Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Hôm nay quán lẩu đóng cửa sớm, bởi vì Lương Mỹ và Tào Khê phải về dự sinh nhật bạn cho nên quán không có ai làm, chính vì thế trên bàn ăn lúc chỉ còn bốn người là bà nội Lương, Tưởng Đồng Đồng, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm.

Ba người đã ngồi sẵn trên bàn ăn, Tưởng Đồng Đồng vui vẻ chạy tới chạy lui trong bếp bưng ra từng đĩa thức ăn. Ngày hôm nay là cơ hội tốt cho cô biểu hiện tài nấu nướng của mình với Lương Đông. Người ta vẫn thường nói con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim của một người đàn ông chính là thông qua đường dạ dày, thế cho nên Tưởng Đồng Đồng mới cố gắng như vậy. Đáng tiếc Lương Đông lại là một trong số những người ngoại lệ, hắn vốn không cần ăn đồ ăn ngon gì, chỉ cầu ngày nào cũng được ăn thịt con sóc ngồi bên cạnh mà thôi.

Món chính hôm nay vẫn là lẩu, ngoài ra còn có món bánh bao đặc biệt do Tưởng Đồng Đồng dốc công bỏ sức ra làm. Bánh bao nhỏ được đặt chính diện trước mặt Lương Đông, Lương Đông chỉ cần nhìn qua bằng mắt thường cũng đủ biết nó ngon đến thế nào, nhưng mà… đến cuối cùng vẫn không thể chạm tới.

Tưởng Đồng Đồng gắp một chiếc bánh bao để vào trong bát của Lương Đông, dịu dàng nói:

“Đông ca, bánh bao em tự làm!”

Lương Đông khẽ liếc nhìn sang phía Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh, tuy rằng bộ dạng hiện tại của sóc nhỏ nhà hắn không biểu hiện sự khó chịu gì, nhưng ở dưới bàn, đôi chân không ngoan ngoãn kia đã đạp hắn liên tục. Lương Đông thở dài, gắp chiếc bánh bao đó qua bát của Triệu Tử Thiêm, mới quay sang trả lời Tưởng Đồng Đồng:

“Anh mấy ngày trước ăn bánh bao bị ngộ độc, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu!”

Triệu Tử Thiêm nhìn bánh bao trắng mịn ở trong bát của mình thì khẽ mỉm cười, nhưng Tưởng Đồng Đồng vẫn không chịu thôi hy vọng, tiếp tục gắp một chiếc bánh bao nữa vào bát của Lương Đông:

“Bánh bao em làm tuyệt đối đảm bảo vệ sinh, anh cứ yên tâm!”

Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh chậm rãi ăn bánh bao, Lương Đông lại xua tay, gắp chiếc bánh bao đó vào bát của Triệu Tử Thiêm:

“Thật sự anh nuốt không trôi!”

Lương Đông là đang nói sự thật, hắn có thể nuốt trôi khi mà ai kia làm ra bộ mặt lãnh đạo thờ ơ lạnh lùng hay sao? Vẫn là không nên chọc giận cái vị kia nhà hắn.

Tưởng Đồng Đồng thất vọng, bộ mặt ủ rũ biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài. Bà nội Lương thấy vậy thì cứng rắn gắp một chiếc bánh bao khác vào bát cho Lương Đông:

“Đồng Đồng làm, dù không muốn ăn thì cũng phải ăn thử một miếng chứ, thật không biết phép tắc mà!”

Lương Đông khó xử, hiện tại cũng không thể làm trái ý bà nội được:

“Này…”

Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng:

“Đúng vậy Đông ca, ăn một miếng nhỏ thôi cũng được”

Ý tứ kia của Triệu Tử Thiêm làm sao mà Lương Đông không hiểu, sóc nhỏ nhà hắn chính là muốn nói chỉ cho hắn ăn một miếng nhỏ mà thôi. Lương Đông nhanh chóng cắn một miếng bánh bao, khách quan mà nói bánh bao Tưởng Đồng Đồng làm thật sự rất ngon, ngọt mặn vừa đủ. Nếu để cho Lương Đông ăn, hắn nhất định sẽ ăn được nhiều hơn nữa, nhưng mà có điều vị kia nhà hắn đã nói rõ ràng rồi, chỉ được cắn một miếng nhỏ cho có lệ, nếu như bây giờ còn cố tình ăn nữa, nhất định là sau này thịt sóc sẽ không còn có cơ hội mà ngửi chứ đừng nói là ăn.

