Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên người Lương Đông im lặng nhìn hắn. Lương Đông phía bên dưới trướng đau muốn dựng thẳng, đáng tiếc lại bị mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm đè lên, chính vì thế mà Lương Đông chỉ còn biết khó chịu bức bách quan sát nhìn Triệu Tử Thiêm thở phì phò.
Triệu Tử Thiêm đưa tay tháo vòng trên cổ xuống rồi vứt sang một bên, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển cởi từng nút áo ra một. Cả quá trình đó không rõ Triệu Tử Thiêm là cố ý muốn trêu tức Lương Đông hay là có ý khác, mà cúc áo mãi mới cởi được hết ra. Cái gì gọi là mỹ cảnh đã bày ra trước mặt nhưng không thể làm gì khác chính là như hiện tại đây, Triệu Tử Thiêm trên người chỉ khoác duy nhất một chiếc áo sơ mi, cúc áo đã không còn gây trở ngại được gì nữa, Lương Đông chỉ cần nhấc tay một cái liền có thể cởi bỏ chiếc áo kia, đáng tiếc bây giờ hai tay Lương Đông đã bị Triệu Tử Thiêm khóa chặt.
Triệu Tử Thiêm nhẹ giọng hỏi Lương Đông:
“Muốn cởi?... Hay là không cởi?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, không gian xung quanh được bao phủ bởi ánh đèn mờ nhạt, sau khi giọng nói của người nào đó kết thúc liền rơi vào trầm mặc, cảm giác im ắng đến mức tiếng nuốt nước miếng kia của Lương Đông cũng đều bị nghe thấy hết.
“Muốn tháo còng tay!” Lương Đông nói
Triệu Tử Thiêm lắc đầu từ chối:
“Còng tay nhất định tháo, nhưng mà không phải là bây giờ”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền nhảy xuống khỏi người Lương Đông, Tiểu Đông Đông nãy giờ bị chèn ép liền giống như được giải thoát mạnh mẽ dựng thẳng, nhưng có điều không có Triệu Tử Thiêm ngồi lên nó, Tiểu Đông Đông có vẻ như là càng cảm thấy bức bối hơn. Triệu Tử Thiêm đưa mắt đánh giá nhìn Tiểu Đông Đông một lượt sau đó liền khẽ cười cầm lấy cây gậy lông nhỏ kia chỉ chỉ vào đó:
“Không ngoan, không ngoan…”
Nếu như Triệu Tử Thiêm không chạm vào Tiểu Đông Đông thì không sao, vừa chạm vào liền khiến cho Lương Đông như muốn nổ tung, Lương Đông cố gắng kìm chế gằn giọng:
“Đại Thiêm, em tốt nhất nên nghe lời một chút cho anh, nếu không đừng trách…”
Triệu Tử Thiêm đưa tay cầm lấy Tiểu Đông Đông của Lương Đông khẽ siết chặt, ánh mắt mang theo tia ma mị nhìn thẳng về phía hắn:
“Nếu không như thế nào, anh sẽ đánh em sao?”
Lương Đông khó nhọc trả lời:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm dùng tay di chuyển lên xuống, Lương Đông rất nhanh chìm vào khoái cảm, hắn vừa rồi vốn dĩ định đe dọa Triệu Tử Thiêm một lúc có điều bây giờ lại không có một chút chí khí nói ra một câu thế này:
“Anh làm sao có thể đánh em được chứ”
Triệu Tử Thiêm cười lạnh buông tay ra khỏi chỗ đó của Lương Đông, tay phải nắm lấy roi ở bên cạnh tự quất lên tay mình vài cái để thử độ đau đớn. Sau khi thử xong liền nói với Lương Đông:
“Roi da quất không đau một chút nào, ngược lại còn cảm thấy êm…” Nói rồi liền không đợi cho Lương Đông có đồng ý hay không, Triệu Tử Thiêm đã nhanh tay quất xuống đùi của hắn.
Quả thật roi da quất xuống không hề đau, nhưng mà so với sự đau đớn còn đáng sợ hơn, bởi vì mỗi đợt đánh xuống của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền cảm thấy ngứa ngáy giống như là hàng vạn con kiến cắn vào chỗ đó. Lương Đông cố gắng không bật lên tiếng rên rỉ, nhắm mắt bình ổn lại trạng thái. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy bộ dạng kia của Lương Đông lại càng thêm phấn khích, càng quất lại càng hăng. Lương Đông thở dài nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ mình có phải là cưng chiều người này đến mức vô pháp vô thiên rồi không.
“Nữ vương thụ nghiện SM” Lương Đông trong bất giác bật ra một câu như thế.
Triệu Tử Thiêm nghe được thì giật mình, bộ dạng hiện tại của cậu nhất định là rất dọa người. Cái thứ đồ này thật sự là nguy hiểm, vừa mới trong giây phút vung roi quất người kia, Triệu Tử Thiêm cảm giác như mình đã không còn là chính mình, đã đánh mất hết lý trí rồi.
Triệu Tử Thiêm vứt roi da sang một bên, nhanh chóng ngồi lên đùi Lương Đông ánh mắt mở lớn nhìn hắn lúng túng hỏi:
“Bộ dạng vừa rồi… có phải là nhìn... không thuận mắt hay không?”
Lương Đông nhận ra được vẻ lo lắng trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm, miệng vốn định lên tiếng nói không phải, nhưng trong lòng đột nhiên nổi ý muốn trêu chọc cậu một chút thế cho nên liền nói:
“Quả thật rất đáng sợ”
Triệu Tử Thiêm nghe xong lời kia liền luống cuống nhíu mày, cái miệng nhỏ bắt đầu mấp máy liên hồi muốn giải thích, hai tay của Triệu Tử Thiêm bao lấy má của Lương Đông rồi cúi xuống hôn lên khắp gương mặt hắn, vừa làm vừa nói:
“Đừng nhớ bộ dáng đó, Đông Nhi không được nhớ bộ dáng đó… Thiêm Thiêm bây giờ rất ôn nhu, rất ôn nhu…”
Lương Đông nhận ra được, có vẻ như Triệu Tử Thiêm rất quan tâm đến hình tượng của bản thân trong mắt hắn, chính vì thế bây giờ mới liên tục nói ra những lời như hiện tại. Lương Đông cố gắng không cười, trầm giọng nói dối Triệu Tử Thiêm:
“Anh quả thực không muốn nhớ tới, nhưng mà… vẫn là lực bất tòng tầm”
Lời nói trên cũng không hẳn là Lương Đông nói dối, bộ dạng vừa rồi của Triệu Tử Thiêm quả thật là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhưng mà Lương Đông lại không ghét bỏ, ngược lại càng tạo cho hắn cảm giác mới lạ hoang dại. Triệu Tử Thiêm trong lòng sợ hãi, vội vã xoay người tháo hết còng tay còng chân trên người Lương Đông ra, rồi lại cúi người hôn lên khắp mọi chỗ trên khoang ngực của Lương Đông:
“Đông Nhi tuyệt đối đừng nghĩ đến bộ dáng đó… hay nhớ bộ dáng này… bộ dáng ôn nhu này…”
Lương Đông được tự do hoạt động liền ngồi dậy tựa lưng vào thành giường khẽ đẩy Triệu Tử Thiêm ra nói:
“Anh sao lại cảm thấy một chút cũng không hề ôn nhu… bộ dáng này chính là lúng túng sợ sệt đó…”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đẩy người mình ra như vậy liền nhanh chóng ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ Lương Đông ôm chặt, giọng nói mang theo sự bất an nhỏ giọng hỏi:
“Em bây giờ không thể diễn lại bộ dáng ôn nhu cho anh xem được nữa, như vậy anh liền không thích em nữa có đúng không?”
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Lương Đông ngồi im bất động không hề có một động tác đáp lại Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm đã đợi rất lâu rồi, kết quả liền buồn bã định buông tay ra, đúng lúc này Lương Đông liền vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cậu:
“Tại sao lại nói là diễn? Chúng ta căn bản là không cần diễn… chỉ cần là em, bộ dáng nào anh cũng đều thích… chỉ cần là em, có biến thành như thế nào anh cũng đều không thể buông bỏ”
Triệu Tử Thiêm trong giây phút đó liền cảm thấy nhẹ lòng, một câu nói kia của Lương Đông nếu nói trên phần trăm tin tưởng, ngay lúc này đây Triệu Tử Thiêm không thể nào mạnh miệng nói ra được mình một trăm phần trăm tin tưởng hắn. Tương lại nếu như cậu trở thành một kẻ giết người ra tù vào tội, tương lại nếu như gương mặt này không còn hoàn mỹ nữa, tương lai nếu như một bộ phận nào đó trên cơ thể cậu bị thiếu đi… cậu cũng không chắc Lương Đông có còn nói ra được câu đó nữa hay không.
Lương Đông nghe thấy được tiếng thở dài kia của Triệu Tử Thiêm liền giống như đọc ra được suy nghĩ của cậu. Thế cho nên Lương Đông liền trả lời thế này:
“Tương lại nếu như em có giết người bị vào tù, anh nhất định sẽ không ngu ngốc đến mức cướp tù hay là vào tù ngồi cùng em… Có điều anh sẽ ở bên ngoài kiếm tiền đợi em, đợi đến khi em ra tù rồi liền bồi thường cho em một cuộc sống hưởng thụ…”
Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:
“Nhưng nếu em bị tù chung thân thì thế nào?”
Lương Đông bật cười hỏi: “Em có ý định sẽ giết vài mạng người hay sao?” Nói đến đây Lương Đông liền im lặng một chút rồi mới lên tiếng: “Sẽ đợi em, đợi đến khi không thể nào đợi được nữa thì thôi”
Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:
“Nếu em mà bị tù chung thân rồi, em nhất định là bị chết già trong tù,…”
Lương Đông vuốt vuốt tóc của Triệu Tử Thiêm:
“Như vậy anh nhất định sẽ cố gắng sống nhiều hơn em một ngày, đợi đến khi em không còn trên thế giới này nữa liền mang em chôn bên cạnh với mộ phần của anh… Như vậy đến cuối cùng vẫn là có thể đợi được em rồi”.
Không gian tiếp sau đó rơi vào trầm mặc, Lương Đông lại lên tiếng nói tiếp:
“Tương lai nếu như gương mặt này của em không còn hoàn mỹ nữa, anh cảm thấy như vậy cũng có cái hay. Mọi người xung quanh sẽ không còn ai tranh giành em với anh nữa, sẽ chẳng còn có bất kỳ người nào nói muốn tranh ngủ với bảo bối nhà anh, cũng sẽ chẳng có người nào nói em là nam thần của họ, càng không có người nào đủ can đảm để yêu em ngoài anh… đến lúc đó em sẽ nhận ra được, giữa anh và bọn họ… tình yêu của ai nhiều hơn”
Triệu Tử Thiêm quyết định hỏi Lương Đông một câu thế này:
“Anh có yêu em hay không? Bởi vì từ trước đến này anh chỉ nói thích em mà thôi…”
Lương Đông khẽ cười, giải đáp thắc mắc bấy lâu này trong lòng của Triệu Tử Thiêm:
“Đối với anh một nghìn câu anh yêu em không bằng một câu anh nuôi em. Đợi đến khi anh có năng lực rồi, có thể bảo hộ em thật tốt rồi… đến khi đó em muốn anh mỗi ngày phải nói câu anh yêu em thì anh cũng đều có thể vui vẻ nói ra được. Anh chính là người nói được là sẽ làm được, đối với em một lời nói sẽ nói ra lại phải càng chắc chắn sẽ làm được, thế cho nên vẫn là phải đợi anh hoàn thành xong thì mới có thể nói…”
Triệu Tử Thiêm nhận được câu trả lời thích đáng liền gật đầu hài lòng khẽ mỉm cười. Lương Đông ở bên cạnh tiếp tục nói:
“Tương lai nếu như em mất đi một bộ phần nào đó trên cơ thể, anh liền có thể thay em làm bộ phận đó. Nếu như em mất đi cánh tay rồi, anh nhất định sẽ lấy cho em bất cứ thứ nào em muốn lấy. Nếu như em mất đi đôi chân rồi, anh nhất định sẽ đưa em đi đến bất cứ nơi đâu em muốn đi. Nếu như em mất đi đôi mắt rồi, anh nhất định sẽ cho em một mắt của anh, chúng ta mỗi người một con mắt, tiếp tục nhìn đối phương đến hết cuộc đời này. Nếu như em mất đi trái tim rồi, cái này đương nhiên sẽ không có cơ hội để xảy ra, bởi vì trái tim đó của em, anh đã cất giữ rất kỹ, nó kỹ đến mức đến chính bản thân em cũng không biết anh đã để nó ở chỗ nào… Nhưng mà em đừng làm mất Tiểu Thiêm Thiêm, nếu em làm mất Tiểu Thiêm Thiêm rồi anh cũng không chắc sẽ cho em Tiểu Đông Đông của anh được đâu…”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời cuối cùng kia của Lương Đông thì mở lớn hai mắt nổi giận đánh vào lòng ngực hắn mấy cái, rồi bực bội nói:
“Em mà làm mất Tiểu Thiêm Thiêm, em nhất định sẽ không sống nữa”
Một khoảng thời gian sau đó, lời nói ngày hôm nay hai người bọn họ nói với nhau đã thật sự xảy ra. Lương Đông rời đi bốn năm, mang theo luôn cả trái tim của Triệu Tử Thiêm đi mất, khiến cho Triệu Tử Thiêm không biết làm thế nào để đòi lại hắn trái tim của mình, khiến cho cậu suốt khoảng thời gian đó không thể động tâm được với bất kỳ ai, bởi vì làm gì còn trái tim, trái tim ấy sớm đã bị kẻ xấu xa nào đó mang đi… cũng bởi vì cậu tình nguyện đưa hắn cất giữ suốt cuộc đời này.
Triệu Tử Thiêm vẫn còn băn khoăn một điều nữa, thế cho nên liền cắn cắn môi do dự, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi thẳng Lương Đông:
“Đông à, dáng vẻ vừa rồi… anh đừng nhớ, có được không?”
Lương Đông bật cười ha ha, một tay nắm lấy phía sau gáy của Triệu Tử Thiêm rồi cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng tách mở đôi môi của Triệu Tử Thiêm, đó chính là một nụ hôn ôn nhu đúng chuẩn mực, không xen lẫn một chút cuồng nhiệt nào mà chỉ có dịu dàng triền miên. Không biết qua bao lâu Lương Đông mới chậm rãi lùi ra, hắn nhìn người trước mặt hai mắt mê man vẫn còn chưa thoát khỏi đê mê liền khẽ cười, đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm một cái mới nói:
“Nếu đã thích một người, cho dù người đó có dáng vẻ như thế nào, anh nhất định cũng sẽ ghi nhớ thật kỹ!”
Triệu Tử Thiêm mếu máo nói:
“Nhưng mà anh nói như vậy rất đáng sợ… em không muốn anh nhớ bộ dạng đáng sợ đó của em”
Lương Đông ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm khẽ siết chặt:
“Anh quả thật đã nghĩ đến bộ dáng lúc già đi của em rồi đấy”
Triệu Tử Thiêm đặt tay lên trước ngực hắn hỏi:
“Thế so với bộ dáng vừa rồi, với bộ dáng sau này… cái nào anh không muốn nhìn thấy nhất?”
Lương Đông cười khổ, sóc nhỏ nhà hắn quả thật là một người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc nào cũng rất để ý đến hình ảnh của cậu trong mắt hắn:
“Quá khứ, hiện tại, tương lai… đều không phải vẫn là một người hay sao?” Nếu Lương Đông chỉ dừng lại ở đây đảm bảo sẽ làm cho Triệu Tử Thiêm cảm động đến muốn khóc, nhưng mà giây tiếp theo hắn liền đẩy Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường, một tay nắm lấy chân cậu đặt lên vai hắn, cứ như thế để Tiểu Đông Đông hấp tấp tiến vào phía sau động nhỏ của cậu, vừa làm vừa nói ra một câu thế này: “Chỉ cần động nhỏ này vẫn còn, anh cái gì cũng không có để tâm!”
Triệu Tử Thiêm tức giận đến mức mở lớn hai mắt, chân ở phía bên dưới muốn đưa lên đạp cho Lương Đông một cái, nhưng mà Lương Đông đã nhanh hơn một bước, đúng thời điểm nắm lấy chân cậu để lên vai hắn. Chuông bạc ở chân của Triệu Tử Thiêm theo từng đợt di chuyển ra vào sẽ vang lên tiếng đing đing vô cùng vui tai. Lương Đông lên tiếng nói:
“Sau này mỗi lần làm, em đeo chuông bạc vào chân nhé!”
Có đôi lúc Triệu Tử Thiêm cảm thấy Lương Đông vô cùng biến thái, chẳng hạn như hiện tại người nào đó còn cố tình ra vào thật mạnh mẽ để chuông bạc kêu lớn hơn. Triệu Tử Thiêm hừ hừ đứt quãng:
“Còn lâu đi… ưm”
___
Buổi sáng ngày hôm sau khi Lương Đông thức dậy, Triệu Tử Thiêm đã sớm không có ở bên cạnh hắn rồi. Lương Đông sờ sờ chỗ trống kế bên liền biết được ai đó nhất định là đã rời đi từ sớm. Hôm nay Triệu Tử Thiêm có tiết học ở trường, bình thường nếu như không phải là có lịch quay chụp, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ đến trường hoàn thành các môn học còn thiếu để bắt kịp tiến độ ra trường.
Lương Đông mắt thấy đồng hồ điểm 9 giờ sáng liền cầm điện thoại nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm. Lương Đông vốn định dùng tài khoản hiện tại để gửi tin nhắn cho sóc nhỏ nhà mình, nhưng mà mắt vừa nhìn thấy tài khoản [Không Muốn Quan Tâm] của Triệu Tử Thiêm sáng đèn, hắn liền nhanh chóng thoát weibo hiện tại của mình ra, đăng nhập vào tài khoản [Rõ Ràng Là Như Vậy].
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Bảo bối, tại sao lại không gọi anh dậy để anh đưa em tới trường.
[Không Muốn Quan Tâm]: Không phải Đại Thiêm!
Lương Đông ở bên này nhận được tin nhắn kia liền nhíu mày ngồi bật dậy, ngón tay mang theo sự giận giữ gõ thật mạnh vào màn hình điện thoại.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Là ai?
Người nọ vẫn cứ đánh một dòng chữ y như vừa rồi.
[Không Muốn Quan Tâm]: Không phải Đại Thiêm!
Lương Đông trong lòng vô cùng khó chịu, Triệu Tử Thiêm rốt cuộc là đã cho ai biết tài khoản weibo này.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Giới tính?
Lương Đông đợi những lăm phút rồi người bên kia mới chịu trả lời tin nhắn của hắn.
[Không Muốn Quan Tâm]: Tôi là bạn gái của Đại Thiêm!
Lương Đông vừa đọc được tin nhắn kia suýt chút nữa ném điện thoại đi.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Hàm hồ.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Tôi là bạn trai của em ấy!
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Tôi đây ngủ với em ấy rồi.
…
Triệu Tử Thiêm chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa với Lương Đông một chút mà thôi thế cho nên mới nói như vậy, không ngờ người nào đó có vẻ như phát hỏa thật, liên tục spam tin nhắn với cậu, các câu đại loại chỉ có một nội dung: Tôi đây ngủ với em ấy rồi…
Triệu Tử Thiêm buồn cười nhắn tin lại cho Lương Đông
[Không Muốn Quan Tâm]: Không muốn quan tâm.
Lương Đông ở bên này nhìn thấy dòng tin nhắn kia liền ngờ ngợ, hắn cũng không chắc đối tượng hiện tại mình đang nói chuyện là ai, thế cho nên suy nghĩ một hồi liền đánh lại dòng chữ.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Rõ ràng là như vậy.
Triệu Tử Thiêm nhìn tin nhắn được gửi đến, môi mỏng không tự giác khẽ nhếch lên cao, tiếp tục giả bộ nhắn tin.
[Không Muốn Quan Tâm]: Anh là ai?
Lương Đông chắc đến chín mươi phần trăm, người hiện tại chính là sóc nhỏ nhà hắn, bởi vì Triệu Tử Thiêm mỗi lần nhắn tin sẽ đều thêm ba hình biểu cảm giống y hệt ở phía sau.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Nói anh sao?
[Không Muốn Quan Tâm]: Là anh đó!
Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền xấu xa nhắn lại một tin thế này.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Nữ vương thụ nghiện SM.
Triệu Tử Thiêm nhận được tin nhắn kia suýt chút nữa ở trong lớp học hét lớn, may mắn cậu cuối cùng vẫn kịp thời kìm chế lại được. Ngón tay linh hoạt mang theo sự phẫn nộ như muốn chọc vỡ màn hình.
[Không Muốn Quan Tâm]: Anh là đang nói ai?
Lương Đông có thể tưởng tượng ra được gương mặt của sóc nhỏ nhà mình hiện tại, nhất định là hai mắt mở lớn, môi mỏng vì tức giận mà hơi chu về phía trước.
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Là nói người ngày hôm qua đeo chuông bạc ở chân, cúc sơ mi không chịu đóng lại cẩn thận, hơn nữa,… còn liên miệng nói anh không được dừng lại.
Triệu Tử Thiêm cuối cùng trúng bẫy của Lương Đông, tự mình nói ra thân phận thật.
[Không Muốn Quan Tâm]: Ai liên miệng nói anh không được dừng lại chứ?
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Là nữ vương thụ nghiện SM nói.
[Không Muốn Quan Tâm]: Em không phải nữ vương thụ nghiện SM, anh mới nghiện SM… nghiện SM là anh, là anh…
[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Anh có nói em là nữ vương thụ nghiện SM sao?
Triệu Tử Thiêm tức đến mức đầu ngón tay run rẩy, môi mỏng mím chặt nhắn lại cho Lương Đông một dấu chấm câu rồi ném điện thoại xuống bàn.
[Không Muốn Quan Tâm]:.
Triệu Tử Thiêm kết thúc bốn tiết học lúc mười một giờ trưa, vốn đã hẹn với Trương Hiểu Lâm cùng đi ăn trưa ở căng tin, ai ngờ lúc bước ra khỏi phòng học đã thấy Lương Đông đứng ở bên dưới đợi cậu rồi. Triệu Tử Thiêm từ xa thấy Lương Đông liền mỉm cười, chân không tự giác bước nhanh xuống bậc thang đi về phía hắn hỏi:
“Không phải nói hôm nay có lịch chụp hình sao?”
Lương Đông cưng chiều đưa tay vuốt tóc Triệu Tử Thiêm mỉm cười trả lời:
“Lịch chụp hình đổi thành buổi chiều rồi”
Triệu Tử Thiêm rất tự nhiên đưa tay lên phía trước trán Lương Đông làu mồ hôi cho hắn:
“Mấy giờ?”
Lương Đông đáp:
“Đổi thành bốn giờ”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày hỏi:
“Anh vừa đi đâu vậy? Tại sao thời tiết này vẫn còn đổ mồ hôi?”
Lương Đông cười:
“Anh vừa rồi mới nhảy street dance…”
Lương Đông nói xong câu này, hai người liền đình chỉ động tác, cứ như vậy rơi vào trầm mặc trôi theo dòng hồi tưởng quá khứ. Khi đó Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn chạy đến hỏi Lương Đông có thích nhảy street dance hay không, Lương Đông liền không do dự nói có... cứ như thế không rõ điều gì đã xảy ra, bọn họ đến hiện tại liền trở thành như bây giờ.
Đúng lúc này Trương Hiểu Lâm liền ở phía sau lớn tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:
“Thiêm ca, có đi ăn hay không?”
Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau nhìn Trương Hiểu Lâm gật đầu đáp:
“Có đi!”
Nói rồi liền khoác vai Lương Đông đi về phía Trương Hiểu Lâm:
“Đông ca cũng đi”
Trương Hiểu Lâm biết Lương Đông, tuy rằng không phải là thuộc dạng thân thiết gì nhưng dù sao cũng đã từng nói chuyện, chính vì thế rất nhanh liền gật đầu vui vẻ chào hỏi:
“Đông ca, đã lâu không gặp!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...