến phía trước.
Bước đi hùng hổ, dáng vẻ như một chị đại.
Tay trái chống nạnh, tay phải chỉ về đám lưu manh:
Bắt nạt người dân vô tội, hôm này có ta ở đây các ngươi đừng hòng đạt được mục đích.
Còn không mau đền lại những gì đã phá của lão bá đây...!
Nói rồi nàng bước về phía lão bá, nhẹ nhàng đỡ người dậy.
Phủi sạch bụi bẩn trên người...!
Đám lưu manh nãy giờ không lên tiếng tưởng rằng sợ nàng một vành, ai ngờ lại bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc.
Những gì nàng nói nãy giờ như gió thoảng qua tai...!
Một tên nào đó sớm tỉnh ngộ, liền đánh thức đại ca của mình.
Huých...!huých...đại...cưa..cưa..mỹ nhân đang rất tức giận rồi đó.
Tên đại ca bị huých rõ đau, nên cuối cùng cũng tỉnh...lau sạch nước miếng vừa chảy ra.
Khụ...khụ " Đang đánh thức chất giọng cua gái của hắn".
Ta...nàng...!
Hắn đang định nói gì không rõ nữa, đã bị nàng một đấm kết liễu một bên mắt của hắn.
Chưa bỏ cuộc đâu mà.
Hắn dùng tay phải che mắt bên trái lại.
Miệng định nói tiếp cái gì đó, liền bị nàng đấm nốt bên mắt còn lại...thôi lần này xác định, hắn tức rồi.
Tức thì sao chứ bị đấm như thế, chắc chắn đầu óc quay cuồng.
Đôi mắt không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn bầu trời màu đen.
Hắn ra lệnh cho đám đàn em của mình, giọng điệu vô cùng phẫn nộ:
Bắt...nàng...ta...lại, ta muốn nàng ta là thất phu nhân của ta...!
Bọn chúng có khoảng chục người, nhưng chỉ có 2 tên xông lên vì nghĩ nàng là nữ tử yếu đuối không đáng để tâm.
Trời lũ nhóc này tuổi gì đấu với nàng, còn tưởng nàng yếu mà bày đặt nhường.
Vậy là nàng tung quyền, dơ cước đánh mỗi tên bay một hướng.
Lũ còn lại nhìn thấy, liền biết không thể xem nhẹ nên hết thảy xông đến.
Gãy tay, gãy chân đã là gì...còn mất mấy cái răng cửa nữa kìa.
Chúng vậy mà biết sợ, gắng bò dậy cho bằng được, tên thì cầm tay...tên thì nắm chân kéo đại ca của chúng chạy mất hút.
Những vị có mặt ở đó, chứng kiến chuỗi vật lộn kinh hoàng của nàng.
Liền vỗ tay tán thưởng, khen ngợi không ngớt.
Mải vui sướng, nàng ấy vậy mà lại quên luôn đòi tiền bồi thường, chỉ mải ra oai là nhanh.
Phía xa xa, Vương gia đã chứng kiến từ đầu đến full.
Đám thuộc hạ của ngài mắt chữ A miệng chữ O hết cả lượt.
Chàng lúc này thì vui rồi, đứng xem vợ mình diễn trò nãy giờ không biết đường ra giúp.
Cũng thôi đi miệng còn lẩm bẩm cái gì mà: Nha đầu vậy mà lợi hại đến vậy, bổn vương trước đây đã xem nhẹ nàng...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...