Lương Đông cắn một miếng rồi lại luyến tiếc đặt sang bát của Triệu Tử Thiêm:

“Bánh bao rất ngon, có điều anh thật sự… không thể ăn nhiều hơn được nữa!”

Bà nội Lương thấy Lương Đông liên tiếp gắp bánh bao sang bát của Triệu Tử Thiêm thì khẽ quát:

“Này, sao cháu lại gắp đồ mình đã ăn rồi sang bát của Tiểu Triệu?”

Thật ra Triệu Tử Thiêm từ trước đến nay có chứng bệnh sạch sẽ, những đồ người khác đã dùng qua tuyệt đối sẽ không chạm vào. Nhưng chẳng hiểu sao, khi cắn miếng bánh bao mà Lương Đông đã ăn cậu lại chẳng cảm thấy e ngại gì. Có lẽ do… bị ai kia hôn môi quá nhiều nên cũng chẳng còn để ý đến việc đó nữa. Hiện tại khì bà nội Lương nói như vậy, Triệu Tử Thiêm mới giật mình nghĩ tới.

Lương Đông ngồi bên cạnh nhanh chóng giải thích:

“Không sao đâu, em ấy không ngại!”

Bà nội Lương vẫn nhăn mặt, quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Tiểu Triệu, nếu như không muốn ăn thì bỏ qua một bên đi!”

Triệu Tử Thiêm đã ăn được một nửa cái bánh bao đó rồi, bây giờ bỏ qua một bên hẳn là cũng chẳng khá hơn gì:

“Không sao ạ, bọn cháu là anh em tốt, không ngại, không ngại…”

Thế là cả chỗ bánh bao Tưởng Đồng Đồng làm, đa số đều nằm gọn ghẽ trong bụng của Triệu Tử Thiêm. Tưởng Đồng Đồng cũng không để ý gì cả, Lương Đông không muốn ăn bánh bao thì thôi, cô ở bên cạnh giúp hắn nhúng thịt.

Miếng thịt nào Tưởng Đồng Đồng gắp cho Lương Đông đều bị hắn kín đáo để vào bát cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm có người nhúng thịt cho nên rất vui vẻ ngồi ăn. Tưởng Đồng Đồng có chút tủi thân, những thứ cô gắp vào bát Lương Đông đều bị hắn gắp sang cho người khác. Dù sao thì cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, Lương Đông cũng không thể nào mà không hiểu được, có lẽ Lương Đông thật sự không thích cô.

Triệu Tử Thiêm nhíu mày nhìn vào miếng thịt đặt trong bát của mình, mau chóng cầm đũa gắp miếng thịt đó lên vứt vào bát Lương Đông, thản nhiên nói:

“Miếng này nạc quá, không thích ăn!”


Lương Đông thở nhẹ, cuối cùng cũng được một miếng thịt vào bụng. Từ nãy tới giờ hắn vẫn luôn không dám ăn thịt do Tưởng Đồng Đồng đưa, bây giờ sóc nhỏ cho phép hắn ăn rồi, hắn mới vội vàng cho miếng thịt đó vào miệng nhai nhai.

Bà nội Lương và Tưởng Đồng Đồng cũng phải cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, không ngờ Lương Đồng với Triệu Tử Thiêm lại có mối quan hệ thân thiết đến thế, ngay cả đồ thừa của đối phương cũng ăn. Có điều Tưởng Đồng Đồng và bà nội Lương chỉ đơn giản nghĩ là, hai bọn họ là bạn rất thân thiết.

Bà nội Lương thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chơi thân với nhau như vậy thì vui vẻ lắm, dù sao Triệu Tử Thiêm ở trong lòng bà nội Lương cũng là người lễ phép, hiếu học hơn nữa còn rất khiêm tốn, cháu trai bà kiếm được một đứa bạn thân như vậy bà cũng yên tâm.

“Quan hệ của hai đứa hình như rất tốt nhỉ?” Bà nội Lương hỏi.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế cũng giật mình, nhưng Lương Đông ở bên cạnh đã mau chóng trả lời thay cho cậu:

“Đương nhiên bà nội!”

Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa.

Ngồi một lúc Tưởng Đồng Đồng cũng thẳng thắn hỏi ra một câu:

“Đông ca… anh có bạn gái hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm đang ăn thịt, nghe thấy câu hỏi trực tiếp kia của Tưởng Đồng Đồng cũng phải nghẹn họng, ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng với lấy cốc nước bên cạnh uống.

Lương Đông nhíu mày nhìn Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn đúng là không biết tự chăm sóc bản thân mình, lúc nào cũng để hắn phải lo lắng. Lương Đông không nóng không lạnh, trả lời đúng sự thật:

“Vẫn còn chưa!”

Tưởng Đồng Đồng nghe Lương Đông nói thế, hy vọng trong lòng đột nhiên tăng cao, có điểm vui vẻ hỏi tiếp:

“Vậy anh thích mẫu bạn gái như thế nào?”

Lương Đông khẽ cười:

“Bạn gái sao? Anh vẫn còn chưa nghĩ ra hình mẫu lý tưởng!”

Tưởng Đồng Đồng lên tiếng:

“Vậy…”

Nhưng mà chưa kịp để cho Tưởng Đồng Đồng nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cô:

“Được rồi, không nhắc đến chuyện đó nữa, ăn thôi…”

Bà nội Lương cũng hiểu được một điều, cháu trai bà cùng Tưởng Đồng Đồng nhất định là không có cơ hội, thế cho nên Lương Đông mới chặt đứt đường hy vọng của người ta như thế. Tuy rằng bà rất thích Tưởng Đồng Đồng, nhưng mà vẫn là lực bất tòng tâm.

Ngồi ăn một lúc cũng đến chín giờ, mọi người quyết định ra về. Bà nội Lương có đi xe đến, chính vì thế mà Lương Đông mới nói với bà nội Lương rằng:

“Bà nội, nhờ bà đưa Đồng Đồng về, cháu với Đại Thiêm còn có chuyện qua đây một chút!”

Ai trong bốn người cũng hiểu ý của Lương Đông, mọi người biết rõ hắn thực chất không có việc bận gì cả, chẳng qua chỉ là muốn đuổi khéo Tưởng Đồng Đồng về mà thôi. Bà nội Lương gật đầu, lái xe đưa Tưởng Đồng Đồng về ký túc xá.

Trong quán lẩu lúc này chỉ còn hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm vừa rồi ăn nguyên bốn cái bánh bao nhỏ, cùng với vô số đồ linh tinh cho nên bây giờ no đến mức đi đứng cũng khó khăn, chỉ còn biết mệt mỏi ngồi một chỗ chép chép miệng nấc cụt.

Lương Đồng nhìn bộ dạng đó của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười. Hắn vừa dọn bàn ăn vừa nói:

“Mập như thế còn ăn nhiều!”

Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông chẳng qua là đang chửi xéo mình, cho nên liền liếc mắt nhìn hắn:

“Rồi sao?”

Lương Đông nhún vai:

“Chẳng sao cả anh vẫn thích”

Triệu Tử Thiêm ngồi im một chỗ, mỗi lần nấc một cái cả người lại khẽ giật nảy lên. Lương Đông vừa buồn cười vừa lo lắng, đi vào bên trong rót cho Triệu Tử Thiêm một ly nước đầy:

“Uống nước đi!”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, uống xong vẫn chẳng đỡ hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy tức bụng:


“Chẳng đỡ gì cả”

Lương Đông cho bát đĩa vào trong máy rửa bát, vừa làm vừa nói với Triệu Tử Thiêm:

“Em nghĩ đó là nước tiên hả, uống vào khỏi luôn sao? Lát nữa mới hết!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, ngồi chống cằm đợi Lương Đông rửa bát xong thì về. Đến lúc hai người đi ra ngoài khóa cửa quán rồi, Triệu Tử Thiêm vẫn còn nấc.

“Vẫn còn chưa hết sao?” Lương Đông hỏi.

Triệu Tử Thiêm nấc một cái rồi lắc đầu.

“Đáng đời!” Lương Đông xấu xa nói.

Triệu Tử Thiêm đứng im ở một chỗ liếc hắn. Lương Đông thấy thế thì bật cười khẽ cúi người xuống ý để cho Triệu Tử Thiêm lên vai mình:

“Có muốn cõng hay không?”

Triệu Tử Thiêm đấm mạnh vào lưng Lương Đông một cái rồi mới tự nhiên nhảy lên đó. Lương Đông đi được một đoạn liền trầm giọng nói ra một câu thế này:

“Có chuyện nhất định phải nói cho em nghe!”

Triệu Tử Thiêm ở sau lưng Lương Đông mệt mọi tựa hẳn đầu vào vai hắn, nghe thấy hắn nói như vậy thì nấc một cái mới trả lời:

“Gì?”

Lương Đông dừng bước, nhưng không quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm lấy một lần:

“Thật ra người anh thích không phải là Tưởng Đồng Đồng… mà là Phó Tiểu Hinh!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này thì giật mình kinh hãi, cái đầu nhỏ vừa rồi còn lười biếng gục ở trên vai Lương Đông lúc này liền bật dậy, miệng lắp bắp nói mãi không được ra câu nào.

Lương Đông cười lạnh quay lại nhìn Triệu Tử Thiêm, thấy cậu ta hiện giờ ngồi im bất động, hai mắt mở lớn có vẻ như rất là ngạc nhiên:

“Sao? Em ngạc nhiên hả?”

Triệu Tử Thiêm lúc này mới nghĩ lại mọi chuyện, có vẻ như lần nào Phó Tiểu Hinh xuất hiện Lương Đông cũng đều muốn tách cậu và cô ấy ra, bởi vì Phó Tiểu Hinh thích cậu cho nên Lương Đông mới làm như vậy? Căn bản là vì Phó Tiểu Hinh, chứ không phải là vì cậu!.

Triệu Tử Thiêm ở trên lưng dãy dụa một hồi, Lương Đông cũng chậm rãi thả Triệu Tử Thiêm xuống. Vừa xuống được khỏi người Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền chạy đến trước mặt hắn đánh giá một lượt, cuối cùng tức giận cùng ủ rũ rời đi không nói lời nào.

Đã đi được hơn mười bước rồi, người đằng sau cũng không có ý định giữ cậu lại, trái tim của Triệu Tử Thiêm giống như là nát tan thành từng mảnh, đến cuối cùng vẫn chỉ là một trò lừa bịp.

Quả thật đó chỉ là một trò lừa bịp do Lương Đông cố tình tạo ra để chữa nấc cụt cho Triệu Tử Thiêm, hắn không đuổi theo ngay sau đó là bời vì hắn muốn dừng lại ở chính nơi bọn họ đã hôn nhau lần đầu tiên.

Mắt thấy sắp đến địa điểm quen thuộc kia, Lương Đông ở phía sau liền chạy đến kéo Triệu Tử Thiêm quay trở lại, vừa vặn hôn xuống môi Triệu Tử Thiêm một cái rồi bỏ ra luôn.

Triệu Tử Thiêm trong nhất thời không hiểu cái gì cả, chỉ còn biết đứng im một chỗ nhìn Lương Đông. Lương Đông mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch lên cao:

“Đã hết nấc hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, Lương Đông nhất định là lại trêu chọc cậu nữa. Triệu Tử Thiêm đá mạnh một cái vào ống đồng của Lương Đông rồi tức giận xoay người rời đi. Sức của Triệu Tử Thiêm cũng không phải là yếu, thế cho nên vừa mới nhấc chân lên một cái Lương Đông liền bị ăn đau, cả người nhanh chóng ngồi hẳn xuống đất xoa xoa chân kêu lên:

“A…”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng hét kia cũng quay đầu lại xem xét một chút, cậu đứng im lặng ở phía xa lạnh mặt nhìn Lương Đông. Vừa rồi do tức giận cho nên cậu dùng sức rất nhiều, đến bây giờ cũng cảm thấy có chút hối hận. Tuy rằng trong lòng lo lắng lạ thường, nhưng mà ngoại mặt vẫn tỏ ra không có cảm xúc gì chậm rãi quay lại phía sau:

“Đáng đời!”

Lương Đông ngồi ở dưới đất ngước đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm, nhăn nhó nói:

“Rất đau đó!”

Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn một hồi mới ngồi xuống xem xét chân của Lương Đông:


“Có sao không?”

Lương Đông nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm về phía mình, chuẩn xác đặt một nụ hôn nữa vào môi cậu. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng đẩy Lương Đông ra xa rồi nhăn mặt định đứng lên. Đúng lúc này Lương Đông lại một lần nữa kéo tay Triệu Tử Thiêm lại, khẽ cười mở miệng:

“Là ở chỗ này!”

Triệu Tử Thiêm không hiểu Lương Đông nói gì, bực bội hỏi:

“Cái gì?”

Lương Đông dùng một ngón trở nựng cằm của Triệu Tử Thiêm:

“Hôn nhau lần đầu tiên!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế thì giật mình, cậu vốn thật không ngờ Lương Đông cho đến bây giờ vẫn còn nhớ chuyện đó. Trong lòng tuy rằng có điểm vui sướng nâng nâng, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn dối lòng nói:

“Cái gì lần đâu tiên? Không nhớ gì cả?”

Lương Đông nhìn bộ dạng xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn của sóc nhỏ nhà mình thì buồn cười:

“Thật sự không nhớ hả?”

Triệu Tử Thiêm không nói chỉ lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông. Lương Đông cười cười từ trên đất đứng dậy:

“Có muốn cõng nữa hay không?”

Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống phía dưới một chút. Vừa rồi Lương Đông nhất định là bị cậu đá rất đau, bây giờ còn cõng thêm cậu nữa hẳn là rất khó khăn:

“Khỏi cần đi!”

Vì thế cả một đường đi, tay của Lương Đông luôn đặt ở trên vai của Triệu Tử Thiêm, như là biểu hiện cho người ta thấy đây là người của hắn. Lúc đi gần đến trường, Triệu Tử Thiêm mới quay sang Lương Đông nhỏ giọng nói:

“Hôm nay cám ơn anh”

Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm muốn nhắc đến chuyện đi thi, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không hiểu gì hỏi lại:

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn hắn, khẽ mỉm cười:

“Là chuyện đi thi!”

Lương Đông vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm cười thì thất thần trong vài giây. Sóc nhỏ nhà hắn khi cười là đẹp nhất, hai mắt mở lớn chăm chú quan sát hắn, sau đó thì khóe miệng hơi nhếch lên cao. Lương Đông vừa thấy một màn này trong lòng liền bắt đầu nhộn nhạo:

“Vậy buổi tối sẽ ăn thịt sóc nhá!”

Quả thật cho đến bây giờ Triệu Tử Thiêm chưa gặp ai không biết xấu hổ như Lương Đông. Vừa nghe thấy hắn nói câu kia, Triệu Tử Thiêm liền đưa tay tát nhẹ vào má người bên cạnh:

“Anh không thể nghĩ đến chuyện khác được hay sao?”

Lương Đông xoa xoa bên má, thành thật nói:

“Không thể, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em mà thôi!”

Tuy rằng lời kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm không biết là thật hay là giả, nhưng mà khi nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng Triệu Tử Thiêm liền cảm thấy vui sướng lạ thường. Nghĩ lại hôm nay Lương Đông đã giúp cậu rất nhiều, cậu cũng không nên dùng cách thức quá tuyệt tình mà từ chối:

“Buổi tối không được!”

Lương Đông nhanh chóng hỏi lại:

“Sao?”

Triệu Tử Thiêm thấy cái bộ dạng hấp ta hấp tấp kia của Lương Đông thì nghiêm mặt nói:

“Trong phòng có người!”

Lương Đông nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng:

“Bây giờ đến nhà anh đi!”

Triệu Tử Thiêm giả bộ xụ mặt:

“Nhưng mà buồn ngủ rồi!”

Chẳng mấy khi sóc nhỏ nhà hắn dễ dàng đồng ý như vậy, Lương Đông làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này:

“Hay là đi ra sân bóng?”


Triệu Tử Thiêm lại khẽ nhíu mày:

“Ngoài sân bóng nhiều muỗi!”

Thật ra thì Triệu Tử Thiêm chỉ là kiếm cớ mà thôi, cậu đương nhiên sẽ không thể nào dễ dàng đồng ý như thế. Lương Đông có chút gấp gáp, hỏi cái gì Triệu Tử Thiêm cũng nói là không được, vì thế càng ngày càng sốt ruột:

“Vậy bao giờ mới được?”

Triệu Tử Thiêm nhún vai không nói, nhanh chóng bước về phía trước. Lương Đông ở phía sau nhìn theo bóng lưng sóc nhỏ xấu xa nhà mình, cuối cùng trầm giọng hỏi:

“Em lừa anh phải không?”

Triệu Tử Thiêm cười khúc khích, quay lại gật đầu:

“Bây giờ anh mới chịu hiểu!”

___

Buổi tối hôm đó, Lương Đông khó chịu không ngủ được, thà rằng sóc nhỏ nhà hắn đừng cho hắn hy vọng còn hơn, để đến bây giờ phải chịu khổ. Lương Đông với điện thoại mở lên xem, phát hiện ra đã gần mười một giờ, cả phòng chỉ có duy nhất Triệu Tử Thiêm là đang ngủ ngon lành, còn lại Lý Vĩ và Tạ Phi Tốn đang lướt mạng.

