Chương 31: ĐÔI MẮT LONG LANH
Đường Anh ăn từng món điểm tâm, ăn rất vui vẻ, còn nhiệt tình mời Phó Sâm ăn chung: "Đại nhân muốn nếm thử không?"
Phó Sâm hiếm khi nhìn thấy có người vì điểm tâm mà vui vẻ trở lại, hắn không hề phát giác ngay cả ánh mắt của mình cũng thêm ba phần ấm áp: "Thật sự ngon như vậy?"
Đường Anh bưng đĩa đưa tới trước mặt hắn: "Đại nhân nếm thử là biết."
Thật ra Phó Sâm không quá thích những loại điểm tâm ngọt ngọt dính dính này, nhưng không thể chối từ, cầm một miếng lên bỏ vào miệng, cũng không cảm thấy ngon mấy, chỉ là điểm tâm thường gặp trong cung mà thôi.
Hắn là thần tử tâm phúc bên người Hoàng đế, mỗi lần đều phải ở trong cung đợi gặp hoặc là trực luân phiên, xưa nay không thiếu điểm tâm lót dạ.
Đám người trong cung xem người chọn món, bưng tới cho hắn đều là điểm tâm tốt nhất của ngự thiện phòng, hắn ngẫu nhiên ăn hai cái đều phải rót nước trà uống cho đỡ dính: "Quá ngọt rồi."
Đường Anh ăn đến hai mắt đều nheo lại, thỏa mãn ghê gớm: "Không ngọt nha, vừa vặn!" Nàng thuận miệng nói: "Đại nhân thật sự là thân ở trong phúc không biết phúc, lúc thủ thành đừng nói đến điểm tâm ngọt ngào, ngay cả sợi cỏ vỏ cây cũng muốn bị gặm sạch." Nàng ôm lấy hai má mình: "Cha ta gầy đến nỗi hai má đều hõm vào trong."
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng hơi ngạc nhiên.
Lúc ấy nàng còn ôm lấy hai má hõm sâu của Đường Nghiêu phàn nàn: "Cha gầy đến nỗi nhìn như già đi mười tuổi, chờ quân địch rút lui rồi con nhất định phải mua một con heo mập làm thịt cho cha bồi bổ!" Lời nói còn văng vẳng bên tai, chợt tỉnh lại, người đã không còn, nửa ngụm điểm tâm nghẹn trong cổ họng, đúng là nghẹn ra nước mắt, bỗng nhiên kịch liệt ho khan.
Có đôi khi nàng có chút hoảng hốt, rời Bạch Thành càng xa, thời gian càng lâu, giống như Bạch Thành bị công phá cũng chỉ là một giấc mơ, giống như ở nơi xa xôi kia, phụ thân huynh trưởng vẫn còn sống, đang phóng ngựa rong ruổi.
Thiếu nữ cuống quít cúi đầu xuống, dường như không muốn người khác nhìn thấy mình chật vật, cuối cùng là không chịu nổi. Đôi vai đơn bạc của nàng rũ xuống, cái đầu nhỏ đáng thương cũng rủ xuống theo, che ngực liên tục ho khan, Phó Sâm chần chờ một chút, cuối cùng là vươn tay ra, bàn tay đặt trên lưng nàng, vỗ nhẹ nhẹ hai lần, hiếm khi nói đùa: "Nếu ngươi thích, lần sau khi vào trực ta mang điểm tâm trong cung về cho ngươi, sốt ruột vội vã làm gì, ta cũng không giành của ngươi." Hắn lại kinh ngạc về xương bả vai của nàng ở dưới tay mình, giống như hai miếng vỏ sò bong ra, nhọn gầy cấn người.
Ánh mắt của hắn cực kỳ tinh tế, ngày thường chưa từng tỉ mỉ dò xét thiếu nữ chưa lập gia thất, trừ phi là thi thể nữ nhân trong bản án hoặc là nữ phạm nhân, nhưng đó cũng là chú ý tình tiết vụ án, mà không phải nữ nhân mập gầy.
Mà giờ khắc này nhìn kỹ, vòng eo thiếu nữ không đủ một nắm, chắc hẳn thân hình dưới lớp quần áo cũng chỉ còn lại một bộ xương cốt quật cường, gầy kinh người.
"Đúng rồi, ta đang sợ đại nhân giành của ta." Thiếu nữ giống như tìm được lý do ho khan chính đáng, ngẩng đầu cười một cái với hắn.
Nàng không thấy bộ dáng lúc này của mình, làn da trắng như ngọc lộ ra sự ốm yếu, giống như sau khi bị bệnh lâu ngày không được tĩnh dưỡng tốt, một chút xíu nước mắt khiến vành mắt liền đỏ lên, vỏ bọc kiên cường trên mặt lung lay sắp đổ, nàng đang cố gắng muốn đeo bộ giáp ngụy trang lên, thật sự khiến cho người ta muốn kéo nàng vào trong lòng nhẹ giọng an ủi.
Nhưng mà Phó Sâm sợ dọa nàng.
Từ lâu hắn không còn quan tâm đến người khác, nhưng với cảm giác thương hại và xót xa không thể diễn tả được khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, tại sao cứ đụng tới Đường Anh thì hiện ra?
Có lẽ là sự chính trực và kiên cường của Đường gia đều bộc lộ trên người nàng, khiến cho người ta thực sự rất nghi ngờ bộ xương cốt mảnh khảnh này làm sao chống đỡ nỗi sự đau thương trong quá khứ, nhất định sẽ có một lúc nào đó nàng không chịu đựng nổi, rơi vào cảm giác xương gãy hồn tan, nên hắn mới trong bất tri bất giác muốn che chở nàng một chút.
"Trong cung còn có nhiều loại điểm tâm, dùng sữa dê làm, rất nổi danh, lần sau ta mang một ít ra cho ngươi nếm thử?" Phó Sâm rút tay trở về, nhưng mà trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại xúc cảm cấn người kia.
Thiếu nữ rất là kích động: "Đại nhân nói rồi, không cho quên." Vành mắt đỏ của nàng rất nhanh tiêu tán đi: "Nếu không cơm nước trong phủ... ta cũng không dám cam đoan sẽ không trở lại trình độ như trước đâu."
Lần này Phó Sâm cười xuất phát từ nội tâm: "Kỳ thật... ta đã sớm muốn nói, lão Phí nấu cơm quá khó ăn." Hắn chỉ là không xoi mói, không ham ăn uống mà thôi, còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm việc, chứ hắn cũng không phải là người đã mất đi vị giác.
Đường Anh đặt các loại điểm tâm trở lại lồng cơm: "Nghĩa huynh của ta còn chưa từng nếm qua điểm tâm trong cung đâu, nếu đại nhân không thích, ta liền mang về cho huynh ấy nếm thử."
"Tùy ngươi." Phó Sâm thấy nàng tìm giấy, gói kỹ từng loại điểm tâm, rất là hiếu kì: "Nghĩa huynh của ngươi... là người hầu nhà ngươi?"
Lần này nàng đã có chuẩn bị tâm lý, giọng điệu cũng không khác thường: "Huynh ấy là người hầu của ca ca ta, là người rất tốt rất tốt."
Người có thể làm cho nàng dùng từ "rất tốt rất tốt" để hình dung, hẳn là trung bộc thật sự.
Phó Sâm sinh tồn quá lâu trong vòng xoáy chính trị, mỗi ngày tỉnh lại đều là đang tính kế hoặc là bị người khác tính toán, trước một khắc nhắm mắt lại ngủ trong đầu vẫn là vô số âm mưu quỷ kế, chỉ cảm thấy người Đường gia là một sự tồn tại thần kỳ, đơn thuần trung trực đến nỗi khiến cho người ta hâm mộ.
Hắn đã qua cái tuổi để đưa ra những kết luận tùy tiện về một người.
Thân ở trong chốn thị phi, ai có thể trong như suối nước, có can đảm để cho người ta nhìn thấu trong lòng, không một chút sợ hãi?
** ** ***
Nguyên Thù công chúa nghe nói Phượng Bộ điều tạm Xuân Nương, Diêu Nương cùng với thủ hạ thì cũng bình thường, thế mà còn muốn điều tạm Trương Anh, lập tức giận tím mặt: "Nàng mới vừa vào Ti, có bản lãnh gì còn không biết, mượn qua làm gì?"
Dưới cái nhìn của nàng, điều tạm giống như là Phó Sâm chính miệng nói cho nàng: Đây là nữ nhân ta muốn bảo vệ!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
A Vinh thêm mắm thêm muối: "Phó đại nhân để nô tỳ cút ra đây, chỉ để nha đầu kia ở lại, cô nam quả nữ cũng không biết tránh hiềm nghi."
Nàng cố ý dùng tự xưng trong cung, biểu thị thân cận.
Nguyên Thù công chúa dù sao cũng ở bên cạnh Hoàng Quý Phi từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, biết mẫu thân làm thế nào để áp chế các phi tần khác cung trong, rất nhanh liền điều chỉnh nỗi lòng: "Đã như vậy, đi gọi Xuân Nương, Diêu Nương —— được rồi, chỉ gọi Diêu Nương đến đây đi."
Diêu Nương là trợ thủ của Xuân Nương, một bộ dáng xinh đẹp yểu điệu, cách ăn mặc cũng theo phong cách này, rõ ràng tuổi hơn bốn mươi, nghe nói cùng tuổi với Xuân Nương, lại như là cách một đời người.
Nguyên Thù công chúa ghét bỏ Diêu Nương, cho dù là cách ăn mặc hay là giọng điệu nói chuyện đều lộ ra mùi vị phong trần, luôn cảm thấy Diêu Nương là loại nữ nhân chỉ cần nàng muốn, ngoắc ngoắc ngón tay là có thể dỗ dành nam nhân ngã vào lòng mình, tuổi tác không là vấn đề, thân phận cũng không phải vấn đề, cho nên rất không chào đón Diêu Nương.
Nhưng so với dung mạo xấu xí dọa người Xuân Nương, chí ít Diêu Nương còn có thể nói chuyện bình thường, không đến mức khiến người ta sợ hãi.
Diêu Nương cũng không biết bị thủ hạ kéo đâu ra, giống như đang nghỉ ngơi, tóc loạn, y phục không chỉnh tề, uốn éo đứng trước mặt công chúa, giống như xương cốt đã mềm nhũn, còn muốn vịn bả vai A Vinh miễn cưỡng đứng thẳng, qua loa hành lễ với nàng.
"Công chúa triệu thuộc hạ gấp như vậy, có gì phân phó?"
Nguyên Thù không biết oán trách Đại trưởng công chúa bệnh liệt giường qua bao nhiêu lần ở trong lòng, đều nói Đại trưởng công chúa uy danh hiển hách, tay nắm bộ Hoàng Tự tầm nhìn rộng lớn, nhưng sau khi nàng tiếp chưởng Hoàng Bộ, lại cảm thấy đó là cái cục diện rối rắm, vốn dĩ cũng không được như là bên ngoài lan truyền.
Thử nhìn Đại trưởng công chúa để lại cho nàng những người gì?
Già yếu tàn tật mù mờ vô dụng cộng thêm nữ tử phong trần không biết từ nơi nào đào tới, một đám người chẳng được dáng vẻ gì.
"Phó đại nhân mượn bản công chúa điều tạm ngươi cùng Xuân Nương giải quyết việc công, các ngươi chọn hai mươi tên thủ hạ đi qua, cần phải phối hợp với Phó đại nhân, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không được lười biếng!"
"Thuộc hạ ghi nhớ." Diêu Nương nhẹ cong cái eo nhỏ, lượn lờ mà đi.
Diêu Nương vào bên trong ngục tìm Xuân Nương, không có hình tượng chút nào mà dựa vào người Xuân Nương, như hóa thành cao da chó dán lên người Xuân Nương, phàn nàn nói: "Ta thật sự là cũng không muốn tiếp tục gặp khuôn mặt ngu xuẩn của Cửu công chúa kia. Nàng ta cho rằng ngay cả nội vụ Hoàng Bộ đều không có làm rõ ràng, chỉ có danh nghĩa công chúa, thì cũng dám vung tay múa chân?"
Xuân Nương ra sức muốn kéo Diêu Nương ra khỏi người mình: "Ngươi có thể ngồi nghiêm túc một chút hay không?"
Đáng tiếc Diêu Nương giống như trời sinh thiếu đi mấy cây xương cốt, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể dựa vào người khác tuyệt không tự mình ngồi thẳng, huống chi nàng cùng Diêu Nương ở chung được hai mươi năm có thừa, quen thuộc tính tình của nhau, càng không để ý mặt lạnh đáng sợ kia của Xuân Nương, ngón tay ngọc ngà của nàng chọc trên khuôn mặt đáng sợ kia một chút: "Đừng lấy khuôn mặt của ngươi làm ta sợ, ta cũng không phải tiểu cô nương mới tới."
Nguyên Thù công chúa lần đầu gặp Xuân Nương đã bị hù dọa, trở thành trò cười trong nội bộ các nàng, thỉnh thoảng liền bị Diêu Nương giễu cợt một lần.
Bên cạnh có thủ hạ "phốc" cười một tiếng.
Diêu Nương miễn cưỡng tựa ở trên vai Xuân Nương: "Làm sao rồi?"
Thủ hạ ước chừng cảm thấy Diêu Nương ngủ một giấc nên đã bỏ qua một trận trò hay, nhìn Xuân Nương lặng lẽ nói: "Tiểu cô nương hôm nay mới tới, thế mà cùng Xuân đại nhân nói chuyện rất là thoải mái, giống như... cũng không sợ Xuân đại nhân."
Diêu Nương ngồi thẳng lên, hai mắt sáng rõ: "Ài ài tiểu nha đầu đâu? Mau tìm ra cho ta chơi hai ngày. Thật lâu không có gặp tiểu cô nương lớn gan thú vị như vậy, thế mà không sợ Xuân cô cô của chúng ta."
Thủ hạ: "Tiểu cô nương tựa như là người Phó đại nhân che chở, còn đeo Phi Loan của Phó đại nhân đấy."
Diêu Nương đứng lên: "Đi đi đi, không phải nói Phượng Bộ điều tạm sao, chúng ta mau chóng tới." Nàng cười yểu điệu, giống như mèo thích trộm đồ tanh: "Tiểu tử Phó Sâm kia rất không thú vị, ta còn một lần nghi ngờ hắn sẽ không vừa ý nữ tử nào, nói không chừng nhìn trúng lang quân nhỏ nhà ai, không ngờ lúc ta còn sống còn có thể nhìn thấy hắn che chở một tiểu cô nương, ta thật muốn đi nhìn một chút tiểu cô nương này là thần thánh phương nào."
Giọng của Xuân Nương có chút ghét bỏ: "Bất quá là nha đầu ngốc mà thôi, ngươi chớ chọc người ta khóc."
Diêu Nương "á" một chút liền dán vào trên người Xuân Nương, giống như chân của mình chỉ để trưng bày, hận không thể treo ở trên người nàng đến Phượng Bộ: "Chuyện gì xảy ra? Ta chỉ là ngủ trưa, mà giống như người tiền sử, thời gian như đã trải qua ngàn năm? Xuân cô cô vô tình của chúng ta tại sao cũng bảo vệ tiểu cô nương này rồi?"
Xuân Nương giận dữ, ra sức muốn kéo nàng xuống: "Tuổi đã cao mà ngươi không thể đoan trang chút sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta che chở nha đầu ngốc kia?"
Diêu Nương nằm ở nàng trên vai cười một chút: "Đoan trang? Có liên quan gì với ta?" Nàng dùng đôi mắt long lanh của mình đến trước mặt Xuân Nương: "Hai con mắt của ta đều nhìn thấy ngươi che chở người ta!"
Xuân Nương lãnh khốc vô tình: "Nếu đã nhìn lầm, không bằng móc xuống đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...