Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chuyện bắt đầu vào mùa hè thứ ba năm đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng tham gia vào thế vận hội thể thao do nhà trường tổ chức. Hai người họ đăng ký tham gia môn bóng rổ, đương nhiên là ở trong cùng một đội. Lại nói đến các bộ môn thi, trường đại học S kỳ này đưa ra bốn bộ môn chính, là điền kinh, bơi lội, teakwondo và bóng rổ.

Lúc tờ danh sách đăng ký đến tay Lương Đông, Lương Đông liền quay sang nói luôn với Triệu Tử Thiêm rằng muốn cậu đăng ký bộ môn bơi lội. Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý Lương Đông, con lừa kia chắc chắn là muốn lợi dụng cậu, nhưng mà sóc nhỏ nhà chúng ta rất thông minh, lúc ấy liền hỏi ngược lại Lương Đông một câu thế này:

“Nếu chọn bơi lội, vậy không phải là chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bó sát hay sao. Đến lúc đó người trong trường sẽ thấy hết, em thì không có vấn đề gì, thế còn anh?”

Lương Đông thật sự rất muốn nhìn thấy Triệu Tử Thiêm mặc duy nhất một chiếc quần bó sát, nhưng mà chỉ là cho một mình hắn thấy thôi. Dáng người sóc nhỏ nhà hắn rất đẹp, chân dài, mông vểnh, ngực nở, eo thon, hơn nữa còn có làn da khỏe khoắn màu lúa mạch càng khiến cho hơi hướng nam tính trên người cậu bùng phát mãnh liệt. Nếu lỡ như để cho nữ sinh khác, hoặc là Phó Tiểu Hinh hay cô gái ba ngày lần đó thấy, vậy không phải là hắn đã tự bê đá đập vào chân mình hay sao.

Sau đó Lương Đông nói với Triệu Tử Thiêm rằng, phải chọn bộ môn nào ăn mặc thật là kín đáo. Triệu Tử Thiêm cười cười, mở miệng nói với Lương Đông:

“Kín đáo sao? Vậy chỉ có teakwondo thôi!”

Lương Đông vừa nghe đến đây thì nhíu mày, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Tử Thiêm đi thi teakwondo, nếu như sóc nhỏ nhà hắn khi thi đấu không cẩn thận bị gãy xương thì thế nào, sóc nhỏ nhà hắn là để yêu thương, không thể mang ra cho người ta đấm đá được. Lần nào Lương Đông xuống tay đánh vào mông Triệu Tử Thiêm vài phát, thì lần đó hắn nhất định sẽ nhân lúc Triệu Tử Thiêm ngủ mà đưa tay xoa xoa vào chỗ đó một chút. Dĩ nhiên thì việc xoa cho vết thương khỏi đau chỉ chiếm hai phần mười, còn lại tám phần kia là Lương Đông muốn sờ mông của Triệu Tử Thiêm.

Bởi vì Triệu Tử Thiêm không thích chạy, cho nên bộ môn điền kinh cứ như thế bị loại khỏi danh sách. Cuối cùng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng thống nhất chọn bóng rổ.

Lần đó tập bóng rổ với mấy người trong trường, Triệu Tử Thiêm thỉnh thoảng bị bóng va vào người rất mạnh, Lương Đông nhìn thấy cảnh đó liền nhói tim, nhưng mà Triệu Tử Thiêm dường như chẳng cảm thấy hề hấn gì, vẫn cứ vui vẻ chạy vòng quanh sân bóng. Tính ra số lần Lương Đông bị bóng va vào người còn nhiều hơn Triệu Tử Thiêm, bởi vì Lương Đông vốn dĩ không chú tâm chơi bóng, hắn chỉ lo lắng chạy theo ai kia, thấy bóng bay đến chỗ mình và Triệu Tử Thiêm, Lương Đông sẽ không như người ta đón lấy bóng, mà trực tiếp dùng tay hất quả bóng đó về phía trước. Triệu Tử Thiêm vì việc này mà mắng cho Lương Đông một trận, nói hắn không chơi nghiêm túc vậy vĩnh viễn sẽ không xóa bỏ lệnh cấm.