Hai mắt Lương Đông mở lớn nhìn chằm chằm về phía giường đối diện, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống con sóc nhỏ nào đó đang say giấc nồng. Vừa rồi lúc về nhà, Triệu Tử Thiêm đã thay quần đùi, áo ba lỗ thoải mái đi ngủ, bây giờ lại tốc hết chăn nằm xoay lưng về phía Lương Đông. Lương Đông âm thầm đánh giá dáng người của Triệu Tử Thiêm một lượt, chân dài, mông vểnh, eo thon, càng nhìn càng cảm thấy khó kiềm chế.

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, đưa tay xuống gối bỏ điện thoại ra một lần nữa, từ nãy tới giờ nằm ngắm Triệu Tử Thiêm mới được mười phút, đến bao giờ người trong phòng mới chịu tắt điện đi ngủ đây. Bật điện thế này Lương Đông lại phải nằm ngắm người nào đó, thật đúng là khổ không chịu nổi.

Tạ Phí Tốn nằm ở giường đối diện cũng nhìn thấy bộ dạng thèm khát của Lương Đông, đột nhiên nổi ý muốn trêu chọc:

“Này Lương Đông, cẩn thận hỏng mắt!”

Lương Đông chỉ liếc nhìn Tạ Phi Tốn một cái rồi không nói gì, tiếp tục làm công việc của mình. Lý Vĩ nằm ở giường dưới xem phim đen, bởi vì kích thích quá độ cho nên tai handphone bị bật ra khỏi máy tính lúc nào không hay. Lương Đông vừa nghe thấy tiếng ư a kia lửa nóng trong lòng lại một lần nữa bốc lên ngùn ngụt, hắn có chút tức giận ngó đầu xuống bên dưới nhắc nhở Lý Vĩ:

“Này, nhỏ tiếng chút đi!”

Lý Vĩ cười cười:

“Có gì phải nhỏ, cậu có muốn xem hay không?”

Lương Đông nhăn mặt, hắn bây giờ mà xem đảm bảo không sống sót qua đêm nay, chỉ nghe tiếng thôi Tiểu Đông Đông hiện tại cũng sắp chuẩn bị phất cờ rồi.

“Nhỏ tiếng đi, tôi không xem!” Lương Đông trầm giọng.

Lý Vĩ không có ý định cho nhỏ tiếng, hơn nữa còn không sợ chết nói:

“Kích thích…”

Lý Vĩ còn chưa nói xong, Lương Đông nằm ở trên giường đã đáp thẳng cái gối vào đầu Lý Vĩ:

“Cậu tự mà kích thích một mình đi!”

Lý Vĩ thấy Lương Đông tức giận như vậy rồi, liền không có hứng thú muốn xem nữa cho nên tắt máy tính muốn đi ngủ.

Lương Đông lại nhìn chằm chằm bóng lưng của người nằm ở phía dưới giường đối diện, hiện tại Triệu Tử Thiêm một chân đè lên chăn, một tay cũng bao chọn cái chăn đó vào lòng, Lương Đông đột nhiên có một suy nghĩ… ước gì mình là cái chăn kia. Tóc của sóc nhỏ nhà hắn rất đẹp, mấy lần Lương Đông đã đưa tay lên sờ sờ vuốt vuốt. Sợi tóc vừa mềm vừa mượt, đầu ngón tay chỉ cần chạm vào tóc của Triệu Tử Thiêm thôi sẽ có cảm giác thỏa mãn. Lại nhìn đến cặp mông vừa tròn vừa cong, vừa rồi hắn còn lén lén bóp một cái, sóc nhỏ nhà hắn lúc ấy liền xu lông cho hắn một phát tát, biết như vậy sờ nhiều một chút, bị ăn tát cũng đáng.

Trong phòng đã tắt điện đi ngủ hết rồi, thế cho nên hiện tại Lương Đông không còn được nhìn thấy mỹ cảnh đối diện nữa. Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, cố gắng trấn tĩnh nhắm mắt muốn ngủ, nhưng mà hai mắt vừa nhắm vào hình ảnh của Triệu Tử Thiêm lại nhanh chóng hiện ra trước mắt. Đến cuối cùng… vẫn là không thể ngủ.

