Chương 19: GÃI ĐÚNG CHỖ NGỨA
Rất nhiều đàn ông trời sinh yêu thích các loại vận động liên quan đến tốc độ, ví dụ như trong tương lai đàn ông rất yêu thích xe, còn nam nhân bây giờ thì vô cùng tán dương những con ngựa tốt.
Khi Phó Anh Tuấn còn là mã vương của Ngự Mã Giám, trong kinh thành không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, từ Hoàng tử cho tới quan lớn trong triều, vì vậy có không ít người lập nhóm đến thưởng thức Phó Anh Tuấn, rồi đánh cược kết cục sau cùng của nó.
Không ngờ Phó Sâm lại trở thành người may mắn nhất trong mắt mọi người, đương nhiên sự may mắn cũng không phải không có cái giá của nó, chí ít trên vai hắn còn lưu lại một vết sẹo, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn đang trong quá trình hồi phục.
Thuộc hạ của hắn - Trấn phủ sứ Lưu Trọng vì thế áy náy vô cùng —— Phó Chỉ Huy Sứ vốn dĩ hoàn toàn không cần bị thương, lúc ấy chuyện xảy ra khẩn cấp, hai người nhận được tin tức quan viên địa phương dùng số tiền lớn thuê giang hồ vây đuổi, Chỉ Huy Sứ cứng rắn giúp hắn cản một đao.
Bên ngoài đều truyền rằng Phó Chỉ Huy Sứ tuyệt tình máu lạnh, một đám thuộc hạ dưới tay hắn mặc dù sợ hắn, nhưng mỗi lần cùng hắn làm nhiệm vụ lại cực kỳ an tâm.
Phó Chỉ Huy Sứ xưa nay không dùng tính mạng của thuộc hạ để nhanh chóng phá án, mà là cố gắng hết sức giảm bớt thương vong, công kích tiến về phía trước, rất được lòng người.
Từ sau khi mã vương thuộc về Phó Chỉ Huy Sứ, một đám thuộc hạ của Cấm Kỵ Ti ngứa ngáy trong lòng, luôn luôn chú ý đến quá trình thuần phục ngựa trong phủ. Đến ngày thứ năm Phó Anh Tuấn vào Phó phủ, đám người không thể kìm được nữa, cho dù Chỉ Huy Sứ thuần phục ngựa thất bại cũng muốn lập nhóm đến Phó phủ nhìn mã vương để thỏa mãn tâm nguyện, đề cử Lưu Trọng tìm hiểu tin tức.
Lưu Trọng lấy cái mác là quan tâm vết thương của Chỉ Huy Sứ, nói bóng nói gió: "Đại nhân, vết thương đã đỡ hơn chưa?"
Phó Sâm đang vùi đầu xem bản án, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Không còn gì đáng ngại, hôm nay ngươi rất rảnh sao?"
Lưu Trọng vội vàng thề thốt: "Không rảnh, tuyệt đối không rảnh!" Đối mặt với ánh mắt còn lạnh lẽo hơn ngày mùa đông giá rét của Phó Chỉ Huy Sứ, kiên trì giải thích: "Ta là lo lắng vết thương đại nhân, gần đây đại nhân có làm hoạt động kịch liệt gì không?"
Cấm Kỵ Ti đều là nam nhân, đám nam nhân này luôn luôn cận kề bên bờ nguy hiểm, chẳng những tra án, còn phải thay Hoàng đế làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngày thường làm việc rất cẩn thận, nhưng những đi chuyện bí mật thì vô cùng càng rỡ, Phó Sâm không ít lần nghe bọn hắn nhàn quá đến nói nhảm, hơn nữa còn xoi mói khuê tú trong kinh thành, ít khi tôn trọng.
Không có cách nào khác, bất kể là ai được chứng kiến không ít thiên kim tiểu thư nhà quan, một ngày trước còn cao quý đoan trang, quay đầu liền bởi vì phụ thân huynh trưởng gia tộc liên lụy mà vào Giáo Phường ti, nói không chừng ngày nào đó liền có thể nhìn thấy những vị thiên kim đã từng cao cao tại thượng quỳ gối trong bữa tiệc hầu hạ bọn hắn, thì không có cách nào tôn kính đối những tiểu thư nũng nịu yêu kiều kia.
Phó Sâm: "Ngươi rất quan tâm chuyện trong nhà của ta?" Đầu năm nay chẳng những đám người phụ nữ rảnh rỗi buông chuyện, ngay cả những người dưới trướng hắn cũng bắt đầu quan tâm đến việc tư của hắn rồi sao?
Lưu Trọng lộ ra một nụ cười xấu hổ đến tột đỉnh, tay cầm thành quyền khụ khụ hai tiếng, mặt dạn mày dày giải thích: "Đại nhân, thuộc hạ là sợ mã vương vào Phó phủ, trong lòng đại nhân ngứa ngáy mang theo vết thương chưa lành đi thuần phục ngựa, lỡ làm vết thương bị rách ra thì sao, cho nên mới lắm miệng hỏi vài câu."
Một gương mặt băng lạnh của Phó Chỉ Huy Sứ giống như liệt cơ nhìn Lưu Trọng, nhấc đống giấy trên bàn làm bộ muốn nện: "Ngươi nhàn lắm đúng không?"
"Thuộc hạ cáo lui! Cáo lui!" Lưu Trọng cuống quít lui lại, xông ra khỏi phòng mấy bước, lại thò đầu vào, tăng thêm lòng dũng cảm vì chúng đồng bọn nói: "Đại nhân, tất cả mọi người đều rất muốn đến phủ người nhìn mã vương, chọn ngày không bằng gặp ngày, người xem được không?"
Phó Sâm cong khóe môi mắng: "Lăn đi làm việc!"
Chỉ nghe ngoài cửa có vài tiếng reo hò, một trận bước chân lộn xộn rất nhanh tản đi, còn kèm theo những tiếng bàn luận "Đại nhân thật sự đồng ý? Đến lúc đó chúng ta sẽ không bị đuổi ra...", một đám tiểu tử tản ra không còn một ai.
Lúc chạng vạng tối, Phó Sâm mới bước ra khỏi công giải*, thì thấy Đồng Tri, Thiêm Sự, Trấn Phủ, tính cả mười bốn người Thiên Hộ đứng chật ở cửa, cùng nhau lộ một nụ cười lấy lòng, nhiệt tình ân cần thăm hỏi: “Đại nhân, người bận xong rồi?”
*公廨 công giải: nơi làm việc.
Phó Sâm lặng lẽ nhìn sang: “Tới cũng rất đủ?”
Nếu là người khác dùng giọng điệu lạnh buốt như vậy nói ra, thì ai sẽ đến phủ hắn làm khách, nhưng đám người Cấm Kỵ Ti đối mặt với Phó Chỉ Huy Sứ mặt lạnh lâu năm mà vẫn còn sống sót, đã chứng tỏ bọn họ có ý chí và sức lực vô cùng mạnh mẽ, cả nhóm ngơ ngác làm bộ như không nhìn không hiểu ánh mắt của hắn, ngơ ngác đảo khách thành chủ: “Đại nhân mời, đại nhân mời.”
Phó Sâm bước đi trước, một đám người vội vàng đuổi theo sau, phải khống chế bước chân đừng bước quá lớn tránh đụng vào Chỉ Huy Sứ, còn phải theo kịp tốc độ của Chỉ Huy Sứ, tránh bị hắn bỏ rơi quá xa, để Chỉ Huy Sứ hoài nghi thành ý làm khách của bọn họ.
Một đoàn người cùng đi sau lưng Phó Sâm, đến cửa lớn ngoài công giải đều trở mình lên ngựa, đi theo Chỉ Huy Sứ đến cửa chính Phó gia, Lưu Trọng xuống ngựa chạy chậm đến, xoay người mời Phó Chỉ Huy Sứ vào cửa: “Đại nhân, cẩn thận dưới chân.” Còn nhiệt tình hơn gã sai vặt canh cửa Phó gia.
Gân xanh trên trán Phó Sâm nhịn không được giật mấy lần, làm như không thấy hành vi chân chó này của Lưu Trọng, sau khi bước vào cửa chính thì trực tiếp dẫn đám người đi về phía chuồng ngựa.
Đám người Cấm Kỵ Ti bận rộn, nhưng thỉnh thoảng cũng tới phủ Chỉ Huy Sứ thương nghị công sự, ấn tượng về phủ của Chỉ Huy Sứ nhất, khắc sâu nhất chính là cơm canh, theo tiếng lòng của bọn họ, mọi người muốn thay Chỉ Huy Sứ giải quyết kỳ thật không phải vấn đề cá nhân, mà là muốn tặng cho hắn mấy người đầu bếp, cải thiện cơm nước trong nhà Chỉ Huy Sứ một chút.
—— Cơm canh trong nhà Phó Chỉ Huy Sứ nổi danh khó nuốt, mỗi lần bị giữ lại ăn khuya, thì có thể thấy được tướng ăn của đám người đều vô cùng nhã nhặn, có thể so sánh ngang bằng với những tên quan văn ẻo lả trong triều kia.
Lưu Trọng đi theo bên cạnh Phó Sâm, rất khéo hiểu lòng người nói: “Đại nhân, mọi người cam đoan gặp mã vương xong liền ai về nhà nấy, không cần làm phiền phòng bếp trong phủ đại nhân chuẩn bị cơm tối.”
Phó Sâm không chút khách khí: “Ta có nói là để phần cơm cho các ngươi sao?”
Lưu Trọng: “…”
Lưu Trọng đã sớm không trông cậy vào việc có thể nghe những từ ngữ hàn huyên khách sáo bình thường từ trong miệng của Chỉ Huy Sứ đại nhân, hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, mặt dạn mày dày vừa đi vừa hỏi: “Không biết đại nhân thuần ngựa như thế nào?”
Mắt thấy chuồng ngựa trong tầm mắt, Phó Sâm hời hợt: “Mã vương? Ngày đó mang về trên nửa đường đã được tuần phục!”
Một đám thuộc hạ nghe thấy lời ấy, vô cùng kinh ngạc ngưỡng mộ mà không thể tin, nhao nhao theo vuốt mông ngựa.
“Đại nhân quả nhiên anh dũng vô địch, ngay cả thuần phục ngựa đều có cách, đám thái giám trong Ngự Mã Giám kia đều là thứ vô dụng, vẫn là bệ hạ cơ trí, bảo mã tặng anh hùng, cũng chỉ có người tài như đại nhân mới có thể có kỹ thuật thuần ngựa tuyệt vời như thế, có thể thuần phục mã vương…”
“Lôi Kiêu tiểu tử, ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, không phải ngươi bí mật đặt cược, cược đại nhân thuần phục con mã vương này ít nhất phải gần nửa năm, bây giờ tại sao nói dễ nghe như vậy?”
Lôi Kiêu: “…”
Vu Tam đang bận rộn làm việc ở chuồng ngựa, nhìn thấy nhiều người tới như vậy, vội vàng ném công việc trong tay tiến lên đón, nghe nói đại nhân dẫn người đến xem Phó Anh Tuấn —— hắn đến nay cũng không thể tiếp nhận con ngựa có cái tên hênh hoang này được, nhưng nếu đại nhân đều chấp nhận Trương cô nương hồ nháo, hắn cũng chỉ có thể chịu, đồng thời còn phải giả bộ như vô cùng thưởng thức cái tên này.
“Trương cô nương cùng Thẩm hầu gia mang theo Phó Anh Tuấn ra khỏi thành rồi, nhìn sắc trời cũng sắp trở về.”
“Phó Anh Tuấn?”
Đám người sau lưng Phó Sâm đều rất mơ hồ: “Đại nhân, chúng ta… là đến xem mã vương. Nhưng mà phủ thượng của đại nhân có thêm người khi nào vậy?” Có tên là Phó Anh Tuấn, là người trong nhà đại nhân?
Vu Tam cố nén cười giải thích với đám người: “Tên của mã vương gọi là Phó Anh Tuấn.”
Giờ khắc này, biểu cảm trên mặt đám người Cấm Kỵ Ti vô cùng đặc sắc, Lưu Trọng nói trái lương tâm: “Đại nhân, tên này… đặt tên vô cùng hay.” Hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ Chỉ Huy Sứ đại nhân mặt ngoài nhìn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trên thực tế cực kì tự kiêu tự luyến với dung mạo của mình, nhưng ngại nói ra khỏi miệng, liền mượn đặt tên cho mã vương mà biểu hiện ra ngoài?
Trong kinh thành không biết bao nhiêu người muốn vuốt mông ngựa* Phó Chỉ Huy Sứ, bao gồm mọi người Cấm Kỵ Ti cũng đều muốn dỗ dành cấp trên vui vẻ, nhưng không biết là không sờ đúng mạch hay là phương pháp không đúng, luôn luôn vỗ trúng móng ngựa.
*Vuốt mông ngựa: nịnh nọt
Sau khi Lưu Trọng được Phó Sâm cứu, gặp cấp trên như gặp thần tiên hạ phàm, hận không thể quỳ bái Phó Sâm.
Trong nhà hắn trên có già dưới có trẻ, nữ nhi còn chưa đủ một tháng, cứu được hắn tương đương với cứu mạng một nhà của hắn, đối với Phó đại nhân mặt lạnh căn bản không so đo, giờ phút này gặp các đồng bọn đều nén cười nghẹn đỏ cả mặt, vội vàng đàng hoàng tán dương: “Ta cảm thấy cái tên này thật hay, thử hỏi trong kinh còn có ngựa của phủ thượng nào có thể so sánh được với Phó Anh Tuấn?”
Lôi Kiêu và đám người trước đó âm thầm cá cược đều vội vàng tranh công chuộc tội, nín cười tán dương trái lương tâm: “Thật sự, Phó Anh Tuấn thần tuấn vô địch!”
“Đúng thế đúng thế…”
“Đại nhân thực biết đặt tên…”
Phó Chỉ Huy Sứ cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt thế mà lộ ra ý cười.
Lưu Trọng nhìn thấy, thầm nghĩ: Có hy vọng!
Nam nhân kín đáo thì ra cũng có mặt tự luyến, cũng có có thể bị người ta cào đến chỗ ngứa.
Hắn đang chuẩn bị khen thêm vài câu, chợt nghe có người sau lưng cười ha ha: “A Sâm, những người dưới tay ngươi rất biết cách nói chuyện.”
Đám người quay đầu, mới phát hiện Uy Bắc Hầu cách mười bước có hơn chắp tay đi tới, đi song song với Thẩm hầu gia là một thiếu nữ màu da trắng nõn, tóc nàng buộc lên cao cao, trên thân lại mặc bộ đồ gia đinh màu nâu của Phó phủ, mắt như lưu ly, lộ ra một sự lạnh lùng không nói được.
Sau lưng thiếu nữ, một con ngựa đen thần tuấn ngoan ngoãn đi theo, toàn thân da lông giống như được bôi dầu bóng loáng, bốn vó mạnh mẽ, rất kiêu ngạo, roi ngựa hàm thiếc và dây cương, bộ yên ngựa cũng không hề dùng, cứ như vậy thanh thản đi theo sau lưng thiếu nữ, giống như nhàn nhã tản bộ.
Thấy thiếu nữ cùng Thẩm hầu đi quá gần, con ngựa còn duỗi cái đầu to của nó vào giữa hai người, tách rời khoảng cách giữa hai người họ.
Thiếu nữ cười: “Phó Anh Tuấn, đừng tinh nghịch!” Bàn tay nhỏ trắng noãn sờ lên đầu ngựa, trấn an, sờ soạng hai lần, từ trong hầu bao móc ra mấy viên đường đậu đặt dưới mũi mặt nó, mã vương tham luyến ngửi ngửi trên đỉnh đầu nàng, lè lưỡi cuốn đường đậu trong lòng bàn tay thiếu nữ, nhai rốp rốp, sau lưng cái đuôi chỉ kém chút lắc như đuôi chó, lắc qua lắc lại để thể hiện tâm tình vui vẻ.
Cả đám Cấm Kỵ Ti đều ngây người ngay tại chỗ, còn tưởng trước mắt bọn hắn xuất hiện ảo giác.
Thiên Sơn mã vương không phải bọn hắn chưa từng thấy ở Ngự Mã Giám, nhưng ngựa này có tiếng xấu tính, người bình thường khó mà tới gần, cắn đá người lạ, dã tính khó thuần.
Con ngựa ngoan ngoãn hiểu người ở trước mắt thật sự là con mã vương mà bệ hạ đã ban thưởng cho Chỉ Huy Sứ đại nhân?
—— hẳn là bị đánh tráo đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...