Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Triệu Tử Thiêm dẫn Lương Đông đến một quán ăn ở cách khá xa trường. Hai người phải đi bộ hơn mười phút mới có thể đến nơi.

Hiện tại đã là bảy giờ, không khí buổi tối vô cùng trong lành mát mẻ, trái ngước với buổi trưa.

Một đường đi này, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông không nói chuyện.

Có lẽ, Triệu Tử Thiêm vẫn còn đau lòng vì chuyện thất tình ban sáng, cho nên cũng chẳng hứng thú gì hết.

Còn Lương Đông, một đường này, hắn vẫn luôn để ý sắc mặt của Triệu Tử Thiêm.

Lương Đông không thích Triệu Tử Thiêm như hiện tại. Không cười không nói, chỉ bày ra bộ mặt buồn bã đi suốt cả một đoạn đường.

Lần trước khi Lương Đông đưa Tưởng Đồng Đồng về ký túc xá. Có gặp Triệu Tử Thiêm. Khi đó Triệu Tử Thiêm vừa mới đi chơi bóng trở về. Cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không có vẻ gì là mệt mỏi.

Trái với hiện tại, tiết trời mát mẻ, cả người khô ráo. Nhưng Triệu Tử Thiêm lại ủ rũ như người mất sức sống.

Hay là lần trước, lúc Lương Đông ở lại tập kịch cùng Tưởng Đồng Đồng, có gặp Triệu Tử Thiêm. Cậu ta khi đó còn không quên trêu trọc hai người bọn hắn. Hiện tại thì sao, ngay cả một lời cũng lười nói.

Lần gần đây nhất Lương Đông gặp Triệu Tử Thiêm là ở trước cửa quán bar mới khai trương. Tuy cậu ta lần đó thần trí không được tỉnh táo, bị chuốc say đến đi không vững, nhưng vẫn không quên lải nhải bên tai hắn. Hiện tại thì sao, một giọt rượu cũng chưa chạm, bước đi vô cùng vững chãi, thấy đá trên đường vẫn tránh. Nhưng Triệu Tử Thiêm lại không có phản ứng gì.

Quán ăn Triệu Tử Thiêm dẫn Lương Đông tới là một quán ăn tuy không lớn, nhưng rất ấm áp. Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên gần sáu mươi tuổi, có vẻ rất phúc hậu. Ông ta thấy Triệu Tử Thiêm tới liền mỉm cười chào hỏi rất thân thiện:

“Đại Thiêm, đã lâu không tới. Còn tưởng quên chỗ này rồi chứ!”

Triệu Tử Thiêm tuy rằng ủ rũ, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười đáp lại lời ông bác chủ quán:

“Cháu mấy ngày nay hết tiền, hôm nay có người đãi, nên lập tức nhớ đến quán của chú!”

Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm liền đi đến khoác vai Lương Đông.

Ông chủ cửa hàng nhìn Lương Đông một lượt, rồi cười nói:

“Ha ha, còn giới thiệu thêm khách cho chú. Ngồi đi, hôm nay muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi xuống một chiếc bàn ở trong góc, cạnh cửa sổ. Trong quán hiện tại chỉ có duy nhất hai người, đó chính là bọn họ.

Lương Đông gọi một bát mỳ thịt bò, Triệu Tử Thiêm cũng gọi giống như hắn. Hơn nữa, lúc Triệu Tử Thiêm gọi xong, còn không quên nói với ông chủ cửa hàng cho thêm thịt bò, nhưng vẫn tính tiền giá như cũ.

Lương Đông nghe câu này cũng buồn cười, nhưng có lẽ ông chủ cửa hàng đã quá quen thuộc với cách gọi này của Triệu Tử Thiêm cho nên liền trêu trọc lại một câu:

“Thịt bò rất đắt, sao cho thêm mà vẫn tính tiền như vậy được. Nếu muốn ăn, lát nữa lấy của cậu trai kia đi!”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây, giống như là nhớ ra điều gì đó, liền nhanh nhảu đáp lại:


“Hôm nay cháu được ăn miễn phí, bác cứ cho nhiều thịt bò đi. Tiền bạc không quan trọng đâu”

Mỳ thịt bò rất nhanh được bưng lên. Phát hiện ra trong bát quả thật rất nhiều thịt bò. Lúc này Lương Đông mới để ý đến Triệu Tử Thiêm.