Lương Đông mở điện thoại xem giờ, hắn thế nhưng cứ nằm như vậy mà nghĩ đến Triệu Tử Thiêm suốt hai tiếng đồng hồ. Lương Đông chậm rãi leo xuống giường, muốn đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại. Đúng lúc này ở bên giường đối diện lại có tiếng nói khe khẽ:

“Kim cương…”

Lương Đông nghe vậy thì giật mình, đứng im lặng một lúc không thấy tiếng người đó phát ra nữa, Lương Đông nhẹ nhàng tiến về phía giường đối diện, đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc của Triệu Tử Thiêm. Tay của hắn vừa chạm xuống mái tóc mềm mượt kia, xúc cảm mát lạnh liền ập tới. Cả người hắn vừa rồi vốn dĩ rất nóng, lúc này đây cảm giác mát lạnh thoải mái đột nhiên xuất hiện khiến cho Lương Đông không muốn rời ra.

Lương Đông sờ một tay vẫn còn chưa đủ, liền đưa hai tay lên vò tóc Triệu Tử Thiêm. Lòng tham con người vốn là không đáy, hơn nữa Lương Đông ngày hôm nay đã khó chịu lâu rồi, thế cho nên sờ tóc ai kia đối với hắn là có thể đủ sao?. Lương Đông khe khẽ di chuyển ngón tay xuống môi Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm giống như phát giác ra là có người muốn làm phiền mình liền khẽ mím chặt môi xoay người vào bên trong.

Lương Đông không dám đánh thức Triệu Tử Thiêm dậy. Trong lòng thầm nghĩ, hắn bây giờ chỉ đứng sờ sờ một chút thôi sẽ không làm gì manh động, có khi sờ xong lại có thể dễ ngủ hơn. Nghĩ là làm, Lương Đông chậm rãi di chuyển một tay xuống mông của Triệu Tử Thiêm, cách qua một lớp quần cho nên không thể thỏa mãn được hắn, vì thế Lương Đông liền lớn mật luồn tay vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm. Sau đó nhận ra một điều rằng, sờ nhẹ thì không sướng cho nên lại cố tình bóp mạnh một cái.

Triệu Tử Thiêm cảm thấy mông mình giống như bị ai đó bóp liền giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ tính kêu lên một tiếng thì đã bị Lương Đông nhanh chóng dùng miệng chặn lại. Triệu Tử Thiêm không dám kêu, cũng không dám đẩy Lương Đông ra, cậu chỉ sợ mình phát ra tiếng động mọi người trong phòng sẽ tỉnh dậy.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm ngoan ngoãn như vậy liền cởi dép nhảy luôn lên giường. Bởi vì giường này là giường đơn cho nên khá chật, thế cho nên Lương Đông hiện tại chính là nằm trên người của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm sợ hãi, bàn tay khe khẽ đẩy vào ngực Lương Đông, nhưng mà ai kia có vẻ không biết sợ là gì còn dám đưa tay luồn vào trong quần cậu, chính xác nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm bắt đầu di chuyển.

Lương Đông một tay nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm, một tay đã cho hẳn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm xoa xoa nắn nắn. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông kích thích như vậy thật sự rất muốn kêu lên một tiếng, nhưng ngại ở đây có người cho nên chỉ có thể âm thầm thở dốc.

Lúc này bên giường đối diện đột nhiên có tiếng động, Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng, sống lưng lạnh toát không dám cử động. Nhưng mà người ở trên người cậu kia có vẻ không nhận ra nguy hiểm sắp đến gần, vẫn cứ miệt mài làm chuyện muốn làm.

Lý Vĩ ban đêm muốn đi vệ sinh. Sờ sờ trên giường một hồi lại không thấy điện thoại của mình đâu, cho nên liền mắt nhắm mắt mở ngồi dậy xỏ dép muốn xuống giường.

Triệu Tử Thiêm cảm giác như có người tỉnh dậy liền hốt hoảng sợ hãi, một tay bóp mạnh vào vai Lương Đông ý muốn hắn dừng lại. Nhưng mà cái người trên người cậu kia có vẻ như không quan tâm, bàn tay ở dưới Tiểu Thiêm Thiêm, rồi cả trên ngực cậu càng lúc càng ra tăng sực lực.

Trong lòng Triệu Tử Thiêm hiện tại vô cùng hoảng loạn. Lần này bị phát hiện là cái chắc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui