Lương Đông biết từ lúc Triệu Tử Thiêm bị bóng va vào đầu cho đến hiện tại luôn phân tâm, hắn vừa tức giận vừa đau lòng kéo Triệu Tử Thiêm đi ra khỏi sân bóng. Hạng Cát ở phía sau thấy thế liền lớn tiếng gọi hai người bọn họ lại:
“Này Lương Đông, Tử Thiêm các cậu đi đâu vậy, chỉ được nghỉ năm phút thôi đó…”
Lương Đông mặc kệ người phía sau có lớn tiếng gọi mình thế nào, hắn vẫn chẳng quan tâm gì mà kéo Triệu Tử Thiêm rời đi.
Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dùng tay nắm chặt lấy vết thương, hơn nữa còn bị hắn mạnh mẽ kéo đi như thế liền cảm thấy vô cùng đau đớn. Bước chân của Lương Đông rất dài, Triệu Tử Thiêm ở phía sau phải cố gắng lắm mới theo kịp bước chân của hắn. Đi được một lúc Lương Đông đột nhiên dừng lại, khiến cho Triệu Tử Thiêm không phanh kịp mà lao đầu vào lưng hắn. Lúc này Lương Đông mới xoay người lại đằng sau, trầm giọng hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Em vừa rồi làm sao lại như vậy? Tại sao tự nhiên lại cúi người xuống?”
Lương Đông trong lúc chơi bóng vẫn luôn để ý đến Triệu Tử Thiêm, thế cho nên cái hành động cúi người xuống kia của cậu không thể thoát được khỏi tầm mắt hắn. Triệu Tử Thiêm chột dạ, cậu không biết nên phải mở lời sao với Lương Đông, không thể nói vừa rồi làm mất khuyên tai hắn tặng được, lát nữa đi vào bên trong chơi bóng cậu sẽ cố gắng tìm lại, đến lúc ấy cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là xong:
“Dây giày bị tuột!”
Lương Đông nghi ngờ nhìn bộ dạng cố gắng lấp liếm kia của Triệu Tử Thiêm:
“Bị tuột dây giày?”
Triệu Tử Thiêm vội vàng gật đầu:
“Ừ!”
Lương Đông nghiêm mặt:
“Còn muốn nói dối?”
Triệu Tử Thiêm có chút hốt hoảng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
“Này, tay em bị đau anh còn nắm chặt như thế”
Lương Đông nhíu mày khẽ nhìn xuống bàn tay trầy xước hơi sưng kia của Triệu Tử Thiêm:
“Phải như vậy mới không chảy máu!”
Triệu Tử Thiêm vùng vằng rút tay ra khỏi tay Lương Đông rồi định đi vào trong:
“Mau vào thôi, sắp hết giờ nghỉ rồi!”
Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm có ý định đi vào trong sân bóng, hắn không nói hai lời trực tiếp vác Triệu Tử Thiêm lên vai. Triệu Tử Thiêm cả người đột nhiên bị nhấc bổng có chút giật mình hoảng sợ, đang định lên tiếng nói Lương Đông thả mình xuống, thì ai kia đã nhanh hơn cậu một bước:
“Như vậy còn muốn chơi bóng”
Triệu Tử Thiêm một phần là không muốn cả đội vì mình mà liên lụy, bởi vì nếu như thiếu đi hai người, đội bóng nhất định sẽ thua, đội bọn họ lại không có người chơi dự bị, Lý Vĩ thì bị đau chân không thể ra sân. Nếu bây giờ cậu và Lương Đông cứ như vậy mà rời đi vậy chẳng phải rất vô trách nhiệm hay sao. Một phần nữa là vì cậu muốn nhanh một chút tìm lại chiếc khuyên tai Lương Đông tặng cho mình, nếu đợi sau khi trận đấu kết thúc không biết chiếc khuyên tai đó đã bị đá đi vào góc nào rồi, cơ hội tìm lại sẽ càng ít.
Triệu Tử Thiêm có dãy dụa thế nào, bước chân của Lương Đông vẫn cứ vững chãi càng ngày càng rời xa khỏi sân bóng. Triệu Tử Thiêm thấy cách này không ổn cho lắm, cho nên liền chuyển sang cách khác, tay và chân vốn dĩ vừa rồi còn đạp loạn, hiện tại đã ngoan ngoãn giữ im ở một vị trí, giọng nói lý nhí mang theo sự ủy khuất:
“Đông ca, nghe em nói đã được không?”
Lương Đông hơi dừng lại một chút, nhưng sau đó liền bước nhanh về phía trước. Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông tiếp tục nhỏ giọng:
“Đông ca…”
Lương Đông thở dài, hắn biết Triệu Tử Thiêm nhất định là muốn giở trò, nhưng chẳng hiểu tại sao hắn đã biết rõ ràng rồi lại cứ như vậy sập vào cái hố Triệu Tử Thiêm đã đào sẵn. Lương Đông dừng bước, nhanh chóng đặt Triệu Tử Thiêm xuống đất, gương mặt nghiêm lại nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt.
“Không thi đấu nữa!” Lương Đông kiên quyết
Triệu Tử Thiêm chỉ còn cách nói lí lẽ với Lương Đông:
“Cái này không phải là muốn hay không, mà là em phải vào thi đấu. Đội chúng ta không có người dự bị, Lý Vĩ bị đau chân rồi không thể ra sân, nếu bây giờ chúng ta cũng đột nhiên không chơi nữa, vậy chẳng phải là rất vô trách nhiệm hay sao?”.
Lương Đông đối vấn đề này đã có nghĩ qua, nhưng khi nhìn thấy vết thương ở tay của Triệu Tử Thiêm hắn liền loại bỏ hết tất cả, không cần suy nghĩ gì định tiếp tục vác Triệu Tử Thiêm về phòng. Triệu Tử Thiêm thấy vậy vội nói:
“Khoan đã, anh không quan tâm nhưng em quan tâm, em không thể cứ như vậy làm cả đội liên lụy được!”
Lương Đông nhìn bộ dạng kiên quyết kia của Triệu Tử Thiêm một lúc, hắn biết bây giờ nếu vác sóc nhỏ cứng đầu này về phòng, cậu ta nhất định sẽ tìm cách chạy đến sân bóng nữa, thế cho nên Lương Đông chỉ còn biết nghiêm mặt cảnh cáo:
“Nếu còn bị thương nữa…”
Không để cho Lương Đông kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã xua tay về phía trước, ngăn không cho hắn tiếp tục lải nhải:
“Biết rồi, quay lại thôi!”
Lương Đông vô cùng lo lắng cho Triệu Tử Thiêm, nếu như lát nữa chơi bóng, tay lại bị thương nữa thì không biết phải như thế nào. Dù sao trận bóng cũng còn chưa đến mười phút là kết thúc rồi, nhưng chẳng hiểu sao tâm tình của Lương Đông vẫn rất bất an.
Triệu Tử Thiêm khoác vai Lương Đông đi vào bên trong sân, mọi người trong đội mới âm thầm thở nhẹ. Lúc Triệu Tử Thiêm ngồi đợi Lương Đông băng bó vết thương cho mình, trong lòng cậu đột nhiên có suy nghĩ, Lương Đông chính là chàng trai cẩn thận ngũ đại tam thô. Cái bộ dạng to lớn nhưng lại khép nép ngồi bên cạnh cậu băng bó vết thương kia thật sự rất buồn cười, Triệu Tử Thiêm thấy thế, trong đầu liền có suy nghĩ muốn trêu chọc Lương Đông một chút:
“A…” Triệu Tử Thiêm khẽ kêu.
Lương Đông nghe thấy tiếng kêu kia của Triệu Tử Thiêm liền giật nảy cả mình, đầu ngón tay vốn dĩ thô cứng cũng trở nên lúng túng không dám tiếp tục quấn băng vào tay cho cậu nữa, Lương Đông nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Đau sao?”
Triệu Tử Thiêm giả bộ bị đau gật đầu:
“Còn không đau được sao?”