Gương mặt cậu ta đã có chút sức sống trở lại, hai mắt giống như phát sáng nhìn chằm chằm vào bát mỳ trước mặt.

Triệu Tử Thiêm không ăn ngay, mà quay sang gọi ông chủ quán:

“Bác ơi, vẫn còn thiếu!”

Ông bác chủ quán còn đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị thức ăn, nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói vậy, liền dừng động tác, nói lớn ra bên ngoài:

“Hôm nay không có!”

Nghe đến đây, gương mặt Triệu Tử Thiêm lại trở nên thất vọng. Mới vừa rồi còn tốt hơn một chút, hiện tại lại quay về trạng thái như cũ, Lương Đông thấy vậy liền quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Cậu muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm chọc chọc bát mỳ trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông:

“Là địa tam tiên!”

Lương Đông thở dài, quả thực là khó kiếm. Quanh đây chỉ có duy nhất một quán ăn này, ông chủ cửa hàng lại vừa nói hôm nay không có. Cho nên, Lương Đông mặc dù muốn để cho Triệu Tử Thiêm được vui vẻ cũng không còn cách nào khác, đành đổi địa tam tiên thành món khác. Quay sang chủ quán nói lớn:

“Ông chủ, trần thêm một đĩa thịt bò đi!”

Ông bác chủ quán nghe thấy khách gọi, liền vui vẻ đáp lời. Triệu Tử Thiêm có chút kinh ngạc nhìn Lương Đông:

“Thịt bò nhiều như vậy, cậu ăn vẫn còn chưa đủ sao?”

Lương Đông rất thản nhiên mà lấy đũa trên ống, rồi bỏ giấy ra lau qua:

“Không phải vừa rồi cậu nói, cứ cho nhiều thịt bò, vì hôm nay được ăn miễn phí sao!”

___

Sau khi ăn xong, tâm trạng của Triệu Tử Thiêm quả thực là tốt hơn rất nhiều.

Lúc trở về, hai người bọn họ có gặp một cô gái. Cô gái này dáng người vô cùng chuẩn, gương mặt cũng xinh đẹp, đặc biệt mặc váy siêu ngắn, khiến cho đường cong cùng đôi chân dài trắng nõn được phô diễn toàn diện. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông vừa thấy liền không ai báo trước, tự mình quay sang nhìn đối phương.

Cuối cùng, hai mắt chạm nhau, không hiểu sao sau đó liền cười lớn.

Lương Đông hỏi Triệu Tử Thiêm:


“Cậu định làm gì?”

Triệu Tử Thiêm nói:

“Không định làm gì cả. Chưa biết chừng, người ta đang đứng đợi người yêu đó!”

Lương Đông vỗ vai Triệu Tử Thiêm, ánh mắt nhìn về phía cô gái trước mặt:

“Nhìn tôi đây!”

Lúc hai người đi gần về phía cô gái đó. Triệu Tử Thiêm thì sẽ làm bộ mặt lạnh lùng đi qua, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Còn Lương Đông thì khác, hắn ta trực tiếp “nhào” vào.

“Em đợi ai đó?” Lương Đông dừng lại, hỏi cô gái.

Cô gái đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, nghe thấy có tiếng nói, liền ngẩng đầu lên nhìn. Phát hiện ra trước mặt là một người khá đẹp trai, cho nên rất vui vẻ mà đáp lại:

“Em đợi bạn thôi, nhưng mà mãi bạn em vẫn chưa tới!”

Lương Đông cười lớn:

“Vậy sao? Nếu không ngại có thể đến quán nước đằng trước ngồi cùng bọn anh. Bạn anh ở đằng kia!”

Thật ra Lương Đông không có ý định thật sự muốn tán tỉnh cô gái này, hắn chỉ là muốn thể hiện một chút bản lĩnh của mình trước mặt Triệu Tử Thiêm mà thôi.

Cô gái nghe vậy, liền nở nụ cười, gật đầu đồng ý đi đến quán nước trước mặt.

Vì thế, hiện tại Triệu Tử Thiêm, Lương Đông và cô gái kia đang ngồi uống nước cùng một bàn.

Tán gẫu được khoảng hai ba phút, phía xa liền có tiếng xe máy vọng lại, theo sau là tiếng gọi lớn của đàn ông:

“A Mỹ, làm cái gì đó, khách còn đang đợi kìa!”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cứ tưởng là bạn của cô gái này tới, cho nên lịch sự quay sang nói:

“Bạn em đến rồi kia!”

Cô gái tên A Mỹ kia, tỏ vẻ vô cùng hối tiếc, sau đó liền rút một tờ giấy trên đó có viết số điện thoại của chính mình nhét vào tay Lương Đông, vừa nói vừa vội vàng rời đi:

“Đây là số điện thoại của em. Khi nào rảnh liên lạc, em tính giá rẻ thôi!”

Lương Đông nghe đến đến đây liền hóa đá, không ngờ em gái này lại là cái loại kia. Còn Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy thì có vẻ rất vui sướng.


Một đường đi về ký túc xá ngập tràn tiếng cười

“Này, cậu vẫn chưa cười đủ sao?”

Triệu Tử Thiêm cố nén không phát ra tiếng cười lớn, quay sang nói với Lương Đông:

“A Mỹ kia nói tính giá rẻ. Cậu rảnh nhớ liên lạc với người ta, người ta lúc rời đi có vẻ rất hối tiếc đó!”

Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, gương mặt liền đen lại. Nhưng sau đó hắn liền cảm thấy rất thoải mái.

Lương Đông cũng không hiểu tại sao mình lại thoải mái. Có phải là do Triệu Tử Thiêm cười rất thoải mái hay không?

Vấn đề này, chính hắn cũng không thể lý giải. Nhưng hắn biết, lúc Triệu Tử Thiêm cười thật sự chói sáng như ánh mặt trời vậy.

___

Trong lúc Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đang vui vẻ. Thì bên này, Khương Chí Phong lại đang khốn khổ ở ký túc xá.

Hôm nay anh em Ngô Lâm và Ngô Lỗi đã về quê. Trong phòng hiện tại chỉ có một mình Khương Chí Phong.

Lần trước lúc gặp Tạ Phi Tốn ở quán bar, Khương Chí Phong đã âm thầm nhận định sẵn, con người này vốn dĩ không đơn giản.

Nói là không đơn giản chỉ là cách nói lịch sự, nhưng nếu nói thẳng ra chính là biến thái.

Làm gì có ai cứ liên mồm hỏi một người về chuyện cái quần lót nào đó.

Khương Chí Phong ở cạnh phòng Tạ Phi Tốn, mấy ngày này cậu đã sống dở chết dở vì chuyện trốn tránh tên biến thái kia.

Lúc đi học, hoặc là phải đi từ rất sớm, hoặc là phải đi rất muộn, để tránh không đụng mặt nhau.

Đi căng tin ăn cơm, cũng phải đeo khẩu trang, đội mũ che kín mặt. Giống như là ăn trộm, lén la lén lút đem cơm về ký túc xá ngồi ăn.

Tối hôm nay, không biết Tạ Phi Tốn ăn nhầm cái gì lại đi đến gõ cửa phòng ký túc xá của cậu.

Trùng hợp là, lại chọn lúc mọi người trong khu nhà đã đi đến căng tin ăn cơm, trong phòng của Khương Chí Phong lại chỉ còn có mình cậu.

Buổi tối yên tĩnh, biến thái gõ cửa phòng, ai mà chẳng sợ hãi.

Vì thế, Khương Chí Phong liền không dám hé răng nửa lời, âm thầm tắt điện trong phòng, lấy ghế đè trước cửa ra vào. Làm như không có ai ở trong đó.

Nhưng có lẽ, Tạ Phi Tốn đã phát hiện ra trong phòng có người. Cho nên vẫn cố chấp đứng ở bên ngoài gõ cửa.

Tiếng gõ cửa dồn dập, mỗi lần bàn tay kia đập xuống cánh cửa gỗ, lại giống như là đang đấm thẳng vào tim của cậu.

Khương Chí Phong trong lòng sợ hãi, chỉ sợ Tạ Phi Tốn trực tiếp phá cửa xông vào thì gay.

Lúc này Khương Chí Phong đang ngồi trên cái ghế chắn ở trước cửa. Cậu có thể cảm nhận được, cái ghế hiện tại đang rung chuyển.

“Nói cho cậu biết, tôi có chuyện muốn thẳng thắn nói với cậu!”

Khương Chi Phong ở bên trong có thể nghe thấy rõ ràng những lời này của Tạ Phi Tốn, nhưng vẫn không hé răng nửa lời.


Hành động này của Khương Chí Phong, lại càng làm cho Tạ Phi Tốn thêm âm thầm khẳng định, chủ nhân của chiếc quần lót kia chính là cậu ta.

Bởi vì…

Nếu không phải cậu ta, thì cậu ta việc gì phải trốn.

Đây không phải là có tật giật mình sao?

“Cậu không lên tiếng, tôi cũng biết là cậu có ở trong phòng. Nếu bây giờ cậu không ra, tôi trực tiếp phá cửa xông vào!”

Khương Chí Phong nghe đến đây hoảng quá, sợ nếu như gã này thật sự phá cửa vào, chỉ sợ… Vì thế liền mau chóng thốt lên:

“Anh có chuyện gì cứ đứng ở ngoài đó nói đi!”

Tạ Phi Tốn cũng chẳng muốn tốn thời gian:

“Nói đi, chuyện cái quần đó là sao?”

Khương Chí Phong thật sự muốn điên rồi, cậu vốn dĩ chẳng biết cái quần này từ đâu ra:

“Cái quần gì, tôi chẳng biết cái quần nào cả. Anh tự nhiên đem cái quần nào đó ném xuống đầu tôi là sao?”

Câu nói này lọt vào trong tai Tạ Phi Tốn, lại làm cho cậu ta máu huyết sôi trào. Lời này không phải là đang ám chỉ cái gì đó sao.

“Không phải tôi ném lên đầu cậu, mà chính cậu ném xuống đầu tôi đó! Tôi nói cậu nghe, tốt nhất đừng làm mấy cái chuyện biến thái đó! Nếu không, sau này đừng trách tôi không lương tay!”

Tạ Phi Tốn nói xong liền rời đi. Khương Chí Phong ở trong phòng vừa tức giận vừa hoảng sợ. Cậu thật sự không biết gần đây đã hứng phải cái vận đen gì, toàn gặp phải những chuyện không đâu.

Lúc đầu thì chưa kịp nói yêu đã thất tình, sau đó đi bar gặp biến thái, rồi bây giờ thì cái gì đây?

Vì một cái quần không rõ nào đó, mà bị Tạ Phi Tốn hăm dọa.

Một màn đối thoại này, vừa vặn lọt vào tai cậu nam sinh tầng trên.

Lúc trước nghe đồn, Tạ Phi Tốn cùng Lương Đông là một cặp, bây giờ thêm Khương Chí Phong là kẻ thứ ba muốn phá vỡ tình cảm. Mà cả câu chuyện dường như chỉ xoay quanh vấn đề một cái quần nào đó.

Cho nên, ba ngày sau, chuyện này được truyền ra cả khu A của ký túc xá. Mọi người trong khu đều nhốn nháo muốn truy tìm tung tích của chiếc quần.

Có một nhóm kín do hội sinh viên lập riêng trên mạng chỉ để nói về vấn đề này.

Có người nói, Lương Đông và Tạ Phi Tốn vốn dĩ là một cặp, nhưng Khương Chí Phong là người thứ ba sau này nhảy vào.

Cũng có người nói, Tạ Phi Tốn biết chuyện Lương Đông và Khương Chí Phong ở chung một phòng, suy diễn ra viễn cảnh lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Liền sang tận phòng cảnh cáo Khương Chí Phong.

Điều không thể ngờ ra nữa là, chiếc quần lót kia, được đăng lên vô số hình ảnh. Lúc thì là quần lót màu đỏ tứ giác, lúc thì là kiểu quần tam giác màu đỏ. Hình vẽ sinh động, kiểu nào cũng có.

Có một vài thành phần có bá đạo hơn. Ghép hình ba người vào trên đó.

Chỉ từ một chiếc quần lót của Lương Đông, mà đã có thể gây ra sóng gió vô cùng dữ dội trên mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui