Phủ thượng thư Dư Hiên Trọng, tại khuê phòng của Dư Ninh quận chúa.
Xoảng...choang...choang...!
(Tiếng đập phá đồ đạc)
Nha hoàn của Dư Ninh, lên tiếng can ngăn:
Tiểu...tiểu thư, cô bình tĩnh chút.
Để lão gia biết được sẽ không hay đâu.
Nổi cơn thịnh nộ, nàng ta đập phá hết đồ đạc trong phòng để trút giận.
Đến nha hoàn lên tiếng can ngăn cũng bị nàng ta cho một bạt tai.
Chát...nàng ta, quát:
Đúng là một lũ vô dụng, ta chi nhiều ngân lượng như vậy.
Mà chưa động đến được một sợi tóc của ả ta.
Ngươi nói xem làm sao ta có thể không tức giận được.
Mặt nàng ta đột nhiên trở nên âm hiểm, có lẽ là đã nghĩ ra được mưu kế gì để hại Tuyết rồi.
Nàng ta nói:
Hừ...cô ta thoát được một lần, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu...!
Buổi tối, tại phủ của bát vương gia.
Họ mở tiệc ăn mừng, tẩy trần cho tứ vương gia.
Trước lúc mở tiệc, khoảng một canh giờ.
Bát vương gia đang nói với hạ nhân của mình.
Nấu những món ngon, lạ để tiếp đãi tứ ca của mình.
Các ngươi hỗ trợ đầu bếp.
Chuẩn bị đồ ăn ngon một chút, lạ một.
Huynh ấy xa nhà nhiều năm, chắc đã lâu chưa được thưởng thức đồ ăn ngon.
Tuyệt đối không được làm cho huynh ấy thất vọng.
Nếu không thì đừng có trách ta.
Nét mặt chàng vô cùng nghiêm nghị, xem ra đã nói như vậy chắc chắn sẽ làm.
Nàng đứng một bên nghe được, liền chạy đến đập vai của chàng.
Nàng nói:
Hay là giao cho ta đi.
Món lạ, món ngon ta đều có thể làm.
Đảm bảo các huynh chưa thưởng thức qua, không làm ai phải thất vọng.
Nàng vỗ ngực tự tin lắm, lại còn nháy mắt với chàng nữa chứ.
Nhưng điều đó là đương nhiên, vì trước đây nàng sống cùng với mẹ.
Mẹ nàng là một đầu bếp siêu giỏi, nên từ khi còn bé nàng đã được mẹ truyền nghề cho.
Với hi vọng con gái mình sau này, sẽ thay mình tiếp quản cơ ngơi.
Nhưng mẹ nàng thật không ngờ rằng, khi lớn lên nàng lại đi theo con đường làm cảnh sát.
Khiến mẹ nàng vô cùng giận, giận đến nỗi tuyệt giao.
Vậy nên sau này nàng đã phải dọn ra ngoài ở riêng.
Điều này khiến nàng buồn vô cùng.
Nét mặt của chàng hiện lên vẻ nghi ngờ, không tin tưởng vào cô gái trước mặt mình lại biết nấu ăn.
Chàng nói:
Nha đầu...đừng loạn nữa...!
Nàng nghe xong tức giận quát:
Huynh là không tin ta, nói cho huynh biết ta nấu rất ngon đấy.
Vậy nếu không chúng ta cá cược đi.
Đám nô bộc đứng đó, mà tim đập mạnh.
Cảm giác như sắp rớt ra ngoài.
Vì đây là người đầu tiên giám ăn nói với chàng như vậy.
Ai cũng nghĩ rằng nàng lần này chết chắc rồi.
Nháy mắt khuyên nàng nên biết chừng mực.
Chàng nói:
Cá cược thế nào? Nói nghe thử...!
Đám nô bộc sốc nặng, đứng hình mất vài giây.
Đưa mắt nhìn nhau, nói chuyện bằng ánh mắt.
Vậy mà Vương gia không hề tức giận, cô nương này quản nhiên có bản lĩnh.
Sau này, không nên đắc tội với cô nương ấy thì hơn.
Nàng khua môi múa mép, tâm chắc như đinh.
Nói:
Nếu người nào thua phải thực hiện một yêu cầu...à không ba yêu cầu đi...của đối phương.
Huynh thấy sao?
Chàng chắp tay sau lưng, ngoảnh mặt bước đi.
Chàng nói:
Quyết định vậy đi.
Nàng nghe xong sướng quá, cười lớn và bắt tay vào việc luôn:
Há...há...đã đến lúc chị đây trổ tài năng rồi.
Lần này hắn thua chắc rồi, mình sẽ khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Phục sát đất luôn, chị đây sẽ nấu toàn món các người chưa bao giờ được ăn...há...há...!
Đám hạ nhân miệng chữ O mồm chữ A đứng xem nàng độc thoại.
Nàng quay ra thấy vậy, vô cùng xấu hổ.
Quát:
Nhìn ta làm gì, mau đi làm thôi...!
Xoạch xoạch....băm băm...cạch cạch...!
Phù...ha...ha...!cuối cùng cũng xong.
Đám nô bộc ngây người, nhìn những món của nàng nấu thật lung linh, vi diệu.
Cứ ngỡ như là các tác phẩm nghệ thuật vậy.
Bên ngoài, các vị Vương gia lần lượt đến.
Ngũ vương gia:
Ôi a...tứ ca của ta, ta nhớ huynh chết mất.
(Chàng lao còn nhanh hơn tên lửa, nhẩy bổ vào người tứ vương gia mà ôm, cưỡi).
Tứ vương gia:
Đệ làm gì vậy, tránh ra coi.
Lão bát cứu huynh.
(Cánh tay của tứ vương gia không ngừng với về phía của bát vương gia).
Bát vương gia: Không hề để tâm, đó là chuyện của hai người.
Ta cứ ngồi thưởng thức trà ngon đấy, thì làm gì được ta.
Thập tam vương gia: Tung tăng hớn hở, ánh mắt tìm kiếm.
Lên tiếng hỏi:
Các huynh có nhìn thấy nương tử của đệ không, nương tử của đệ đang nơi đâu.
Mặt của bát vương gia đen sầm lại, ngũ vương gia và tứ vương gia thì đang bận ôm ấp.
Không ai đáp lại câu hỏi đó.
Cùng lúc đó phía tiền sảnh:
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, cộng thêm mùi đồ ăn thơm nức mũi:
Đến đây, đến rồi đây...!
Ngũ vương gia: Đệ muội đến rồi.
(Lập tức tách khỏi cơ thể của tứ vương gia, vẫy đuôi vui mừng khi nhìn thấy nàng.
Y như cún con thấy mẹ).
Tứ vương gia:
(Cầm ghế ngồi cạnh bát vương gia.
Chàng hỏi nhỏ).
Vậy đây thực là nương tử của thập tam đệ hay sao?
Chàng thực sự không thể an tâm ngồi uống trà được nữa, nhưng chỉ biết ngồi đó tức.
Chẳng thể nói được lời nào.
Thập tam vương gia: Nhìn thấy nàng thì mừng lăm, nhảy bổ tới.
Nói:
Nương tử đây là những món nàng làm sao, ta sẽ ăn thật nhiều...ăn hết luôn.
Cạch...!
(Tiếng đặt thật mạnh tách trà xuống bàn của chàng.
Khuôn mặt nổi giông đó lên tiếng).
Chàng nói:
Đệ còn không chịu ngồi xuống, ta đuổi đệ về luôn đó.
Thập tam vương gia nghe vậy, phụng phịu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng ánh mắt thì không dời khỏi nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...