Chương 12: Triệu Hàm Ninh... Nàng là ai?
Quả thật ngày trước ngay khi lần đầu tiên gặp mặt Uông Hữu Đình trong ngày đại hôn của Triệu Hàm Ninh, Triệu Hàm Ngọc đã đem lòng say mê y, theo nàng ta đánh giá chắc y chính là nam nhân đỉnh đạc thứ nhì thì không ai dám nhận mình thứ nhất, người vừa cương nghị, tuấn tú lại còn tài giỏi như vậy. cũng chính điều đó nàng ta càng căm ghét Triệu Hàm Ninh hơn, nếu không phải vì nàng có thể nàng ta chính là người sẽ phối hôn với Uông Hữu Đình.
Cùng lúc đó
"Vương phi người có thấy thái độ của Tam tiểu thư có chút kỳ lạ!" – A Hồng thấp giọng nói, dù sao hiện tại nơi này đều đầy rẫy tay vách sẽ bẩm báo lại mọi hành tung đối đáp của các nàng cho Lâm thị, nên phải cực kỳ kín đáo.
"Rõ ràng đến ngươi còn nhận ra sao ta không thấy!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, hôm nay đi xe ngựa mất 1 canh giờ (2 tiếng) nàng thật sự có chút mệt mỏi.
"Vương phi không lo lắng hay sao?" – A Hồng thấy thái độ dửng dưng của chủ nhân mình có chút ngoài ý.
"Không!" – Triệu Hàm Ninh lắc nhẹ đầu, quả thật nàng không hiểu vì sao nàng phải lo lắng cơ chứ, nếu Triệu Hàm Ngọc vào Nam Dương Vương phủ đôi khi còn có kịch vui xem, Trầm trắc phi chắc chắn sẽ mệt mỏi đối phó với nàng ta, mọi chuyện nào có ảnh hưởng gì đến nàng. Chưa kể có thể nàng sẽ rời khỏi Vương phủ trong thời gian tới, nên nghĩ cho cùng nàng hoàn toàn không có lý do để lo lắng.
"Vương phi, người không nên chủ quan, nô tỳ sợ..." – A Hồng thấp giọng muốn nhắc nhở chủ nhân của mình.
"A Hồng ta mệt quá, sẽ ngủ một lát đến giờ ăn thì gọi ta dậy nhé!" – Triệu Hàm Ninh cắt ngang lời nàng ta, sau đó nhanh chân nằm xuống giường.
"Vâng thưa vương phi!" – Dù bất mãn vô cùng nhưng a Hồng đành lui ra bên ngoài đứng canh.
...
Buổi tối dùng bữa cũng diễn ra không có chuyện gì ồn ào, Uông Hữu Đình theo thói quen ăn cũng không nhiều còn Triệu Hàm Ninh do mệt nên ăn cũng ít sau đó liền cáo lui trước về phòng.
"Ngày mai đại công tử mới về, Vương phi sắp được gặp mặt ca ca ruột của mình rồi! Người có vui không?" – A Hồng đưa nước rửa mặt cho triệu Hàm Ninh, giúp nàng ta tháo tóc ra chuẩn bị đi nghỉ nhẹ nhàng nói.
"Vui chứ! Hai năm rồi ta không được gặp ca ca! Không biết huynh ấy bây giờ như thế nào?" – Triệu Hàm Ninh cười nói, đối đáp chỉ là cho hợp với hoàn cảnh, trong trí nhớ của Triệu Hàm Ninh, nàng có 1 ca ca ruột thịt cùng mẹ cùng cha là Triệu Hàm Nghiêm sau khi trưởng thành đã bắt đầu tồng quân, hiện tại đang làm chức vụ phó tướng canh giữ ở phía Nam! Tình cảm huynh muội vô cùng tốt, sau khi mẫu thân qua đời nhờ ca ca bảo vệ nàng cho nên mới bình an vô sự sống đến khi gả cho Uông hữu Đình. Cho nên theo lý nàng phải vô cùng vui mừng.
"Đại thiếu gia thương nhất là người! Chắc chắn ngài ấy sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tiểu thư thay đổi như hôm nay!" – A Hồng cười nói, từ nhỏ nàng đã ngưỡng mộ đại thiếu gia nhưng biết giữa y và nàng có rào cản rất lớn không thể vượt qua cho nên đã tự chôn đi tư tưởng đó của mình vào lòng.
- Cửa phòng mở ra, cả hai người trong phòng bị giật mình nhìn ra.
"Tham kiến vương gia!" – Cả hai mất vài giây định thần lại liền hành lễ.
"Chuẩn bị nước cho ta tắm!" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt nói.
"Vâng Vương gia!" – A Hồng nhanh chóng mang thau nước ra bên ngoài để lại bên trong phòng chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau.
"Ngày mai Triệu Hàm Nghiêm trở về!" – Uông Hữu Đình lên tiếng trước.
"Vâng thiếp biết ạ!"
"Nếu như nàng muốn sau giỗ có thể ở lại thêm ít hôm rồi về sau cũng được!" – Uông Hữu Đình lại nói.
"Đa tạ Vương gia! Để Thiếp xem sao đã!" – Triệu Hàm Ninh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi đáp. Sau đó là bầu không khí yên ắng bao trùm hai người Triệu Hàm Ninh có chút nghi hoặc sao y không đi ra ngoài lại nhàn nhạt ngồi xuống trường kỷ uống trà.
"Bẩm Vương gia nước đã chuẩn bị xong!!" – A Hồng nhanh bước vào bẩm báo.
Uông Hữu Đình nghe vậy vội đứng lên đi ra ngoài. Triệu Hàm Ninh ngồi xuống trường kỷ cầm sách lên đọc, nàng đang nghiên cứu về cách làm than, thời này mọi người đều dùng củi nếu làm ra than bán chắc chắn sẽ hốt bạc. Nàng đã cho người chuẩn bị lò làm than nay chỉ cần nghỉ xem mua gỗ nào là đạt được than tốt nhất mà thôi.
- Cửa phòng lại mở ra Triệu Hàm Ninh không xoay người lại nhìn.
"A Hồng ngươi có biết ở đâu có nhiều gỗ đước nhất không? Ta muốn mua thật nhiều gỗ đước!" – Triệu Hàm Ninh không xoay người nhìn vẫn ngồi trên trường kỷ nhìn bên ngoài cửa sổ nói.
"A Hồng sao ta hỏi mà không đáp, chắc ngươi cũng không biết hả?"
"Nàng muốn mua gỗ đước thật nhiều để làm gì?" – Uông Hữu Đình chậm rãi lên tiếng khiến Triệu Hàm Ninh như muốn nhảy ra khỏi nơi đang ngồi.
"Vương gia!" – Triệu Hàm Ninh bị bất ngờ lên tiếng.
"Nàng muốn mua thật nhiều gỗ làm gì?" – Uông Hữu Đình nhíu chặt mày nhìn nàng.
"Không thiếp có tí việc cần dùng mà thôi, người đừng quan tâm nhiều!" – Triệu Hàm Ninh cười xòa rồi lại cúi đầu xuống tránh ánh mắt dò xét của Uông Hữu Đình.
"Ta có thể chỉ nơi mua gỗ cho nàng!" – Uông Hữu Đình thấp giọng nói.
"Vương gia người đừng nghĩ ngợi nhiều đó chỉ là tức thời thiếp muốn hỏi vậy thôi!" – Triệu Hàm Ninh cười nói, nàng vô cùng phòng thủ, kiếp trước chuyên đi moi tin tức không lẽ Vương gia người nghĩ chỉ vài câu nói như vậy của người có thể moi được tin gì từ ta sao. người coi thường Triệu Hàm Ninh ta quá rồi.
Thấy Triệu Hàm Ninh không hề cắn câu như đã nghĩ Uông Hữu Đình cũng không đủ kiên nhẫn khai thác nữa, tâm tình vốn thoải mái khi mới tắm xong nên y cũng không chấp nhất nàng. Hai người cứ thế ngồi hai nơi trầm mặc yên lặng. Đến gần nửa đêm sau khi buồn ngủ đến mức không chịu đựng được nữa Triệu Hàm Ninh mới cất tiếng nói.
"Vương gia người không về phòng nghỉ ngơi sao?"
Nghe lời Triệu Hàm Ninh nói, Uông Hữu Đình ngẫn đầu nhìn nàng.
"Ta chưa mệt, Vương phi nàng vào trong nghỉ trước đi!" – Tính ra tuy cưới nhau 2 năm nhưng chưa từng động phòng, có thể xem đây là lần đầu 2 người ở chung phòng như vậy, tâm tình Uông Hữu Đình có chút bực bội, vì để lấy lòng tin của Triệu tể tướng cho nên y đành chung phòng với nàng nhưng đã có ý nghỉ luôn tại thư phòng không ngờ nàng lại lên tiếng như vậy!
"Không ý thiếp sao Vương gia không về phòng mình nghỉ ngơi ạ! Giờ cũng khuya rồi nên về sớm để tránh bị lạnh!" – Triệu Hàm Ninh đứng lên nhìn y.
Nghe Triệu Hàm Ninh nói Uông Hữu Đình có chút giật mình, trong vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên không phải cố gắng giả vờ cho y xem, rõ ràng trong ý tứ của nàng không hề có ý định chung đụng với y không như y nghĩ nên có chút ngạc nhiên, vô tình ánh mắt nhìn mãi người đối diện.
"Bây giờ cũng có lẽ nửa đêm rồi! Trời cũng đã lạnh người nên cẩn trọng!" – Triệu Hàm Ninh khoác áo choàng vào, trong lòng thầm nghĩ nếu y bị bệnh ở đây há phải nàng chính là tội phạm hay sao.
Uông Hữu Đình vẫn không đáp lại ánh mắt vẫn nhìn thẳng Triệu Hàm Ninh, theo lý nói bị lạnh nàng ta muốn lấy lòng y phải khoác áo vào cho y nhưng nàng lại tự khoác áo cho mình, đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn y. Những hành động này nằm quá xa những dự đoán của y khiến Uông hữu Đình nhất thời không thể thích nghi được.
"Vương gia, người nhìn thiếp như vậy làm gì?" – Triệu Hàm Ninh quả thật vô cùng buồn ngủ nhưng dưới ánh mắt nhìn của Uông Hữu Đình khiến nàng tỉnh cả ngủ.
"Nàng nghĩ ta có thể đi đâu?" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói. Từ sau khi nàng ta đòi hưu thư Uông Hữu Đình đã nhận thấy sự thay đổi cực kỳ khác lạ trong người Triệu Hàm Ninh, đôi khi y còn có ý nghĩ không biết người này có thật sự là Triệu Hàm Ninh hay không. Ngày trước Triệu Hàm Ninh luôn đi theo y, tìm mọi cơ hội để xuất hiện trước mặt y, nhưng từ sau này lại có cảm giác nàng trốn tránh y như kiểu tránh được thì phải tránh càng xa.
"Hả... À" – Triệu Hàm Ninh bị bất ngờ trước câu trả lời của y, lần này thì nàng thật sự tỉnh cả ngủ, đúng rồi nàng với y thân phận là phu thê về nhà mẹ đẻ nếu đòi tách riêng phòng thì có ý gì, nhưng chung phòng thì làm sao...
"Được rồi vậy nàng hầu hạ ta nghỉ ngơi!" – Nhận thấy sự hoang mang xẹt qua trong ánh mắt Triệu Hàm Ninh, Uông Hữu Đình đứng lên đi đến trước mặt nàng, vẫn thái độ nhàn nhạt, lạnh lùng ánh mắt dò xét nói.
"Thật ngại quá, được hầu hạ Vương gia thật sự là phúc phần của thần thiếp... Nhưng không may hôm nay lại là ngày trì thủy của thần thiếp..." – Triệu Hàm Ninh cười cười chậm rãi nói, bí bách quá nàng chỉ có thể viện cớ này. Theo nàng biết khi viết bài về lịch sử những người đàn ông phong kiến rất có định kiến với nguyệt san của phụ nữ, với họ chuyện đó vô cùng dơ bẩn cho nên nàng tự tin tuyệt đối y sẽ không đụng vào nàng!
"Nàng có thật là đang trì thủy?" – Uông Hữu Đình có chút sững người khi nghe lý do nàng đưa ra, nhưng trong bụng lại bán tín bán nghi, có thể do nàng đang tìm một lý do để thoái thác chuyện phải hầu hạ y.
"Thật, nếu Vương gia không ngại thì..." – Triệu Hàm Ninh nàng là phụ nữ hiện đại mấy cái chuyện này không có gì là ngại ngùng cả, nàng nghe thấy vậy liền tiến đến gần Uông Hữu Đình đưa tay vịn áo y.
"Thôi không cần ta còn bận việc nàng đi nghỉ trước đi!" – Uông Hữu Đình thấy hành động của nàng liền phản xạ lùi về sau né tránh, Triệu Hàm Ninh vẫn nụ cười nhàn nhạt trên miệng cúi đầu tỏ ý có chút thất vọng xoay người lại.
"Vâng ạ! Vương gia người đừng làm việc quá khuya ạ!" – Nói đoạn nhanh chóng vào trong phòng ngủ bên trong.
"Hừ muốn khích tướng ta không dễ như vậy !" – Triệu Hàm Ninh ngồi xuống giường lèm bèm một mình rồi chui vào chăn ấm áp bắt đầu giấc ngủ.
Uông Hữu Đình đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng khuất đi vào trong của Triệu Hàm Ninh trong lòng nặng trĩu suy nghĩ. Người đứng trước mặt y thể hiện sự khuất phục, sợ hãi, thể hiện sự thất vọng... Nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có điều đó, ánh mắt vô cùng kiêu hãnh. Nhớ lại hình ảnh nàng ung dung nói chuyện tự giải oan cho mình trong chuyện nhị di nương càng khiến sắc mặt Uông hữu Đình tối sầm lại. Triệu Hàm Ninh nàng là ai? Là con người như thế nào?
"Vương gia người ngủ có ngon giấc không?" – Triệu Hàm Ninh đã tự thay y phục bước ra bên ngoài nhìn thấy Uông Hữu Đình y phục đã chỉnh tề ngồi trên bàn nhìn những giấy tờ trước mặt.
"Cái này là gì?" – Uông Hữu Đình ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
"Á, à đây là những chữ số tiếng nước ngoài!" – Triệu Hàm Ninh nhìn vội thì ra là tờ giấy tính toán thời gian, nguyên liệu để nàng làm mẻ than đầu tiên thử nghiệm, hôm qua nàng quên mất chuyện cất đi lại để ngay trên bàn.
"Nàng biết ngôn ngữ của Cao Ly?" – Uông Hữu Đình đương nhiên biết nó là ngôn ngữ nước ngoài, y từng tiếp sứ thần Cao Ly nên có từng nhìn thấy những hình hài này.
"Tiếng Cao Ly... à thiếp có biết đôi chút!"- Triệu Hàm Ninh không nghĩ những chữ số La tinh bây giờ lại được biết đến với tiếng Cao Ly.
"Nàng còn bao nhiêu điều bí ẩn mà ta chưa biết nữa? Nàng là ai?" – Uông Hữu Đình sau khi nhìn thấy mảnh giấy này trên bàn đã vô cùng ngạc nhiên, y đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, trước khi thành hôn y đã cho điều tra khá kỹ về thân phận Triệu Hàm Ninh, từ nhỏ đều sống trong phủ rất rất ít ra bên ngoài nhất là sau khi tể tướng phu nhân qua đời, đầu óc không được thông minh mặc khác tính tình vô cùng nóng nảy bồng bột, những điều này y đều được kinh qua trong 2 năm nàng bước chân vào Nam Dương vương phủ nhưng hiện tại Triệu Hàm Ninh trước mặt y, một Triệu Hàm Ninh hoàn toàn xa lạ và đầy kỳ bí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...