Lương Đông đóng cửa phòng tắm, quay lại vừa lúc nhìn thấy Triệu Tử Thiêm định cúi xuống mặc quần. Lương Đông có thể để vuột mất cơ hội tốt này sao, hắn nhanh chóng đi về phía Triệu Tử Thiêm kéo cả người cậu đứng thẳng dậy. Triệu Tử Thiêm tay mới chỉ vừa chạm vào quần mà thôi, còn chưa kịp kéo lên cao đã bị ai đó đẩy mạnh vào góc tường.
Triệu Tử Thiêm nhăn nhó, bực mình đẩy Lương Đông cách xa mình một chút:
“Lý Vĩ nói người trường B đến tìm chúng ta đây!”
Ý cười tràn ngập trong đáy mắt Lương Đông, hắn rất thích cái bộ dạng lo lắng đứng ngồi không yên này của sóc nhỏ nhà mình, bởi vì mọi sự gấp gáp này đều là vì hắn mà biểu hiện. Điều này còn không phải hắn đối với Triệu Tử Thiêm có một vị trí rất quan trọng hay sao.
“Ừ!” Lương Đông bình thản khẽ gật đầu.
Trái ngược với thái độ thờ ơ của người trước mặt, Triệu Tử Thiêm lại có vẻ lo lắng lắm:
“Anh nói xem họ đến làm cái gì, chắc không phải là…”
Còn chưa đợi Triệu Tử Thiêm nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng đưa đầu ngón tay lên miết nhẹ đôi môi đang chuyển động liên hồi của ai kia. Triệu Tử Thiêm có một điểm rất đáng yêu, đó chính là mỗi khi nói nhiều một chút, đôi môi sẽ không tự giác mà chu lên phía trước. Lương Đông lần nào nhìn thấy cảnh này cũng thật sự không nhịn được muốn chạm vào đó.
Môi của Triệu Tử Thiêm rất mềm, rất ẩm ướt, mỏng manh… thế cho nên Lương Đông mỗi lần sờ đều không cảm thấy đủ, muốn miết nhẹ, muốn cắn một ngụm. Sau đó còn chưa đủ nữa,… thật sự chính là sẽ làm cho ai đó không thể nói được.
“Gia đình Đại Chí... nghe nói rất có thế lực!” Lương Đông đột nhiên nổi ý muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm một chút.
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây cũng quên mất ngón tay ai đó đang đặt ở trên môi mình vẽ loạn, chỉ còn biết nhíu mày lo lắng đáp lại:
“Hay là chúng ta đi nói với Đại Chí đi”
Lương Đông lại đưa một tay lên chạm vào đôi lông mày đang nhíu chặt kia của Triệu Tử Thiêm, dịu dàng giống như muốn vuốt thẳng nó:
“Nói cái gì bây giờ?”
Triệu Tử Thiêm bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc giải quyết chuyện này như thế nào cho tốt, vì thế mà cũng quên luôn mình hiện tại không mặc quần áo đứng trước mặt con lừa nào đó, quên luôn phải lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài:
“Nói cậu ấy xem còn có cách giải quyết nào khác không”
Lương Đông cười nhẹ, di chuyển tay xuống vành tai mỏng manh bên phải của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông biết sóc nhỏ nhà hắn có ba nơi rất nhay cảm, mà một trong ba nơi đó chính là chỗ này. Mỗi lần hắn chạm vào vành tai kia, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ khẽ rụt cổ lại, sau đó là muốn đẩy tay hắn ra xa một chút. Nhưng bây giờ mọi cái thói quen đó đã không thấy đâu rồi… bởi vì sóc nhỏ nhà hắn còn bận suy nghĩ đến chuyện của hắn.
Lương Đông thật sự rất thích chạm vào tai của Triệu Tử Thiêm, không phải vì nơi đó là nơi mẫn cảm của cậu, mà là vì nơi đó thật sự tạo cho hắn một xúc cảm vô cùng mãnh liệt, rất mềm, rất mỏng, cảm giác mát lạnh, nếu như hắn bây giờ muốn liếm thử một chút… nhưng không được, hắn phải lợi dụng lúc này, nhân lúc Triệu Tử Thiêm phân tâm quên mất phản kháng mà sờ đủ mọi chỗ trên người ai kia một lần…
“Có được không?” Lương Đông như có như không nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Thiêm lại nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói:
“Được!
Tay của Lương Đông đã bắt đầu chạy xuống bên cần cổ màu lúa mạch, chạm vào chỗ yết hầu hơi nhô lên khẽ chuyển động lên xuống của Triệu Tử Thiêm. Yết hầu của Triệu Tử Thiêm mỗi khi bị Lương Đông ấn nhẹ một chút đều không tự giác di chuyển, lúc Triệu Tử Thiêm cảm thấy khó chịu muốn đẩy Lương Đông ra, Lương Đông liền rất nhanh hỏi lại cậu:
“Nhưng phải nói thế nào… nói thế nào mới được?”
Triệu Tử Thiêm một lần nữa rơi vào trạng thái tập chung tinh thần suy nghĩ mà quên mất phản kháng:
“Chúng ta nói là chúng ta không cố ý làm như vậy”
Lương Đông à một tiếng, ngón trỏ từ phía cần cổ quen thuộc kia quyến luyến không nỡ đi xuống hai bên ngực của Triệu Tử Thiêm khẽ xoay vòng:
“Lý Vĩ nói Đại Chí có nghiêm trọng không?”
“Này…” Thật ra không cần phải Lý Vĩ nói, Triệu Tử Thiêm cũng biết Đại Chí bị đánh nghiêm trọng như thế nào, nhưng Triệu Tử Thiêm ngoài miệng vẫn nói: “Không nghiêm trọng lắm!”
Lương Đông hai mắt nhìn thẳng về phía Triệu Tử Thiêm, một tay cũng phối hợp mà luân phiên xoa nhẹ ngực ai đó. Lương Đông dịu dàng quan sát thật kỹ bộ dạng của sóc nhỏ nhà mình hiện giờ, hình như là sắp phát hiện ra trò xấu của hắn làm rồi, bởi vì gương mặt của Triệu Tử Thiêm hơi hơi ửng hồng, một tay cũng đã nắm lấy tay của Lương Đông.
“Nếu như chúng ta nói rồi, Đại Chí vẫn không đồng ý thì phải làm sao?” Tốc độ ở bên dưới càng ngày càng nhanh, mỗi lần Lương Đông xoa nắn đều sẽ tận dụng thời cơ miết mạnh điểm nhỏ mẫn cảm kia.
Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhận ra được có điểm gì đó không đúng cho lắm, nhanh chóng muốn kéo tay Lương Đông xuống: “Chúng ta cầu…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm vì bị Lương Đông kéo mạnh điểm nhỏ lên phía trước mà đau đớn nhíu mày: “Đông ca… chúng ta… đừng làm như vậy… em đang nói chuyện nghiêm túc đó…”
Lương Đông quả thực ngừng kéo, bàn tay có vết chai bởi vì con sóc nhỏ nào đó nói thích người có đường nét, thích người có tấm lưng lớn bờ vai rộng mà điên cuồng rèn luyện bản thân, chỉ để cho ai kia cảm thấy an toàn, dịu dàng xoa thật nhẹ chỗ vừa mới bị kéo mạnh:
“Anh vẫn rất nghiêm túc nghe!”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người truyền tới:
“Đông ca…”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng của Khương Chí Phong thì giật mình, cả người cương cứng định đẩy Lương Đông ra, nhưng đã bị hắn nhanh hơn một bước dùng hai tay nhấc bổng cậu lên cao, treo lơ lửng trên tường. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng: “A!”
Khương Chí Phong bên ngoài cửa đã bước vào trong phòng, cậu ta đứng trong phòng nghe thấy có tiếng kêu khẽ liền khó hiểu đi về phía phòng tắm:
“Đông ca?”
Triệu Tử Thiêm bây giờ thật sự đã rơi vào tình trạng cá mắc cạn, không dám làm gì gây ra tiếng động nữa. Lương Đông thấy thế liền cười hài lòng, quả thật dùng một tay vẫn có thể nhấc Triệu Tử Thiêm lên cao, một tay kia nhanh chóng chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm bóp mạnh.
Triệu Tử Thiêm vừa đau đớn vừa hoang mang, một tay tự giác che miệng của mình lại, ánh mắt sớm đã mơ màng nhìn về phía Lương Đông lắc đầu vô lực.
“Đông ca…” Khương Chí Phong gõ cửa phòng tắm.
Lương Đông vẫn ở bên trong làm việc của mình, một tay bóp mạnh Tiểu Thiêm Thiêm không có ý di chuyển, một tay mạnh mẽ cố định Triệu Tử Thiêm trên cao:
“Anh nói anh có thể dùng một tay bế em, một tay vuốt Tiểu Thiêm Thiêm phải không?” Lương Đông xấu xa khẽ hỏi.
Triệu Tử Thiêm vì bị tiếng gõ cửa của Khương Chí Phong mà gấp gáp, nhưng ngại đôi tay của ai đó vẫn đang bóp chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, nên mới không dám bỏ tay ra khỏi miệng mình. Chỉ sợ tay vừa bỏ ra, liền sẽ nhịn không được mà kêu lên, Khương Chí Phong ở bên ngoài nhất định sẽ phát hiện ra.
Lương Đông bóp mạnh Tiểu Thiêm Thiêm hơn một chút nữa, cả người Triệu Tử Thiêm liền gồng lên, mồ hôi từ hai bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy xuống. Là mồ hôi mang theo sự đau đớn tê dại cùng xúc cảm mãnh liệt khó cưỡng.
“Sau đó em nói mấy cái đó thì làm được gì... em nói xem mấy cái này có làm được gì hay không?” Lương Đông mang theo giọng nói trầm khàn khẽ hỏi
Triệu Tử Thiêm đã sớm nhịn không nổi, nghe Lương Đông hỏi thế cũng chỉ biết lắc đầu mê loạn.
Khương Chí Phong bên ngoài nói lớn hơn một chút:
“Đông ca, anh ở bên trong hả? Em có chuyện quan trọng muốn nói!”
Lương Đông không quan tâm đến chuyện quan trọng trong lời nói của Khương Chí Phong, hắn hiện tại chỉ có một chuyện quan trọng chính là yêu thương sóc nhỏ nhà mình.
“Lắc đầu nghĩa là sao?... là không hả?” Lương Đông bóp thật mạnh Tiểu Thiêm Thiêm, thật sự không có bất cứ sự ôn nhu lưu tình nào nữa.
Triệu Tử Thiêm đau đến hai mắt phiếm hồng, hơi hơi bỏ tay ra khỏi miệng mình một chút, khó khăn nói ra một câu thế này:
“Đừng... Đông… em nói không đúng…”
Lương Đông hài lòng buông Triệu Tử Thiêm xuống. Hai chân Triệu Tử Thiêm vừa được chạm đất liền mềm nhũn, nhanh chóng dùng tay víu lấy vai Lương Đông ngăn không để mình bị ngã. Lương Đông cười nhẹ vuốt dọc sống lưng đã sớm bị mồ hôi chảy ra mà ướt át của ai kia.
“Ai ở trong đó vậy?” Khương Chí Phong nghi hoặc, thật ra thì Khương Chí Phong cũng chỉ lo lắng cho người ở bên trong gặp chuyện gì bất chắc, cậu ta đã đứng ngoài gõ cửa lâu như vậy rồi mà không có ai trả lời, vừa rồi còn nghe thấy tiếng kêu khẽ nữa.
Lương Đông cúi đầu nói nhỏ vào bên tai của Triệu Tử Thiêm:
“Chí Phong hỏi ai ở bên trong đó kìa. Bây giờ phải trả lời thế nào, hay là nói chúng ta, vậy có được không?”
Triệu Tử Thiêm mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, cái đầu nhỏ trong vô thức tự giác lắc lắc, đôi môi cũng chu lên phía trước rất mê người:
“Không... đừng nói... là chúng ta”
Khương Chí Phong lại gõ cửa:
“Có sao không vậy?”
Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, đưa tay đẩy người Lương Đông ý muốn hắn lên tiếng. Lương Đông khẽ cười, yêu thương hôn lên mái tóc sớm đã bị mồ hôi làm cho hơi bết dính lại:
“Em tự trả lời, nếu để anh nói… anh nhất định sẽ nói thật”
Khương Chí Phong nói lớn, lực gõ cửa cũng dần tăng mạnh:
“Không sao chứ?”
Triệu Tử Thiêm hiện tại khẳng định không thể nói năng bình thường nữa, cả người cậu bây giờ cũng phải vô lực tựa vào vai Lương Đông, nếu lúc này trả lời Khương Chí Phong, nhất định Khương Chí Phong sẽ nghĩ cậu ở trong phòng tắm làm điều đó. Triệu Tử Thiêm không muốn như vậy, một tay lại gấp gáp đẩy tay Lương Đông, có chút hoang mang nói khẽ:
“Đông nói đi,… không muốn… sẽ gây hiểu lầm”
“Hả?” Triệu Tử Thiêm mặc dù lời nói không rõ ràng, nhưng Lương Đông nghe vẫn có thể hiểu được sóc nhỏ nhà hắn muốn nói gì. Có điều thú vui thường ngày của lừa lớn chính là nhìn thấy sóc nhỏ bối rối hoang mang, thế cho nên hiện tại ai kia mới làm như không biết.
Triệu Tử Thiêm gấp đến độ lắc đầu kịch liệt, gương mặt gục trên vai Lương Đông làm nũng:
“Không muốn nói… Chí Phong sẽ hiểu lầm… Đông nói đi… mau nói đi…”
Lương Đông yêu thương nhìn xuống bộ dạng hiện giờ của sóc nhỏ nhà mình. Cái bộ dạng này thật sự làm cho hắn không thể từ chối được. Lúc Lương Đông định lên tiếng, bên ngoài lại có tiếng của Tạ Phi Tốn nói xen vào:
“Cậu làm cái gì vậy?”
Tạ Phi Tốn thi đấu trở về thì thấy Khương Chí Phong thập thò ở trước cửa phòng tắm liền khó hiểu hỏi. Khương Chí Phong thấy Tạ Phi Tốn thì giật mình, sau đó rất nhanh giải thích rõ mọi chuyện:
“Trong phòng tắm có người, em đứng bên ngoài gọi cửa rất lâu rồi vẫn không có ai lên tiếng!”
Vừa rồi Tạ Phi Tốn có nhìn thấy Lý Vĩ ở căng tin ăn cơm. Phòng tắm có người nhưng gọi không lên tiếng, Tạ Phi Tốn không cần nghĩ nhiều cũng biết là ai đang ở bên trong.
“Cậu sang đây có chuyện gì?” Tạ Phi Tốn bình thản hỏi lại.
Khương Chí Phong nghi hoặc nhìn về phía phòng tắm:
“Muốn sang nói với Đông ca, Đại Chí lát nữa sẽ đến đây… nhưng mà ai trong phòng tắm vậy?”
Tạ Phi Tốn vừa cởi áo võ phục vừa nói:
“Không có ai, phòng tắm hỏng khóa rồi cho nên không mở được!”
Khương Chí Phong không tin, cậu vừa rồi rõ ràng nghe thấy có tiếng kêu:
“Không thể nào, rõ ràng có tiếng người bên trong”
Tạ Phi Tốn làm bộ kéo quần xuống:
“Còn chuyện gì nữa không, không có thì cậu về đi, tôi muốn thay quần áo”
Khương Chí Phong vẫn không tin tưởng lời nói của Tạ Phi Tốn cho lắm, nhưng hiện tại cũng không thể ở mãi chỗ này được cho nên chỉ còn cách đi về.
Ở bên trong, Triệu Tử Thiêm nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người bên ngoài. Có điều khi nghe thấy Khương Chí Phong nói Đại Chí rất nhanh sẽ đến đây, tâm trạng của Triệu Tử Thiêm lại căng như dây đàn, gấp rút đến độ không suy nghĩ việc Tạ Phi Tốn vì sao lại nói cánh cửa phòng tắm bị hỏng khóa.
Lương Đông đưa tay ra phía trước xoa nắn cặp mông rắn chắc vừa đủ kia của Triệu Tử Thiêm. Cảm thấy sờ một tay chưa đủ, liền đưa hai tay bao lên hết. Triệu Tử Thiêm run rẩy đứng không vững, cố gắng đẩy tay Lương Đông ra, có điều cậu càng đẩy thì đôi tay kia lại càng mạnh mẽ bám chặt không buông. Triệu Tử Thiêm nói khẽ:
“Đông… Đại Chí đến rồi… ừ… mau dừng lại thôi!”
Lương Đông không nói gì, chỉ cố chấp làm điều mình muốn. Hai tay bao chọn cặp mông sớm đã bị hắn nhào bóp đến nóng ấm, khóe miệng di chuyển đến bên vành tai mềm mỏng của Triệu Tử Thiêm cắn hờ.
Triệu Tử Thiêm thật sự muốn buông xuôi tất cả, thật sự rất muốn cứ như vậy mà không quan tâm cái gì nữa. Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt vẫn là… Đại Chí sắp đến rồi.
Đại Chí quả thực đến rồi, bởi vì Triệu Tử Thiêm nghe thấy cậu ta ở bên ngoài nói chuyện với Tạ Phi Tốn.
“Có phải Lương Đông ở phòng này hay không?” Đại Chí nhìn người cao lớn trước mắt, đánh giá một lượt mới lên tiếng hỏi.
Tạ Phi Tốn thấy người này mặt mũi sưng tím, trên trán cũng dán băng cá nhân liền âm thầm đoán ra được là ai:
“Đúng vậy”
Đại Chí hỏi tiếp:
“Vậy cậu ta hiện tại có ở trong phòng không?”
Tạ Phi Tốn không nói, nhưng ánh mắt đã thản nhiên liếc về phía cửa phòng tắm. Đại Chí thấy thế liền hiểu ngay, đứng ở bên ngoài hỏi:
“Có thể cho tôi vào trong ngồi đợi hay không?”
“Cứ tự nhiên!” Tạ Phi Tốn nói rồi rời đi, để mặc Đại Chí im lặng ngồi bên trong đợi hai người nào đó làm xong chuyện.
Triệu Tử Thiêm gấp đến độ tay chân luống cuống, ngẩng đầu hoang mang nhìn Lương Đông:
“Đông, không được rồi… cậu ta bên ngoài đợi!”
Lương Đông nhanh chóng đưa tay xuống chỗ Tiểu Thiêm Thiêm bắt đầu di chuyển lên xuống:
“Ừ, thật sự không được rồi!”
Triệu Tử Thiêm quả thật không được rồi, Lương Đông vừa chạm tay vào Tiểu Thiêm Thiêm liền một lần nữa ngã gục ở trên vai hắn, tuy rằng không có bất cứ hành động nào muốn ngăn hắn lại, nhưng ngoài miệng vẫn không quên nói ra những lời không thật với lòng:
“Đông… không được… Đại Chí ở bên ngoài… chúng ta nhanh ra thôi…”
Lương Đông xấu xa ở bên tai Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Muốn như thế nào ra? Hai chúng ta cùng ra sao?”
“A… không được!” Triệu Tử Thiêm hiện giờ mới nghĩ đến vấn đề này, không thể để hai người cùng một lúc ra được, Đại Chí nhất định sẽ lấy điều đó mà nói ra những lời không tốt về cậu với Lương Đông.
Lương Đông hài lòng, kéo tay của Triệu Tử Thiêm đặt xuống Tiểu Đông Đông của mình:
“Đại Thiêm, không cần quan tâm cậu ta, quan tâm Tiểu Đông Đông đi!”