Lệnh cấm này được Triệu Tử Thiêm đặt ra từ một tháng sau tết. Lần đó là sinh nhật của Lương Đông, Lương Đông nói muốn tổ chức ở nhà mình bởi vì ký túc xá có điểm chật chội. Sinh nhật của Lương Đông dĩ nhiên Triệu Tử Thiêm phải có mặt, cậu vừa học xong tiết học ở trường liền bắt xe bus đến nhà Lương Đông. Lúc đến đó là bảy giờ, trời cũng tối rồi, Triệu Tử Thiêm thuần thục đi vào thang máy nhấn lên tầng bốn, nhanh chóng đứng trước cửa phòng Lương Đông gõ cửa một hồi. Gõ một lúc vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, Triệu Tử Thiêm thử xoay tay nắm cửa ra một chút không ngờ lại vào được.

Lúc vào bên trong, căn phòng tối om, cũng không có tiếng người nào cả. Triệu Tử Thiêm đoán Lương Đông nhất định không có ở nhà, đang định đi lên phía trước bật đèn, bên cạnh giống có một luồng gió lạnh, giây tiếp theo cả người của Triệu Tử Thiêm liền bị ai đó ép sát vào tường. Sau đó nữa thì… hẳn là ai cũng đoán ra.

Sinh nhật Lương Đông lần đó vốn chẳng có cái bánh kem nào, chứ đừng nói là bạn bè đến dự. Hắn chẳng qua là từ lúc nghỉ tết cho đến hiện tại vẫn chưa được ăn thịt sóc cho nên mới nói dối như vậy. Nếu như nói Triệu Tử Thiêm để hắn thỏa mãn một lần, cậu ta nhất định sẽ không cho. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm có không cho, Lương Đông ban đêm cũng có thể nhân lúc mọi người trong phòng ngủ hết vác cậu ta lên sân thượng, có điều mùa hè thì còn đỡ, đến mùa đông rồi Lương Đông tuyệt đối không dám làm như vậy.

Để cho có không gian yên tĩnh không bị người khác làm phiền, thời gian thoải mái không bị trói buộc, chỉ còn cách là dụ sóc nhỏ đến nhà hắn. Mà nếu như Lương Đông tự nhiên nói Triệu Tử Thiêm đến nhà mình, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ gửi ngay ra được mùi vị mờ ám, dĩ nhiên sẽ không đồng ý. Vậy nên cái cớ tổ chức sinh nhật chính là cái cớ thích hợp nhất.

Bởi vì Lương Đông gần hai tháng bị Triệu Tử Thiêm lạnh nhạt, cho nên ngày hôm đó hắn làm vô cùng mãnh liệt, hại Triệu Tử Thiêm cả người toàn vết cắn. Ngày hôm sau chỉ có thể ở lại nhà Lương Đông không thể đến trường được. Nói là ở lại nhà Lương Đông một ngày để dưỡng thương, nhưng mà vết thương cũ còn chưa kịp liền, vết thương mới đã mọc lên chi chit khắp người. Triệu Tử Thiêm vì việc này tức giận không thôi, lớn tiếng đưa ra lệnh cấm động chạm với Lương Đông.

Lãnh đạo đã ra chỉ thị, Lương Đông chỉ là nhân viên quèn dưới trướng, tuy rằng thỉnh thoảng có trộm sờ mông người ta một cái, nhưng đổi lại vẫn chỉ nhận được cái nhìn ghét bỏ. Dần dần sau đó, Lương Đông cũng không dám làm càn, dĩ nhiên thì nếu như hắn muốn, hắn sẽ có rất nhiều cơ hội ăn thịt sóc, nhưng cuối cùng vẫn là… khí chất lãnh đạo trên người sóc nhỏ nhà hắn quá lớn, chỉ có thể nghe theo tuyệt không thể chống cự.

___

Một tuần sau, thế vận hội thể thao chính thức được diễn ra.

Trường S cùng một số trường đại học lân cân cùng nhau tham gia thi đấu. Địa điểm tổ chức là tại trường đại học S.

Triệu Tử Thiêm buổi sáng đã háo hức thay quần áo chuẩn bị đi đến sân bóng. Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm mở cánh cửa phòng tắm, liền cấp tốc nhảy từ trên giường xuống phóng thẳng đến chỗ đó. Triệu Tử Thiêm nhíu mày nhìn người trong phòng một hồi, phát hiện ra Lý Vĩ đang nhìn về chỗ này, liền khẽ trầm giọng quát Lương Đông:

“Anh muốn cái gì?”

Lương Đông cố tình nói lớn, rồi không đợi Triệu Tử Thiêm cho phép đã chen vào phòng tắm:

“Muộn rồi, chúng ta cũng vào thay đồ cho nhanh!”

Triệu Tử Thiêm không dám hét lớn, cũng không trực tiếp đẩy Lương Đông ra ngoài, chỉ còn biết bực bội đi ra để Lương Đông thay đồ trước. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, Lương Đông nhất định sẽ lợi dụng thời cơ thay quần áo để ăn đậu hũ của cậu, Triệu Tử Thiêm đương nhiên không ngu ngốc đến mức tự đi vào trong hang cọp.

Nhưng mà chân của Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp bước ra ngoài, Lương Đông đã nhanh chóng đẩy cậu vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Lý Vĩ ở cùng phòng với hai người này một khoảng thời gian lâu như vậy, cũng cảm thấy bọn họ có điều mờ ám. Có một hôm Lý Vĩ nói ra suy nghĩ của mình với Tạ Phi Tốn, Tạ Phi Tốn lúc đó chỉ liếc cậu một cái rồi không nói gì. Thế cho nên Lý Vĩ cứ tưởng Tạ Phi Tốn nghĩ cậu nói bừa mới không tin, nhưng có ai ngờ đâu Tạ Phi Tốn đã sớm biết từ trước, hơn nữa những lần Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thân mật còn được chứng kiến từ đầu đến cuối.

Hôm nay Lý Vĩ thấy cảnh này, nghi ngờ trong lòng lại càng tăng cao. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nhau đi vào trong phòng tắm thay quần áo, trong phòng lại chỉ toàn là con trai, nếu đã không ngại sao không trực tiếp ở bên ngoài thay luôn cho nhanh, còn kéo nhau vào trong đó làm cái gì. Lý Vĩ khẽ nhíu mày, quay sang nói với Tạ Phi Tốn:

“Cậu có thấy chưa? Bọn họ nhất định là mờ ám!”

Tạ Phi Tốn đang đứng thắt lại đai áo taekwondo, nghe Lý Vĩ nói vậy cũng chẳng mấy quan tâm. Thật ra thì cậu đã sớm biết bọn họ vào trong đó để làm cái gì, cho nên chỉ thờ ơ ừ một tiếng. Lý Vĩ thấy thái độ đó của Tạ Phi Tôn liền khó hiểu hỏi lại:


“Cậu không tin sao?”

Tạ Phi Tốn không nói gì, Lý Vĩ bắt đầu nhảy từ trên giường xuống đi đến chỗ phòng tắm gõ cửa:

“Này, hai người các cậu đã xong chưa. Tôi muốn vào trong đó”

Bên trong không có tiếng đáp lại, Lý Vĩ khẽ liếc mắt nhìn Tạ Phi Tốn ý nói nhất định là có điều mờ ám. Nhưng có vẻ như Tạ Phi Tốn chẳng mấy quan tâm, chỉ nhìn về phía đó một chút rồi quay đi.

Lý Vĩ không phục, đứng ở bên ngoài một lúc lại tiếp tục gõ cửa:

“Này…”

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm từ bên trong đã mang theo gương mặt tức giận đi ra quát:

“Gấp gáp cái gì, có phải bị tào tháo đuổi hay không?”

Triệu Tử Thiêm ngày thường ở trong phòng rất thân thiện ôn nhu, rất ít lần cậu ta có biểu hiện dọa người như vậy, thế cho nên Lý Vĩ nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm, hai chân cũng không tự giác lùi lại phía sau một chút. Lương Đông rất nhanh vui vẻ bước ra, lúc nhìn thấy Lý Vĩ như vậy liền có lòng tốt vỗ vỗ vai cậu ta an ủi:

“Mau vào đi!”

Bình thường người luôn mang vẻ mặt lạnh băng là Lương Đông, nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao hắn ta đột nhiên ấm áp như ánh mặt trời, còn người vốn dĩ ngày thường ấm áp như ánh mặt trời, lúc này đây lại chuyển sang lạnh như tảng băng ngàn năm. Tạ Phi Tốn thấy Lý Vĩ vẫn chưa có phản ứng gì thì nói:

“Cậu đúng là chuyên làm phiền người khác mà...”

Vừa rồi Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm vào trong phòng tắm liền ép sát cả người cậu vào góc tường. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt, nhưng không dám nói lớn tiếng:

“Bên ngoài có người đó!”

Lương Đông cười cười, ánh mắt lướt dọc từ đầu đến chân của Triệu Tử Thiêm, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tiểu Thiêm Thiêm:

“Thì sao? Chúng ta chỉ thay quần áo!”

Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy bộ dạng kia liền bực mình, nhanh chóng đưa tay lên phía trước tát vào má của Lương Đông:

“Đi ra đi”

Lương Đông vẫn cứng đầu đứng nguyên như tượng thạch, hai tay chống ở tường kẹp giữa Triệu Tử Thiêm. Tính ra cũng đã gần bốn tháng rồi Lương Đông chưa được ăn thịt sóc, ngày hôm nay nhất định phải nhân cơ hội này lợi dụng một chút. Đây chính là thời điểm thích hợp, Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm sẽ không dám lớn tiếng đuổi hắn ra ngoài bởi vì bên ngoài phòng còn có người, hắn ở bên trong có thể muốn làm gì thì làm...

“Để anh giúp em thay quần áo” Không đợi Triệu Tử Thiêm đồng ý, Lương Đông đã nhanh chóng cởi áo cậu ra vứt sang một bên.

Triệu Tử Thiêm bực mình, đang định từ chối, Lương Đông liền có ý định muốn kéo quần cậu xuống. Triệu Tử Thiêm thấy thế vội vàng đưa hai tay túm chặt quần của mình, ngăn không cho ai kia được như ý nguyện. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm kiểu gì cũng sẽ phản ứng lại, nhưng mà hắn sớm đã tìm ra biện pháp giải quyết rồi.

“Không muốn anh giúp em sao? Vậy anh đi ra vậy…” Lương Đông làm ra bộ dạng ỉu xìu, giả bộ xoay người rời đi.

Triệu Tử Thiêm vừa thấy thế liền khinh bỉ, mau chóng cầm lấy áo của đội bóng rổ mặc vào. Nhưng mà khi cậu mới chỉ vừa đưa hai tay vào áo, Lương Đông đã nhanh chóng lật chiếc áo đó ra sau đầu của Triệu Tử Thiêm, khiến cho tình trạng của cậu hiện giờ có chút thê thảm. Hai tay bị áo chói chặt ra sau lưng, còn chưa kịp phản ứng cái gì quần cũng đã bị người ta kéo xuống đến tận cổ chân.

Triệu Tử Thiêm tức giận, nhưng không dám lớn tiếng kêu lên bởi vì bên ngoài còn có Tạ Phi Tốn và Lý Vĩ, cậu chỉ dám khẽ quát, gương mặt vừa bực bội vừa xấu hổ mắng Lương Đông:

“Lệnh cấm vẫn chưa được xóa bỏ đâu!”

Lương Đông nhún vai, đang định đưa tay chạm đến chỗ Tiểu Thiêm Thiêm thì bên ngoài có tiếng gọi cửa của Lý Vĩ. Triệu Tử Thiêm hoảng hốt, muốn kéo áo lại mặc cẩn thận thì đã bị đôi tay giống như kìm sắt của ai kia khóa trụ trên đầu.

“Mặc quần áo vào nhanh lên, Lý Vĩ bên ngoài gọi cửa kìa!” Triệu Tử Thiêm có chút khẩn trương

Lương Đông mất hứng, hắn cũng không thể làm như không biết cái gì mà cố tình ở bên trong này được. Nhưng mà Lương Đông thật sự không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, thế cho nên trong đầu hắn đột nhiên nghĩ ra một cách. Nhanh chóng giúp Triệu Tử Thiêm mặc áo vào, sau đó thì ngồi xổm xuống phía dưới nói:


“Nhấc chân lên đi!”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đột nhiên thay đổi thái độ như vậy cũng yên tâm, vội vàng đưa hai tay vịn vào vai hắn vừa nhấc chân vừa dùng ánh mắt lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa. Có điều Triệu Tử Thiêm lại một lần nữa mắc bẫy Lương Đông, lúc quần được cởi ra rồi, cậu mới phát hiện rằng mình thế nhưng cứ ngu ngốc phối hợp với Lương Đông để cho hắn dễ dàng cởi luôn được quần lót của cậu. Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống liền bắt gặp ngay nụ cười xấu xa của ai kia, bây giờ cậu thật sự có điểm xúc động muốn dùng dép táng ngay vào mặt kẻ đối diện:

“Anh làm cái gì thế hả, cởi quần lót làm cái gì?”

Lương Đông không nói, chỉ chậm rãi cầm lấy chiếc quần đùi bóng rổ để ở dưới chân của Triệu Tử Thiêm.

“Anh cố tình!” Lương Đông không sợ chết mà nói ra câu này.

Triệu Tử Thiêm định cúi người xuống cầm lấy chiếc quần lót bị Lương Đông vứt ở dưới đất mặc vào, nhưng mà ai kia đã nhanh hơn một bước, chuẩn xác ném chiếc quần đó vào trong bồn cầu. Triệu Tử Thiêm tức đến đứng không vững, chiếc quần kia cậu mới mua, cho dù Lương Đông sau này có giặt sạch lại trả cậu, cậu cũng sẽ không mặc được nữa.

Triệu Tử Thiêm dùng sức kéo tóc mạnh tóc Lương Đông, âm trầm mở miệng nói:

“Đông ca… anh muốn tìm chết sao!”

Lương Đông cười cười, chạm tay vào cổ chân của Triệu Tử Thiêm ý muốn cậu nhấc chân lên. Triệu Tử Thiêm cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bực bội nhấc chân lên cao. Bên ngoài lại có tiếng gọi cửa của Lý Vĩ, Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông sang một bên rồi tự mình kéo quần ngay ngắn lại.

Lúc đi ra khỏi phòng tắm, Triệu Tử Thiêm ngay lập tức bước về phía tủ quần áo của mình ý muốn lấy quần lót để mặc. Nhưng mà Lương Đông lại mặt dày đến cùng, đứng chắn ở phía trước không có ý định đi ra. Ngại trong phòng có người, cho nên Triệu Tử Thiêm không thể hành động lỗ mãng được, cũng không thể đứng đây nói lý lẽ với con lừa kia. Vì thế Triệu Tử Thiêm chỉ còn cách bực bội, không mặc quần lót đi ra ngoài. Lúc cậu vừa bước đi được hai ba bước, Lương Đông ở đằng sau liền nói lớn:

“Này, hình như ở trên sân thượng đó!”

Triệu Tử Thiêm tức đến hai vai run rẩy, lời kia của Lương Đông là muốn cậu lên sân thượng của ký túc xá, còn về việc lên đó làm cái gì, không cần nghĩ cũng biết.

Quần lót không mặc, Triệu Tử Thiêm không thể đi mượn của người khác được, cũng không thể cứ như vậy mà đi xuống sân bóng rổ, cho nên trong lòng dù ngàn lần không muốn, cậu cũng phải đi lên sân thượng.

Để tránh việc Triệu Tử Thiêm nhân lúc hắn vào trong phòng tắm thay quần áo sẽ lén vào đây để trộm quần lót, thế cho nên Lương Đông liền mặt dày đứng luôn trong phòng thay đồ. Lý Vĩ vừa bước từ phòng tắm ra liền nhìn thấy Lương Đông đang cởi quần thì khó hiểu hỏi:

“Cậu vừa vào trong đó làm cái gì, đến bây giờ mới thay quần áo. Không phải…”

Lời của Lý Vĩ còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng cầm theo quần lót của Triệu Tử Thiêm rời đi.

Lý Vĩ vẫn đứng ngu ngơ ở một chỗ, đến khi Lương Đông biến mất sau cánh cửa rồi, cậu ta mới hồi phục tinh thần quay sang hỏi Tạ Phi Tốn:

“Cậu ta cầm cái gì đi vậy?”

Tạ Phi Tốn nãy giờ không để ý nhiều, cho nên chỉ nhún vai không nói. Lý Vĩ liền chạy đến trước mặt Tạ Phi Tốn, hai tay giữ chặt trên vai Tạ Phi Tốn, xoay người cậu ta đối diện với mình:

“Này, tôi nói Lương Đông với Tử Thiêm vào đó làm cái gì vậy? Vào đó rồi còn không thay quần áo...”

Tạ Phi Tốn gạt tay Lý Vĩ xuống, nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn không quên để lại một câu:

“Cậu đang nghĩ Lương Đông giúp Tử Thiêm thay quần áo sao?”

Thật ra thì Tạ Phi Tốn nói câu này, Lý Vĩ mới nghĩ đến vấn đề đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không khả quan cho lắm, Triệu Tử Thiêm lớn như vậy rồi, hơn nữa cũng không bị trở ngại di chuyển gì, cậu ta như vậy còn cần người mặc quần áo giúp sao. Rốt cuộc Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có điều mờ ám hay không, ngay cả đến sau này khi Lý Vĩ học xong rồi ra trường vẫn không thể có đáp án. Chỉ đến khi…

___

Lương Đông vui vẻ mang theo quần lót đi lên sân thượng gặp sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm tức giận đứng đưa hai tay khoanh ở trước ngực, môi mỏng mím chặt, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lương Đông. Lương Đông vừa thấy thế liền đóng cửa sân thượng lại, chạy đến lấy lòng Triệu Tử Thiêm:

“Làm sao? Không phải mang quần lót đến cho em rồi hay sao…”


Triệu Tử Thiêm mắt thấy cái quần lót quái dị kia ở trong tay Lương Đông lại càng tức giận. Bởi vì chiếc quần lót đó cho đến bây giờ cậu cũng không thể tưởng tượng ra được có người bán nó.

Chuyện là thế này, ngày ấy nghỉ tết xong Lương Đông liền tặng cho Triệu Tử Thiêm một món quà. Triệu Tử Thiêm khi đó vui vẻ lắm, ngập tràn mong đợi mở ra cái hộp quà lớn kia, nhưng mà khi mở ra xong gương mặt cậu liền cứng lại. Bên trong hộp là một chiếc quần lót màu đỏ, nếu như chỉ đơn thuần là màu đỏ thì không sao, nhưng đằng này nó lại hở mông.

Khi ấy Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết nhìn chằm chằm chiếc quần đó không nói ra được câu nào, nhưng người tặng quần lại có vẻ rất hào hứng, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói ra một loạt các chức năng của nó, lừa lớn nói rằng:

“Quần lót anh tặng em thiết kế rất độc đáo, có hai dây thắt kèm lộ phần mông, hai dây này rất đặc biệt nha, nó có thể đẩy vòng ba của em lên cao. Người bán hàng nói kiểu quần này dành cho những người cá tính năng động và sexy, người bán hàng vừa nói là anh biết chiếc quần này rất hợp với em rồi…”

Lương Đông nói đến đây thì dừng lại, Triệu Tử Thiêm còn chưa có phản ứng gì, hắn liền tiếp lời:

“Chưa hết đâu, chất liệu một trăm phần trăm là cotton thấm hút mềm mại, đặc biệt kháng khuẩn cực tốt. Mặc cái này giúp mông trở nên căng tròn quyến rũ hơn, mặc kèm với quần âu nhất định sẽ rất tuyệt vời…”

Lương Đông còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, nếu như sóc nhỏ nhà hắn quả thực mặc cái quần này cho hắn xem, vậy không phải là quá kích thích rồi hay sao. Nhưng mà Lương Đông còn chưa kịp nói câu: em mặc thử đi, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh đã ném thẳng chiếc quần lót đó vào mặt hắn, bực mình hét lớn:

“Im đi, anh đi mà mặc, em không mặc!”

Lương Đông đưa chiếc quần lót đó vào tay của Triệu Tử Thiêm, chỉ chỉ vào cái mác vẫn còn đính trên quần nói:

“Cái này size M, anh không mặc vừa!”

Triệu Tử Thiêm tức giận, dùng sức tát vào mặt Lương Đông:

“Không mặc được thì vứt đi đi”

Lương Đông ra vẻ xụ mặt buồn bã:

“Đây là món quà đầu tiên của năm mới anh tặng em, em lại nói vứt đi…”

Triệu Tử Thiêm hai tay khoanh ở trước ngực, quét mắt lạnh lùng nhìn Lương Đông:

“Có ai năm mới tặng quần lót hay không?”

Lương Đông vẫn giả bộ, lí nhí đáp lại lời Triệu Tử Thiêm:

“Không phải anh đã chọn màu đỏ hay sao, còn chưa đủ thành ý hả?”

Triệu Tử Thiêm chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết con lừa lớn kia đang nghĩ cái gì, quần lót màu đỏ vốn không như Lương Đông nghĩ nó mang lại sự may mắn, mà chính là muốn cậu mặc cái quần màu đỏ đó để cho hắn xem, sau đó bắt đầu nói cậu cố tình quyến rũ hắn. Cái này Triệu Tử Thiêm đã bị nhiều lần, cho nên cũng không còn quá xa lạ gì rồi:

“Đã nói không mặc, mau vứt đi!”

Lương Đông thở dài, ra vẻ cầm chiếc quần lót bước đi, lúc đi còn không quên lẩm bẩm:

“Vứt thì vứt, dù sao cũng chỉ hơn có một nghìn tệ mà thôi!”

Triệu Tử Thiêm chính là một chàng trai tiết kiệm, câu nói kia của Lương Đông đã gãi đúng chỗ ngứa của cậu. Những một nghìn tệ một chiếc quần lót, với số tiền đó cậu có thể mua được một bộ quần áo rồi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền mở lớn hai mắt quát:

“Đứng lại đó, anh mua quần lót một nghìn tệ sao?”

Lương Đông khẽ cười, nhưng lúc xoay người lại nụ cười đó sớm đã được thay bằng bộ mặt buồn bã:

“Dù sao em cũng nói vứt rồi, không quan trọng nữa…”

Triệu Tử Thiêm vội vàng chạy đến trước mặt Lương Đông, nhanh chóng giật lại chiếc quần lót kia:

“Một nghìn tệ còn vứt cái gì, anh đi trả lại cho người ta lấy tiền về!”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm sắp bị mắc bẫy, trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ khó xử:

“Cửa tiệm đó không cho trả lại đâu, chỉ có thể đổi lấy size khác hoặc là kiểu khác mà thôi!”

Triệu Tử Thiêm đắn đo mãi không thôi, nhìn chằm chằm chiếc quần lót đắt tiền trên tay, chỉ một chiếc quần lót mà có giá những một nghìn tệ, cậu sợ mặc vào sẽ không dám cử động mất:

“Đi đổi cái khác đi, đổi lấy cái nào anh thích mà mặc!”


Lương Đông lắc đầu, kiên quyết nói:

“Quà này nhất định phải tặng cho em”

Triệu Tử Thiêm tính toán một hồi, cuối cùng quyết định đổi lấy chiếc quần khác. Lương Đông liền đưa cho cậu đường link dẫn đến tài khoản của cửa tiệm bán hàng hắn mua. Triệu Tử Thiêm không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền cảm thấy máu nóng sôi trào. Lương Đông lại có vẻ rất hồ hởi ngồi bên cạnh chỉ chỉ:

“Cái này có được không, ở đây viết siêu sexy và đầy quyến rũ, người ta sẽ phải điêu đứng với sự quyến rũ của bạn!” Cái mà Lương Đông chỉ là cái quần in hình họa tiết báo đốm, và điều quan trọng vẫn là hở mông.

“Thế cái này, cái này có được không?” Vừa nhìn thấy chiếc quần lót kia, hai mắt Lương Đông liền sáng đến lạ thường, bởi vì chiếc quần đó được thiết kế bởi vài đường chỉ mảnh chằng chịt sau mông, sóc nhỏ nhà hắn mà mặc vào, nhất định sẽ… chỉ nghĩ thôi cũng đủ nóng trong người rồi!

Triệu Tử Thiêm tát mạnh vào má Lương Đông:

“Nghĩ cái gì, đang cái gì hả? Chọn cái nào kín mông đi!”

Lương Đông ăn đau, xoa xoa mặt một chút, rồi tiếp tục lật mở từng hình ảnh nói:

“Cái này kín mông, hơn nữa bên dưới còn nói rất phù hợp cho những người dưới bảy mươi sáu cân!”

Triệu Tử Thiêm vừa thấy cái quần lót kia liền nóng máu, cái mà Lương Đông chỉ quả thật rất kín mông, nhưng mà phía bên trên chỉ che được một phần của Tiểu Thiêm Thiêm mà thôi. Lại nhìn giá của nó cũng giật mình, những gần hai nghìn tệ:

“Chọn cái che được cả trước lẫn sau, hai nghìn tệ cái quần này có khác nào hàng làm lỗi thiếu vải hay không hả, nhìn là biết không che được cái gì rồi!”

Lương Đông đột nhiên quay ngoắt sang bên cạnh nhìn chằm chằm về chỗ Tiểu Thiêm Thiêm:

“Phải mặc mới biết chứ!”

Triệu Tử Thiêm bực mình với lấy cái gối bên cạnh che đi chỗ đũng quần mình, ngăn không cho ai kia nổi lên thú tính:

“Đã nói chọn quần kín cả trước lẫn sau!”

Lương Đông tìm một hồi, cuối cùng hài lòng nhìn chiếc quần lót trong hình:

“Em xem cái này, thiết kế ren cao cấp cho bạn một sự cuốn hút đến lạ thường. Họa tiết hoa văn bắt mắt càng mang đến nét khiêu gợi khó tả. Em mà mặc cái này chắc chắn sẽ cảm thấy thoáng mát và thoải mái hơn nhiều so với những chiếc quần thông thường khác!”

Triệu Tử Thiêm nhịn không được nữa, nhanh chóng giật lấy điện thoại trên tay Lương Đông tự mình tìm. Cái cửa tiệm bán đồ lót này cũng kỳ lạ, quần lót không có cái nào giống bình thường cả, toàn là những dạng không thiếu vải phía trước thì phía sau, cái không thiếu vải thì lại làm bằng ren, thế mà giá bán tuyệt đối không dưới ba con số. Triệu Tử Thiêm mở đến một hình ảnh, ngón tay cái vốn dĩ đang lướt nhanh trên màn hình cảm ứng liền cứng lại.

Lương Đông thấy thế ngó đầu sang nói:

“À, thì ra Đại Thiêm thích quần này. Để anh xem nào, họa tiết dàn di mạnh mẽ hoang dã, chất liệu thun lạnh nữa a…”

Triệu Tử Thiêm không phải là thích chiếc quần lót đó, mà là cậu từ trước đến nay không ngờ là còn có loại này. Quần lót chỉ mặc được duy nhất bên phải, còn phía bên trái kia thì không có gì, mặc như vậy không phải sẽ bị tụt mất hay sao. Quả thật không thể tin quần lót như vậy có giá đến những bốn con số:

“Im đi, tiệm này không có dạng bình thường hay sao?”

Lương Đông chỉ vào tên cửa tiệm:

“Đồ lót tình thú, cái bình thường nhất trong tiệm chính là cái trên tay em đó!”

Triệu Tử Thiêm đen mặt nhìn xuống chiếc quần bên dưới, lời Lương Đông nói không sai, cái mà có thể tạm chấp nhận được chỉ còn có cái quần này. Triệu Tử Thiêm hít một ngụm khí lạnh, dồn sức lấy hơi quát lớn:

“Lần sau mua cái gì phải nói trước cho em biết, anh mua cái quần lót hơn một nghìn tệ làm cái gì, mua làm cái gì hả? Tiền nhiều không có chỗ tiêu hay sao…”

Lương Đông giả bộ hối hận, nhỏ giọng nói:

“Em không thích thì bỏ đi, cũng là chỉ hơn một nghìn mà thôi!”

Triệu Tử Thiêm ngã vật xuống giường, thở phì phò bực tức:

“Một nghìn tệ nói vứt là vứt, quần này bây giờ ai thèm mặc, ai muốn mặc cái loại này…”

Thế là cuối cùng chiếc quần lót hở mông đó vẫn để ở ngăn cuối cùng trong tủ của Triệu Tử Thiêm, cậu chưa từng xỏ thử một lần nào, đã có lần định cầm cái đó vứt đi cho đỡ trướng mắt, nhưng cuối cùng vẫn là bị cái giá của nó kéo lại…

Nếu biết trước có ngày hôm nay, cho dù chiếc quần lót đó có đắt giá cỡ nào, Triệu Tử Thiên nhất định cũng sẽ ném đi thật xa. Không để cho Lương Đông có cơ hội dụ cậu mặc nó, hơn nữa còn ép buộc cậu phải mặc nó đi chơi bóng, hại cậu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui