Hoàng đế đột nhiên băng hà, thời thế thay đổi.
Đánh dấu mốc thời gian khốn khó của triều đại Kim Quốc lúc bấy giờ.
Dân chúng lầm than.
Dân ta diệt dân ta.
Quan binh cướp bóc lương thực, đẩy dân giàu trở thành nghèo.
Dân nghèo đã nghèo, nay còn nghèo hơn.
Binh lính của Trương Cẩn Càn và của Châu Tử Á.
Đi đến đâu, đồ sát đến đó.
Chỉ cần phục tùng, xin hàng đều có thể tha mạng.
Họ cứ vậy hiên ngang, đánh chiếm thẳng vào trong Đại điện.
Trương Cẩn Càn vung kiếm, hô to: "Tần thị (ý chỉ Hoàng thái hậu) giao Ngọc tỷ, Ấn soái ra đây.
Ta liền có thể tha mạng, để tỷ bình an lên chùa tịnh tâm"
Sau một hồi hô to gọi lớn, Hoàng thái hậu cùng với Hoàng hậu vẫn tụng kinh niệm phật bên trong điện.
Tiếng gõ mõ to đến nỗi, vang vọng khắp trong cung.
Tạo ra sự bức xúc cực mạnh, đối với Trương Cẩn Càn.
Ông ta quyết định cùng con trai mình là Trương Trí Tài.
Xông thẳng vào bên trong.
Mặc bên ngoài giao cho Tử Nha Nhĩ sai khiến.
Hai cha con hiên ngang bước vào giữa chính điện.
Chém giết hết đám nha hoàn, thái giám đứng cản.
Ông ta tay chống hông, nét mặt vênh váo:"Trước khi ta còn nói tử tế, thì hãy giao đồ ra.
Tỷ cũng nhận thấy rằng, thời vận thay đổi.
Chiếc ghế kia nên giao cho chủ mới rồi (ông ta chỉ thẳng tay về phía ngai vàng).
Ta đây là đang thực hiện di huấn.
Con trai tỷ không làm được, thì để ta làm thay"
Hoàng thái hậu không buồn mở mắt, ngón tay xoay chuỗi hạt:"Ngọc tỷ là vật được chỉ định trao truyền.
Không phải ngươi muốn lấy là lấy.
Càng không phải muốn chiếm là chiếm được"
Nghe xong, cơn phẫn nộ của ông ta lên tới đỉnh điểm.
Giơ kiếm chém thẳng vào chuỗi hạt.
Kiếm sắc, làm đứt dây, các hạt phật bắn tung toé khắp nền đất.
Ông ta tiếp tục chĩa thẳng mũi kiếm lên cổ Hoàng thái hậu:"Tỷ im miệng, việc làm của ta chưa đến lượt tỷ phải chỉ dạy.
À mà quên...đến đứa con trai phế vật của tỷ...tỷ còn dạy không nổi.
Nếu tỷ, thông minh như vậy.
Liệu rằng, tỷ đã điều tra ra con trai mình sao lại chết hay chưa?"
Hoàng Thái hậu lúc này vội mở mắt, ánh mắt như có thể nuốt chửng Trương Cẩn Càn:"Ngươi nói vậy...là có ý gì.
Lẽ nào Liêu nhi, là do ngươi hại hay sao?"
Ông ta đắc ý, ngửa mặt lên trời cười lớn:"Ha ha...nào nào, thái độ này của tỷ là sao.
Muốn nghe thì phải thành khẩn một chút.
Ài...mà thôi vậy...nể tình tỷ bao lâu nay cân nhắc ta.
Ta phá lệ nói cho tỷ biết.
Tỷ cũng biết rồi đó, do con trai tỷ ham mê tửu sắc.
Ngày đêm chìm đắm trong hưởng lạc.
Và rồi...một ngày nọ.
Xuất hiện một cô nương vô cùng xinh đẹp.
Tiếc thay...cô nương xinh đẹp ấy, lại chính là nữ sát thủ...võ công cao cường.
Mà điều trùng hợp thay, cô nương đó lại chính là người của ta.
Đương nhiên nghe lệnh ta, làm việc cho ta rồi.
Ha...ha...!
ha"
Hoàng thái hậu nghe xong liền có thể hiểu ra được vấn đề.
Bà lê đầu gối, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Trương Cẩn Càn.
Ánh mắt thù hận của một người mẹ, nhìn kẻ đã hại chết con mình:"Thì ra bấy lâu nay ngươi đã lên kế hoạch cả rồi.
Hơn nữa, còn lợi dụng lòng tin của ta.
Ngươi...ngươi không còn là người nữa rồi.
Thứ xúc sinh như ngươi sẽ phải trả giá"
Ông ta nghe xong, thì liền không hề để tâm tới lời Hoàng thái hậu nói.
Ông ta tiếp tục giương oai, cười lớn:"Ha ha ha...trả giá, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Ta sẽ trở thành Vua...của đất nước này.
Ta sẽ trở thành một giai thoại, để người đời biết đến ta.
Để người đời luôn ca tụng ta.
Hừ...còn tỷ, ha ha ha...sẽ chỉ là một con kiến.
Mặc cho ta giẫm đạp mà thôi.
Tỷ tưởng rằng, mình không giao ra Ngọc tỷ và Ấn soái.
Thì ta không thể lên ngôi Vua được hay sao.
Ha...vậy thì tỷ nhầm to rồi.
Tỷ tưởng mình kéo dài thời gian, thì có thể đợi viện binh đến cứu hay sao.
Vậy thì tỷ cũng nhầm rồi.
Ta đã đợi ngày hôm nay rất lâu, cũng chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Chỉ dựa vào đám oắt con, vắt mũi chưa sạch kia.
Hừ...còn non lắm"
Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng.
Nàng muốn mắng ông ta, vì cớ gì lại ham hư vinh, hại chết cháu ruột:
"Trương Cẩn Càn, ông bị điên rồi.
Điên không thuốc chữa.
Ông tưởng mình là một anh hùng hay sao.
Ông tưởng mình làm vậy là đúng hay sao.
Thực ra ông nhầm rồi.
Ông cũng chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi.
Rồi ông cũng sẽ già, ông liệu có thể ngồi trên ngai vàng được bao lâu.
1 năm, 1 tháng hay 1 ngày.
Hư...với tuổi tác già nua ốm yếu kia ư.
Hay chưa kịp ngồi, thì đã là một anh hùng bại trận.
Ông ta nghe được những lời đó, vô cùng phẫn nộ.
Tiến thẳng về phía Hoàng hậu.
Tay dùng lực, bóp thật mạnh vào cổ của nàng.
Ánh mắt vô cùng đáng sợ của ông ta:"Thứ Hoàng hậu như ngươi...mà cũng muốn lên tiếng dạy đời ta.
Ngươi hãy xem lại mình đi.
Trong 10 năm qua, ngươi đã làm được gì.
Hay chỉ nhốt mình trong phòng.
Ngày ngày tụng kinh niệm phật"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...