Lương Đông nghe vậy liền đứng lên:
“Không thi đấu nữa…”
Triệu Tử Thiêm vội vàng ấn người hắn xuống, cười cười giải thích:
“Đùa thôi, không đau…”
Khương Chí Phong đứng ở bên cạnh nhìn thấy một màn quan tâm chăm sóc đặc biệt này của Lương Đông, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy ghen tị, cậu ta chẳng hiểu tại sao hai người họ lại có tình cảm tốt đến như vậy. Vừa rồi trọng tài cho người trên sân nghỉ ngơi năm phút, lúc đi vào bên trong Khương Chí Phong có vô tình nhìn thấy được một chiếc khuyên tai rơi ở trong góc. Ban đầu cũng không để ý nhiều, sau đó bước đến xem thử mới nhận ra chiếc khuyên tai đó giống y hệt chiếc khuyên tai của Triệu Tử Thiêm mà cậu đang giữ. Lại nghĩ đến cái bộ dạng không tập trung chơi bóng kia của Triệu Tử Thiêm, Khương Chí Phong ít nhiều cũng hiểu ra được một số chuyện:
“Anh Tử Thiêm, vừa rồi tìm cái gì ở trên sân vậy?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu hỏi kia của Khương Chí Phong thì giật mình chốt dạ, cái lưng vốn đang lười biếng tựa vào thành ghế cũng phải dựng thẳng lên, cậu không dám nhìn Lương Đông lấy một cái mà nhanh chóng phủ nhận lời kia của Khương Chí Phong:
“Anh có tìm cái gì đâu!”
Lương Đông cũng nhận ra được bộ dạng hấp tấp muốn che giấu kia của Triệu Tử Thiêm, hai đôi lông mày liền nhíu lại cứ nghĩ Triệu Tử Thiêm vừa rồi quả thật làm rơi kính áp tròng trên sân. Lương Đông không suy nghĩ gì, rất tự nhiên mà hơi nhổm dậy, đưa mặt sát về phía mặt của Triệu Tử Thiêm nhìn vào mắt cậu một hồi, thấy không có điểm gì kỳ lạ mới nói:
“Nếu không được thì không cần chơi!”
Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dọa chết, ở đây nhiều người như vậy cậu còn cứ nghĩ hắn định làm gì mình nữa, gương mặt có điểm xấu hổ, hai tai hồng hồng cúi đầu xuống phía dưới lẩm bẩm, dùng lời nói chỉ cho hai người nghe rõ nói:
“Nhiều người như vậy…”
Lương Đông lúc này mới phát giác ra có rất nhiều người đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía mình, hắn cũng bị những ánh mắt đó làm cho giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:
“Tôi xem mắt em ấy có bị làm sao không”
Hạng Cát khó hiểu, đột nhiên Lương Đông lại nói muốn xem mắt của Triệu Tử Thiêm:
“Hả?”
Lương Đông lạnh mặt, để lại một câu rồi tiếp tục quần băng vào tay cho Triệu Tử Thiêm:
“Em ấy mang áp tròng!”
Triệu Tử Thiêm không nói gì cả, bây giờ quả thật cậu cũng không biết nên nói cái gì. Nếu như chỗ này chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng đằng này lại có rất nhiều người. Lương Đông hiếm khi mới thấy bộ dạng e dè của sóc nhỏ nhà mình liền nảy ra ý định muốn trêu chọc đôi chút:
“Đại Thiêm, mắt có bị gì hay không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, Lương Đông đột nhiên dùng tay nựng cằm của Triệu Tử Thiêm, khiến cho cậu không kịp phòng bị gì mà đối diện với mặt hắn. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng định quay sang một bên, Lương Đông đã nhanh chóng đưa miệng tiến sát về phía mắt cậu, làm ra vẻ thổi bụi ở trong mắt. Người trên khán đài thấy vậy liền ồ lên một tiếng rất lớn, phải biết Lương Đông và Triệu Tử Thiêm trên trang mạng của nhà trường rất nổi tiếng, tuy rằng không biết thực hư thế nào nhưng có một số người vẫn luôn đinh ninh nghĩ rằng hai người bọn họ nhất định có gian tình. Thế nên ở dưới sân bóng đột nhiên xuất hiện hành động kia, phản ứng của mấy người bên trên như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Triệu Tử Thiêm bị tiếng ồ lớn kia làm cho giật mình, vội vàng đẩy Lương Đông ra xa nghiêm mặt nhỏ giọng nói:
“Đừng có làm như thế!”
Lương Đông nhún vai, quay sang bên cạnh nhìn về phía hàng ghế khán giả hét lớn:
“Em ấy ngại!”
Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa là ngã bật ngửa ra đằng sau, Lương Đông thế nhưng còn không biết xấu hổ nói ra mấy lời kia. Triệu Tử Thiêm sống lưng cứng ngắc, đầu cũng không dám di chuyển chỉ còn biết nhỏ giọng quát Lương Đông:
“Đông ca, anh ngồi xuống đi!”
Lương Đông quả thật ngồi xuống, rất tự nhiên đặt tay lên vai Triệu Tử Thiêm. Phía bên trên khán đài lại được hồi xôn xao bàn tán, lúc Triệu Tử Thiêm tức giận gạt tay Lương Đông ra, mọi người chỗ đó lại bắt đầu cười như sấm. Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu bọn họ rốt cuộc cười cái gì, cho nên chỉ còn biết im lặng ngồi im đợi đến giờ vào sân. Lương Đông ngồi bên cạnh thấy thế thì vui vẻ lắm, một tay đặt trên vai Triệu Tử Thiêm rất tự nhiên mà di chuyển xuống phía dưới ngực của cậu định xoa xoa một hồi.
Triệu Tử Thiêm cảm thấy móng vuốt kia đang định hoạt động liền cứng người:
“Ngồi im đi!”
Lương Đông chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm mà thôi, hắn cũng còn chưa đến mức ngang nhiên ở chỗ đông người như vậy làm trò mờ ám:
“Làm sao, chỉ sờ một cái!” Nói rồi Lương Đông lại làm ra vẻ đưa tay kia về phía trước.
Triệu Tử Thiêm thấy vậy vội khẽ gào thét:
“Đông ca, đây nhiều người lắm…”
Lương Đông cười xấu xa:
“Có làm sao?”
Triệu Tử Thiêm luống cuống, trong đầu không suy nghĩ được gì nhiều liền nói bừa:
“Tối làm!”
Lương Đông nhận được câu trả lời thích đáng mới thu tay về, tâm trạng vui vẻ lên trông thấy:
“Là em nói đó!”
Lúc định đứng dậy đi vào sân, Hạng Cát liền nghi ngờ nhìn Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cười nửa thật nửa đùa hỏi:
“Hai người các cậu… không phải là có cái gì đó đó chứ?”
Triệu Tử Thiêm sốt ruột, bước chân không tự giác tiến gần về phía Lương Đông hơn, đến khi vai chạm vai rồi mới giật mình nói:
“Làm gì có,…”
Hạng Cát thấy bộ dạng lúng túng kia của Triệu Tử Thiêm thì càng thêm chắc chắn hơn:
“Có thật là không có hay không?”
Lương Đông cảm nhận được sự lo lắng của người bên cạnh, liền lên tiếng giúp Triệu Tử Thiêm giải vây:
“Có muốn nổi tiếng trong trường không, cứ làm như chúng tôi là được!”
Hạng Cát nửa tin nửa ngờ à lên một tiếng. Triệu Tử Thiêm thấy Hạng Cát như vậy mới thở nhẹ một hơi.
___
Trận đấu diễn ra chưa đầy một phút, Đại Chí bên trường B đã biểu hiện rõ ràng thái độ đối địch với Lương Đông. Mấy lần cậu ta cố ý dùng cùi trỏ huých vào bụng Lương Đông nhưng toàn bị Lương Đông phản ngược trở lại, cuối cùng nhịn không được liền chuyển sang phía Triệu Tử Thiêm.
Lương Đông vừa thấy Đại Chí chuyển đối tượng liền khẽ nhăn mày, bước chân cũng không tự giác mà chạy đến đứng bên cạnh sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm tuy rằng nhỏ bé hơn Đại Chí, nhưng cậu dù sao chơi bóng cũng rất linh hoạt, cho dù không thể có cơ hội chơi xấu lại một lần với người kia, nhưng mà tránh cho mình bị va chạm thì vẫn có thể. Đại Chí mấy lần bị Lương Đông ở trên sân bóng cố tình dùng lực mạnh đẩy ra cũng không thể làm được gì, chỉ có thể tức giận di chuyển tránh xa hai người bọn họ.
Triệu Tử Thiêm thấy thế thì cười cười, nhân cơ hội bóng chưa đến tay nói với Lương Đông vài câu:
“Được rồi, đi về chỗ của anh đi,…”
“Cẩn thận đó!” Lương Đông nói rồi chạy đi.
Đại Chí mắt vừa thấy Lương Đông chạy đi, Triệu Tử Thiêm lại phân tâm đưa mắt nhìn xuống dưới liền cười lạnh chạy về phía cậu. Triệu Tử Thiêm cảm giác được có nguy hiểm liền giật mình ngẩng đầu lên, may mắn tránh được cái người cao lớn phía trước mặt. Khẽ quay sang liếc nhìn Lương Đông, đưa mắt ra hiệu với hắn không cần lo lắng.
Lương Đông không chạy đến đó, nhưng trong lòng đứng ngồi không yên, còn chưa đầy năm phút nữa thôi là kết thúc trận bóng rồi. Bên trường S chỉ còn cách trường B hai điểm, hắn hiện tại không thể rời đi vị trí phòng thủ này được. Để cho Lương Đông yên tâm, Triệu Tử Thiêm lợi dụng lúc Đại Chí sơ hở mà đẩy mạnh cậu ta một cái, thấy được hành động xấu xa kia của Triệu Tử Thiêm, ai kia liền cười như nở hoa tập trung chơi bóng. Đại Chí bị ăn đau, trong lòng liền vô cùng tức giận.
Hai phút cuối, Khương Chí Phong từ phía xa truyền bóng cho Triệu Tử Thiêm để cậu dẫn bóng úp rổ, lúc thành công úp vào rổ, cả người treo lơ lửng trên rổ rồi, mọi người trên khán đài đột nhiên reo hò ầm ĩ, trái bóng này chính là trái bóng quyết định đội bên trường S dành chiến thắng. Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng tự hào, mình chính là người cuối cùng đã ghi điểm cho đội, bất chấp đầu ngón tay vẫn còn đau đớn đến tê dại, vẫn cứ muốn treo lơ lửng ở phía trên thành rổ một chút. Lương Đông vừa nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình ra oai như thế thì buồn cười hét lớn:
“Được rồi, xuống đi!”
Triệu Tử Thiêm cười cười bỏ hai tay xuống, lúc chân còn chưa chạm đất không biết có ai đó từ phía sau chạy đến dùng lực rất mạnh húc vào người cậu, khiến cho cậu cứ như vậy ngã sang một bên đầu đập vào cột bóng rổ kêu một tiếng rất vang tai. Triệu Tử Thiêm khi đập đầu vào cột vẫn còn chưa biết là kẻ nào đẩy mình, chỉ kịp nghe thấy tiếng còi báo trận đấu kết thúc vang lên, rồi tiếp theo là tiếp chửi thề của Lương Đông:
“Con mẹ nó!”
Triệu Tử Thiêm đưa tay xoa xoa trán, quay đầu lại phía sau đã thấy Đại Chí bên trường B bị Lương Đông quăng xuống đất. Hai người rất nhanh được mọi người tách ra xa, nhưng Lương Đông không rõ làm sao gạt được hết tất cả mọi người ra bước đến cho Đại Chí một cú đấm vào bụng. Đại Chí cũng không phải dạng yếu đuối gì, thế cho nên hai người rất nhanh không quản cái gì cả đánh nhau một hồi trên sân bóng.
Triệu Tử Thiêm bị đau chân, cố gắng chạy đến phía trước can ngăn:
“Này, Đông ca…”
Lương Đông nghe thấy tiếng Triệu Tử Thiêm gọi mình thì phân tâm, thế cho nên mới bị Đại Chí bên kia nhân cơ hội tung một cú đấm vào bụng. Lương Đông vừa quay đầu đã nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của Triệu Tử Thiêm liền đau lòng, tức giận dùng hết sức lực của mình đánh về phía người phía trước.
Triệu Tử Thiêm ở bên ngoài cố gắng nói lớn, nhưng hai người kia cứ như trâu chọi hùng hục húc vào nhau. Đến khi mấy nam sinh trên hàng ghế khá giả nhảy xuống mới có thể hợp lực tách hai người đó ra. Triệu Tử Thiêm tập tễnh bước lên phía trước nhíu mày, vừa rồi cậu nhìn thấy Lương Đông bị Đại Chí bên kia đánh vào bụng, trong lòng lại vô cùng lo lắng:
“Có sao không?”
Lương Đông không nói gì, chỉ đứng im lặng quan sát Triệu Tử Thiêm một hồi, trên trán sóc nhỏ nhà hắn bị sưng tím, hai đầu gối cũng bị trầy xước nặng nề. Không nhìn thì không sao, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.
Lương Đông lạnh mặt, dùng ánh mắt chết chóc bắn về phía Đại Chí hét lớn:
“Cứ đợi đó!”
Đại Chí vẫn gan lì, tuy rằng cả người đau nhức ê ẩm nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ lớn tiếng đấu lại:
“Cậu nghĩ tôi sợ hay sao?”
Lương Đông không suy nghĩ nhiều định tiến lên tiếp tục đánh, bốn năm người bên cạnh phải dùng sức cản lại mới có thể cản được. Triệu Tử Thiêm không muốn Lương Đông gặp nguy hiểm cho nên vội vàng bước đến khuyên can:
“Kệ cậu ta, chúng ta về đi!”
Lương Đông thấy bộ dạng nhăn nhó chịu đau kia của Triệu Tử Thiêm mới bực bội tha cho kẻ không biết tốt xấu kia, nhanh chóng đỡ Triệu Tử Thiêm bước đi đến phòng y tế. Mấy nam sinh vừa rồi đứng can ngăn thấy không còn gì nữa cũng tự động giải tán, nhưng mới chỉ bước đi chưa được ba bước, Đại Chí ở phía sau lại nói lớn:
“Hai người các cậu tưởng mình hay ho lắm sao?”
Lương Đông có thể cảm nhận được cánh tay của Triệu Tử Thiêm đang đặt trên vai hắn cũng phải run lên một hồi, cả người cương cứng, sống lưng dựng thẳng. Lương Đông thấy biểu hiện của sóc nhỏ nhà mình như thế thì đau lòng, lửa giận bên trong đã không thể nào kìm lại được, không nói hai lời chậm rãi để Triệu Tử Thiêm đứng im một chỗ, rồi nhanh chóng chạy về phía Đại Chí tung cước đạp cậu ta ra đằng sau. Đại Chí không kịp phòng vệ, cứ như thế ngã vật xuống đất. Lương Đông nhân cơ hội ngồi lên người cậu ta, nắm đấm giống như sắt thép cứ như vậy không quan tâm gì cả vung xuống liên tục. Người xung quanh thấy một màn này thì hoảng sợ, vội vàng chạy đến khuyên can, nhưng có kéo Lương Đông ra như thế nào hắn vẫn cứ như tượng đá ngồi ở trên người Đại Chí máy móc đấm xuống mặt cậu ta, lực ở tay chỉ có tăng chứ tuyệt đối không giảm, đấm mạnh đến mức tay cũng cảm thấy tê rân. Đại Chí mặt be bét máu không còn phản kháng được gì, Triệu Tử Thiêm hoảng sợ bất chấp chân đau vội vàng chạy đến:
“Đông ca, dừng tay đi!”
Lương Đông mắt thấy kẻ trước mặt bị đấm đến không còn nhìn ra hình dạng gì nữa, hai mắt trống rỗng tay liên tục đưa lên khua khua loạn xạ, giống như là không còn ý thức được cái gì, chỉ còn biết theo phản xạ che mặt.
Lương Đông tức giận đứng dậy, không nói một lời cứ như vậy kéo Triệu Tử Thiêm lên lưng mình rời đi khỏi nơi đó. Triệu Tử Thiêm hiện tại mệt mỏi vô cùng, không còn quan tâm ở chỗ này có nhiều người hay không, cũng không sợ họ chỉ trỏ nói này nọ, chỉ còn biết cứ như thế gục đầu ở trên vai Lương Đông. Bây giờ mới phát hiện ra, có bờ vai lớn tấm lưng rộng thật tốt, người này luôn cho cậu cảm giác an toàn.
Lời vừa rồi của Đại Chí, Triệu Tử Thiêm đã suy nghĩ rất nhiều, đến bây giờ không còn nhìn thấy mặt cậu ta nữa, lời nói đó vẫn cứ như âm hồn không tan vang vẳng bên tai cậu. Triệu Tử Thiêm không nhịn được, khẽ trầm giọng nới với Lương Đông:
“Đại Chí nói chúng ta không hay ho!”
Lương Đông xoay người lại đằng sau nhìn sóc nhỏ nhà mình, bộ dạng của Triệu Tử Thiêm bây giờ có biết bao nhiêu chật vật, ánh mắt vốn luôn có tia cười bên trong lúc này cũng đột nhiên được thay thế bằng sự ủ rũ lo lắng. Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Tử Thiêm đã tiếp lời:
“Anh không nghĩ như thế… có đúng không?”
Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ Lương Đông đánh Đại Chí là vì cậu ta nói đến vấn đề đó, Lương Đông cảm thấy không nhịn được cho nên đánh cậu ta. Cậu nghĩ, Lương Đông nhất định cảm thấy mối quan hệ này ảnh hưởng đến hắn. Cậu đã nghĩ rất nhiều, nhưng đại loại vẫn chỉ là một suy nghĩ, Lương Đông không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Lương Đông có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Triệu Tử Thiêm có sự hoang mang và mong chờ rõ rệt, Lương Đông vừa thấy thế lại cảm thấy đau lòng, cố gắng nở một nụ cười nhẹ trấn tĩnh con sóc nhỏ luôn cảm thấy không yên tâm kia.
Lương Đông chỉ cười nhưng không nói, Triệu Tử Thiêm một lần nữa bị nụ cười đó làm cho khẩn trương, không phải vì Lương Đông khi cười rất đẹp trai, mà là cậu vốn dĩ đang đợi lời nói phía sau của Lương Đông. Nhưng mà đợi lâu như thế rồi Lương Đông vẫn không chịu nói một lời. Triệu Tử Thiêm thở dài:
“Đừng đi đến phòng y tế, đi về phòng đi!”
Lương Đông không nói, quả thật xoay người tiến về phía ký túc xá. Lúc đã đứng dưới sân ký túc xá rồi, Triệu Tử Thiêm lại thở dài nói nhỏ:
“Không vào trong ký túc xá có được không?”
Thật sự Triệu Tử Thiêm chỉ muốn cứ như vậy ở trên lưng Lương Đông một chút, khi tấm lưng lớn bờ vai rộng này vẫn còn là của cậu, tốt nhất nên cứ như thế ích kỷ tận hưởng. Lương Đông không chê Triệu Tử Thiêm phiền, chỉ xoay người lại nhẹ giọng hỏi:
“Vậy em muốn đi đâu?!”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, cứ vậy ở mãi trên lưng Lương Đông không chịu xuống, cái đầu nhỏ cũng đã mệt mỏi tựa hẳn vào vai hắn. Không biết qua bao lâu, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cứ đứng im lặng như thế. Gió nhẹ thổi vào khiến tán cây lớn xung quanh lay động, nhưng mà Lương Đông vẫn không vì gió mà nhúc nhích một giây nào. Triệu Tử Thiêm cuối cùng bâng quơ lên tiếng:
“Vai rộng, lưng lớn thật là tốt!”
Lương Đông cười nhẹ như gió xuân, mở miệng trêu chọc:
“Nếu sau này anh già rồi, vai nhỏ đi lưng cũng teo lại, không còn sức mà cõng em nữa…”
Lương Đông còn chưa nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã đưa tay vẽ vòng ở trên vai hắn:
“Nếu sau này… vai vẫn rộng, lưng vẫn lớn, sức còn khỏe vẫn có thể cõng em… nhưng anh lại không muốn cõng em nữa…”
Lương Đông nghe thấy lời ai oán kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười:
“Nếu như sau này em nặng hơn anh rồi, vai anh có rộng, lưng anh có lớn, sức có khỏe đến mức nào chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm!”
Triệu Tử Thiêm không giận dỗi, không im lặng, không thở dài, mà rất nghiêm túc hỏi Lương Đông một câu thế này:
“Sau này anh có cõng người khác hay không?”
Lương Đông hơi cứng người lại một chút, hắn có thể nghe ra được trong lời nói của Triệu Tử Thiêm vô cùng nghiêm túc, không có bất cứ một điểm cợt nhả nào. Triệu Tử Thiêm im lặng rất lâu, Lương Đông vẫn không trả lời câu hỏi của cậu, cuối cùng chỉ còn biết thở dài, cười lớn tiếng:
“Không thể cõng một người mãi được!”
Lương Đông nghe ra được trong tiếng cười kia của Triệu Tử Thiêm có sự chua xót, Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm đã bị câu nói kia của Đại Chí ảnh hưởng rất nhiều, hắn không muốn để cho sóc nhỏ nhà mình luôn phải sống trong sự lo lắng không an toàn như thế, cho nên rất nhanh sau đó tiếng nói của Lương Đông cuối cùng cũng cất lên: “Quả thật không thể lúc nào cũng cõng em mãi được…” Lương Đông nói đến đây thì ngừng lại, Triệu Tử Thiêm sớm đã biết điều này nhưng chẳng hiểu sao khi Lương Đông nói ra cậu lại cảm thấy đau lòng đến vậy.
“Nhưng mà sau này cũng chỉ cõng mình em thôi” Nghe Lương Đông nói lời đó, Triệu Tử Thiêm liền rơi vào trạng thái bất ngờ, cậu cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy, có điểm gì đó không chân thực cho lắm. Lương Đông nói ra hai từ ‘có điều’ kế tiếp, trái tim của Triệu Tử Thiêm lại bắt đầu đập thình thịch vì lo lắng.
“Có điều lúc nào cũng bắt anh cõng em, anh sẽ mệt đó… ha ha!” Lương Đông thấy không khí ngượng ngùng như vậy cho nên mới muốn trêu đùa.
Triệu Tử Thiêm không tức giận, một lần nữa gục đầu xuống vai Lương Đông lười nhác nói:
“Về nhà đi!”
Triệu Tử Thiêm không nói chính xác là đi chỗ nào, nhưng Lương Đông hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của Triệu Tử Thiêm, bước chân vững chãi mà chậm rãi mang theo con sóc nào đó trên lưng đi về phía bãi đậu xe trong trường. Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, vẫn là Lương Đông hiểu ý cậu nhất.
Sau đó thì giống như không yên tâm, Triệu Tử Thiêm lại bâng quơ hỏi lại một lần nữa:
“Vai rộng, lưng lớn, vẫn còn sức, không muốn cõng em thì sao đây?”
Lương Đông bật cười, đi đến trước xe của mình chỉ vào biển số:
“Xe cũng có ký hiệu của em rồi, còn muốn sao mới an tâm?”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, cậu sớm biết trên biển số xe đó viết cái gì, nhưng mỗi lần đi xe của Lương Đông cậu vẫn không nhìn được mà phải nhìn biển số xe đó một lượt. Cứ như thế trải qua một năm, lần nào đi xe cũng phải nhìn nó trước tiên, bởi vì biển số xe của Lương Đông là: LD-827.
Triệu Tử Thiêm khẽ cười, ngồi vào trong xe rồi vẫn nói tiếp:
“Biển số xe có thể đổi”
Lương Đông gật đầu:
“Biển số xe có thể đổi, nhưng tim không thể thay!”
Phải nói cậu kia của Lương Đông làm cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy vui sướng là thường, gương mặt cũng hơi ửng hồng nhưng ngoài mặt vẫn không quên làm ra vẻ ghét bỏ:
“Xì, chuyên nói lời sến súa…”
Lương Đông không khởi động xe mà quay người sang bên cạnh nhìn Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Có thích nghe hay không?”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi, nhưng cậu cũng không nói là không muốn nghe. Lương Đông đột nhiên nhích người qua, chậm rãi hôn xuống đôi môi đang chu về phía trước kia của Triệu Tử Thiêm. Không phải là nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua khóe môi. Không phải là nụ hôn nồng cháy đến đầu lưỡi tê rân, chỉ là một nụ hôn dịu dàng nâng niu mơn trớn. Có điều dù sao đó vẫn là nụ hôn của Lương Đông cho nên Triệu Tử Thiêm vẫn rất thích.
Lương Đông rất nhanh rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn kia, nhẹ giọng nói ra một câu vô cùng… sát phong cảnh:
“Mọi thứ trên người em anh đều thích… thích nhất là Tiểu Thiêm Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm bực bội, đưa tay tát vào má Lương Đông:
“Tránh ra đi…”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chính là như vậy, Triệu Tử Thiêm có thể vì câu nói của người khác suy nghĩ rất nhiều, Lương Đông cũng có thể vì câu nói của một người suy nghĩ nhiều không kém. Triệu Tử Thiêm có thể vì trong lòng không an tâm mà đi đến hỏi lừa lớn một số chuyện, Lương Đông cũng có thể nói lời sến súa để cho sóc nhỏ không suy nghĩ lung tung nữa.
Lừa lớn và sóc nhỏ cứ như vậy mà ngọt ngào trải qua hai năm cùng nhau rồi,… Chuyện bắt đầu vào mùa hè thứ ba năm đó, trường của lừa lớn tổ chức thế vận hội thể thao, sóc nhỏ muốn đi xem thể thao, lừa lớn liền bồi sóc nhỏ. Sau đó ở khu thi đấu teakwondo, sóc nhỏ thấy thỏ trắng nhìn rất quen mắt cho nên nhịn không được nhìn nhiều một chút. Thỏ trắng đứng dưới sân trùng hợp nhìn thấy sóc nhỏ đang nhìn mình, trong lòng liền nghĩ sóc nhỏ có ý với mình. Lừa lớn rất nhanh đã ngửi ra được mùi vị mờ ám, cuối cùng phát hiện ra được một điều nguy hiểm, ngày canh đêm giữ bên cạnh sóc nhỏ, đến cuối cùng,...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...