Triệu Tử Thiêm trong vô thức bị Lương Đông dụ dỗ ép phải chăm sóc Tiểu Đông Đông, đến khi Tiểu Thiêm Thiêm nhịn không được nữa bắn ra khắp người, tay của người nào đó vẫn cứ nắm chặt lấy sinh mệnh ai kia mà di chuyển lên xuống. Lương Đông thỏa mãn, một tay di chuyển xuống bờ mông cong vểnh bóp mạnh. Sau đó không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện, dĩ nhiên thì Đại Chí vẫn rất kiên nhẫn ngồi bên ngoài đợi không dám lên tiếng gọi Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng xoay người:
“Xong rồi, mặc quần áo…”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm lại buồn cười nói:
“Còn phải tắm, cứ muốn như vậy mà mặc sao?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì có Đại Chí bên ngoài cho nên gấp đến độ ngốc nghếch, thấy Lương Đông nhắc mới nhớ là phải tắm xong mới có thể mặc quần áo:
“À phải, phải đi tắm”
Lương Đông chậm rãi với mở van nước:
“Em gấp gáp cái gì?”
Triệu Tử Thiêm đứng im một chỗ, cứ để cho Lương Đông giúp mình tắm, không rõ làm sao sau đó cậu liền ôm chầm lấy Lương Đông nói khẽ:
“Đông ca, là em liên lụy đến anh!”
Thật ra Triệu Tử Thiêm vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, Lương Đông vì cậu nên mới đánh Đại Chí thành ra như vậy, nếu bây giờ cậu ta vì việc này mà gây sức ép cho Lương Đông, cậu thật sự không biết nên phải làm như thế nào nữa.
Lương Đông bị ôm cũng có điểm bất ngờ, một tay cầm vòi sen nhân tiện tắm luôn cho cả hai:
“Không sao, không liên quan đến em!”
Triệu Tử Thiêm ôm chặt Lương Đông không buông, nghe thấy câu nói kia của Lương Đông trong lòng Triệu Tử Thiêm giống như nổi lên một đợt chua xót mãnh liệt:
“Là do em”
Lương Đông vỗ nhẹ đôi vai nhỏ bé của ai kia an ủi:
“Được rồi, không sao, Đại Chí sẽ không làm cái gì đâu!”
Triệu Tử Thiêm thở dài buông Lương Đông ra, đứng ngoan ngoãn ở một chỗ để Lương Đông tắm cho cậu:
“Lát nữa anh đừng ra, để em ra…”
Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ nếu như Lương Đông ra gặp Đại Chí nhất định sẽ làm cho cậu ta càng thêm tức giận hơn, sự việc cứ như vậy mà đi theo chiều hướng xấu không thể cứu vãn được. Nếu như Đại Chí muốn đánh người mới hả giận, vậy thì cứ để cậu ta đánh cậu cũng được, đánh gãy răng sẽ nói Lương Đông đi trồng răng lại cho cậu. Triệu Tử Thiêm biết nhà Lương Đông giàu, nhưng lại không biết nhà hắn rốt cuộc có thể lực như thế nào. Có điều ai cũng nói ba của Lý Vĩ là chủ tịch một công ty nổi tiếng trong top 30 quốc gia, Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế lại càng âm thần nhận định cậu ta nhất định sẽ có thể gây khó dễ cho lừa lớn nhà mình.
Lương Đông cười nhẹ, lấy khăn lau khô người giúp Triệu Tử Thiêm:
“Được, theo ý của em!”
Sau khi mặc quần áo xong rồi, Triệu Tử Thiêm liền hít nhẹ một hơi mở cửa bước ra ngoài. Đại Chí nãy giờ luôn nghĩ người bên trong phòng tắm là Lương Đông, bây giờ Triệu Tử Thiêm đi ra liền khiến cho cậu ta một phen bất ngờ. Có điều không gặp được Lương Đông cũng tốt, gặp Triệu Tử Thiêm có khi lại là chuyện hay. Đại Chí trong lòng nghĩ mình nên đi xin lỗi Triệu Tử Thiêm trước, nếu như Triệu Tử Thiêm đồng ý rồi, Lương Đông nhất định sẽ không làm khó dễ cho cậu ta nữa.
Đại Chí nhanh chóng đứng dậy, đang định lên tiếng nói điều gì đó, bên trong phòng tắm lại bước ra một người nữa. Đại Chí vì việc này mà cứng họng không thể nói gì được.
Lương Đông thản nhiên cầm khăn lông giúp Triệu Tử Thiêm lau khô tóc. Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình khi thấy Lương Đông đi ra. Vừa rồi Lương Đông rõ ràng đã nói làm theo ý cậu, vây mà bây giờ lại như vậy. Hai người bọn họ ở trong phòng tắm lâu như thế, lúc này lại cùng nhau đi ra, Triệu Tử Thiềm vì việc này mà lo lắng Đại Chí sẽ nói ra những lời lẽ không mấy hay ho.
“Có chuyện gì sao?” Lương Đông vẫn làm như không có chuyện gì to tát cả, cứ như vậy ôn nhu giúp sóc nhỏ nhà mình lau khô tóc.
Đại Chí nghe thấy câu hỏi kia của Lương Đông định lên tiếng, nhưng Lương Đông đã nhanh hơn một bước cắt lời Đại Chí: “Cậu quay sang một bên nói đi, Đại Thiêm không muốn cậu nhìn bọn tôi!”
Bởi vì Triệu Tử Thiêm đưa tay ý định đẩy Lương Đông đứng ra xa, cho nên Lương Đông mới nói với Đại Chí như vậy. Đại Chí giật mình, vội vàng quay sang một bên không dám nhìn hai người trước mặt. Triệu Tử Thiêm cũng không hiểu thái độ này của Đại Chí là sao, cậu ta hẳn là nên tức giận mới đúng, tại sao bây giờ lại thế này.
“Nói đi? Tìm tôi có chuyện gì?” Lương Đông thờ ơ nói.
Đại Chí liền xuống giọng:
“Chuyện ở sân bóng rổ…”
Lương Đông hơi hơi nhíu mày, cắt ngang lời Đại Chí:
“Đúng vậy, cậu nói chúng tôi không hay ho, Đại Thiêm vì câu nói này của cậu mà không vui!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, tình thế hiện tại thật sự là xoay chuyển đến không thể nào ngờ tới. Có điều lời kia của Lương Đông thật sự làm cho Triệu Tử Thiêm rất xúc động, Lương Đông thì ra vẫn còn nhớ đến chi tiết nhỏ như vậy.
“Là tôi nói bậy, tôi lẽ ra không nên nói như thế” Đại Chí gấp rút quay lại nhìn Lương Đông
Lương Đông ôn nhu nhìn xuống sóc nhỏ nhà mình hỏi ý kiến:
“Hả? Như thế có được hay không? Cậu ta nói là mình nói bậy đó!”
Triệu Tử Thiêm hiện tại cảm thấy trong lòng thật sự giống như bị chính sự dịu dàng đó của Lương Đông lay chuyển. Lương Đông thế nhưng lại hỏi cậu một câu như thế, còn khẳng định lại lời của Đại Chí, nói cậu ta chỉ là nói bậy mà thôi.
Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông lại giả bộ lớn tiếng nói cho Đại Chí nghe:
“Có thấy không? Đại Thiêm nhất định là không vui, không vui nên mới không nói chuyện”
Đại Chí luống cuống, thật ra ngay từ hôm bị Lương Đông đánh trên sân bóng, Đại Chí rất nhanh vài tiếng sau đã biết được Lương Đông vốn là người không thể đắc tội. Nói ba mẹ Lương Đông chỉ coi là người có chức vị không nhỏ trong một cơ quan nhà nước đều là đúng, chỉ lấy vấn đề đó thôi hắn ta căn bản không bằng gia đình Đại Chí. Nhưng mà chú của Lương Đông thì lại khác, quả thật không thể động đến. Người chú này của Lương Đông chính là người đã sáng lập ra công ty rất nổi tiếng trong nước, so với top 30 của công ty ba Đại Chí thì chỉ xứng là hạt cát trên sa mạc. Khỏi phải nói cái công ty của chú Lương Đông có tầm ảnh hưởng như thế nào đến thế giới, tuy nói không thể ảnh hưởng nhiều, nhưng nhất định chính là vẫn có ảnh hưởng. Điều bất ngờ còn ở phía sau, người chú này của Lương Đông đến gần năm mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, hiện tại vẫn chưa có người nối dõi. Lương Đông đối với chú của mình có quan hệ rất tốt, người tiếp quản công ty kia ai cũng đều nói là Lương Đông. Chuyện đến gần năm mươi tuổi chưa lập gia đình có thể xem xét, nhưng chuyện đến tuổi đó vẫn chưa có đứa con nào mới đáng quan ngại, nói về vấn đề này không ai dám nhắc đến nhưng người nào cũng rõ, chú của Lương Đông… Thế cho nên, Đại Chí nói cháu ông ta như vậy, lại còn là vấn đề nhạy cảm đến thế nào… nếu không muốn mọi chuyện đi quá xa tốt nhất nên đến sửa sai lỗi lầm.
“Xin lỗi, là tôi không suy nghĩ trước sau, Tử Thiêm cậu đừng để ý…” Đại Chí gấp gáp.
Triệu Tử Thiêm thấy Đại Chí nói xin lỗi mình liền ngây ngốc không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Cứ như vậy im lặng nhìn Lương Đông khó hiểu.
“Đại Thiêm còn chưa vui sao?” Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm, nói đến đây liền quay sang nhìn Đại Chí như kiểu hết cách: “Cậu nói xem, Đại Thiêm sao đến bây giờ vẫn không nói?”
Đại Chí sốt ruột:
“Tử Thiêm, tôi thật sự trong lúc đó chỉ nóng vội nói ra như vậy, cậu nhất định đừng để tâm đến”
“Hả?” Triệu Tử Thiêm trong vô thức rơi vào mơ hồ không hiểu gì.
Lương Đông nhún vai:
“Không được rồi, cậu về đi, Đại Thiêm nhất định là không vui…”
Đại Chí vội vàng đi đến trước mặt Triệu Tử Thiêm, gương mặt thành khẩn nói ra lời tiếp:
“Tử Thiêm, mấy lời đó chỉ là nóng giận nhất thời, cậu hiện tại muốn tôi làm gì cũng được, xin cậu…”
Lương Đông không được vui cho lắm, đưa tay đẩy Đại Chí cách xa sóc nhỏ nhà mình một chút:
“Nóng giận nhất thời liền có thể thích nói gì thì nói sao?”
Đại Chí hiện tại thật sự không biết nói gì ngoài câu:
“Xin lỗi!”
Triệu Tử Thiêm lúc này mới lên tiếng:
“Được rồi, tôi không sao, tôi không để bụng”
Đại Chí hai mắt lóe sáng quay sang nhìn Lương Đông:
“Tử Thiêm cậu ấy nói không để bụng nữa!”
Lương Đông nhíu mày xuống nhìn thật kỹ gương mặt hiện tại của sóc nhỏ nhà mình:
“Thật sao?”
Triệu Tử Thiêm rất nhanh gật đầu ừ một tiếng. Thật ra nói không để bụng chỉ là giả, câu nói kia của Đại Chí ngày hôm đó đã làm cho cậu khóc đến buồn bã như vậy, bây giờ lại nói không để bụng chính là không thể nào. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm quả thật muốn mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, cậu không muốn chuyện này cứ kéo dài mãi cho nên mới nói với Lương Đông thế này:
“Là thật, không muốn nghĩ đến nữa!”
Lương Đông làm sao mà không hiểu suy nghĩ của sóc nhỏ nhà mình, có điều Triệu Tử Thiêm đã nói vậy rồi, Lương Đông cũng không muốn đề cập đến vấn đề này nữa.
“Cậu tốt nhất nên ghi nhớ kỹ điều này!” Lương Đông lạnh giọng.
Đại Chí vội vã gật đầu rồi rời đi, trước khi rời đi vẫn không quên liên miệng nói:
“Thật xin lỗi, xin lỗi…”
Đại Chí đi rồi, Lương Đông mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Như vậy đã được chưa?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười mãn nguyện gật đầu, trong lòng thật sự muốn hét lớn… vẫn là Lương Đông luôn cho cậu cảm giác an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...