Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Trước giờ lên sân khấu Triệu Tử Thiêm vô cùng căng thẳng, tuy rằng trước đây đã tham dự hai buổi fan meeting đứng trước nhiều người như vậy, nhưng lần này là tham gia một chương trình lớn cho nên tránh không được gấp gáp. Lương Đông nhìn người trước mặt cứ đi đi lại lại, hai nắm tay để bên đùi lúc nắm chặt lúc lại buông thõng, hắn vừa nhìn là biết sóc nhỏ nhà hắn lại không được thoải mái rồi, thế cho nên lúc Triệu Tử Thiêm một lần nữa đi qua Lương Đông, hắn liền nhanh chóng kéo cậu lại để cậu ngồi lên đùi mình rồi hỏi:

“Không cần căng thẳng, là sợ lát nữa lên sân khấu sẽ ngã hay sao?”

Lương Đông không nói thì thôi, càng nói lại càng khiến cho Triệu Tử Thiêm gương mặt méo mó vặn vẹo. Lương Đông cười ha ha, tiếp tục trêu chọc sóc nhỏ nhà mình:

“Hay là sợ lát nữa làm rơi cúp? Hay là sợ lát nữa đột nhiên quên lời đây?”

Triệu Tử Thiêm tức giận quay sang đưa tay bịt miệng Lương Đông lại:

“Không cho nói nhảm”

Lương Đông cười khổ nhẹ nhàng gỡ tay Triệu Tử Thiêm xuống:

“Nếu lát nữa đột nhiên quên lời rồi cứ đưa mic chuyển sang cho anh, anh sẽ giúp em nói tiếp, không cần phải lo lắng có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:

“Nói thì hay lắm”

Nhân viên phụ trách trang phục mang theo quần áo của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đưa đến cho bọn họ. Triệu Tử Thiêm nhìn bộ suti màu đen sáu hàng cúc và chiếc áo măng tô cùng màu lại thở dài. Lương Đông cưng chiều nhìn người trước mặt, cuối cùng vẫn là nhịn không được phải cầm lấy bộ quần áo kia, đích thân hắn giúp cậu mặc:

“Tại sao lại thở dài nữa? Em không phải rất thích bộ quần áo này sao?”

Triệu Tử Thiêm rất phối hợp với Lương Đông, đưa tay nhấc chân đều vô cùng ngoan ngoãn để hắn giúp cậu mặc đồ. Lương Đông khoác chiếc áo măng tô kia lên người Triệu Tử Thiêm, chiếc áo kia có vẻ rộng hơn một size cho nên khi khoác trên vai Triệu Tử Thiêm liền biến thành giống như áo choàng. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm quần áo nghiêm chỉnh trong gương, càng nhìn càng cảm thấy vị này nhà hắn vô cùng thu hút:

“Thật giống hoàng tử nhỏ”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông khen mình như thế vẫn không tài nào nhếch môi cười được. Lương Đông vòng tay lên phía trước giúp Triệu Tử Thiêm chỉnh lại cà vạt, vừa làm vừa nhỏ giọng nói:

“Gương mặt đừng lúc nào cũng nhăn nhó như vậy, lát nữa lên hình rồi nhất định sẽ không đẹp nữa đâu”

Triệu Tử Thiêm là người rất thích cái đẹp, lần trước ở fan meeting Thành Đô chỉ vì vài tiếng đứng trên sân khấu mà Triệu Tử Thiêm không biết đã chuẩn bị bao nhiêu bộ quần áo. Hiện tại nghe Lương Đông nói mình không cười sẽ không đẹp, thế cho nên đành miễn cưỡng nở một nụ cười. Lương Đông đứng ở đằng sau nhìn thấy liền cố gắng muốn chọc cho Triệu Tử Thiêm cười thật thoải mái:

“Như thế nào, hoàng tử nhỏ đang không vui có phải không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu nhỏ giọng nói:

“Có chút lo lắng”

Lương Đông đưa tay vào túi áo lấy ra một viên kẹo cứng vị cam rồi bóc vỏ sau đó bỏ vào miệng của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông hỏi:

“Có ngọt hay không?”

Triệu Tử Thiêm ngậm kẹo trong miệng nhưng đôi lông mày vẫn nhíu chặt nói có. Lương Đông nhẹ nhàng xoay cằm Triệu Tử Thiêm lại phía sau, đặt một nụ hôn lên môi cậu rồi bỏ ra luôn:

“Như vậy có ngọt không?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi lắc đầu, Lương Đông lại đặt một nụ hôn nữa lên môi cậu:

“Đã ngọt chưa?”

Hai mắt Triệu Tử Thiêm đột nhiên mở lớn tinh nghịch, khóe miệng cong cong nói dối:

“Có cái gì ngọt?”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm cuối cùng đã chịu cười mới cúi xuống dùng đầu lưỡi tách khoang miệng của Triệu Tử Thiêm ra, vị ngọt rất nhanh lan tỏa khắp mọi giác quan, Triệu Tử Thiêm cuồng nhiệt đón nhận, một tay chạm vào má Lương Đông như muốn kéo hắn gần về phía mình một chút. Đúng lúc này cánh cửa phòng thay đồ bật mờ, trợ lý Miên Miên cùng Trương Dĩnh theo sau bước vào liền nhìn thấy cảnh này. Triệu Tử Thiêm giật mình đẩy Lương Đông sang một bên, kẹo trong miệng cũng không biết từ miệng của ai rơi xuống đất phát ra một tiếng động nhỏ. Hai người đứng bên ngoài cửa tròn mắt nhìn viên kẹo ở dưới đất, Triệu Tử Thiêm khó xử, hai tai đỏ ửng hết cả lên. Lương Đông vừa nhìn thấy người đối diện đáng yêu như vậy chỉ hận không thể một ngụm nuốt cậu vào trong bụng.

Lương Đông thản nhiên cầm quần áo bước vào phía sau thay, để Triệu Tử Thiêm một mình ở bên nay đứng đối diện với hai cô gái. Trợ lý Trương Dĩnh là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này:

“Nhân viên trang điểm một lát nữa sẽ đến”


Triệu Tử Thiêm gật đầu không nói, Miên Miên bởi vì ngày hôm qua bị Lương Đông chọc tức thế cho nên lúc này không bỏ qua cơ hội công kích người của hắn:

“Các cậu ăn kẹo cũng dùng phương thức đặc biết quá nhỉ, không nghĩ tới khi nói chuyện điện thoại…”

Trợ lý Miên Miên còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm rất nhanh đã bối rối cắt ngang lời cô ấy lại:

“Miên tỷ, ngày mai có việc gì hay không?”

Lương Đông thay đồ xong, một thân tây trang màu xám phẳng phiu, áo sơ mi đen ở bên trong càng làm cho hắn thêm phần bá khí bức người. Triệu Tử Thiêm xoay người lại phía sau nhìn Lương Đông liền bị đứng hình trong giây lát, phải biết Lương Đông vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng chẳng hiểu sao khi khoác lên mình bộ tây trang lại giống như một CEO đến thế, vô cùng trưởng thành, vô cùng có khí chất…

Lương Đông nhíu mày ngồi xuống ghế đơn bên cạnh: “Hai người lại trêu chọc em ấy nữa?” Nói rồi hắn liền kéo Triệu Tử Thiêm ngồi trên đùi mình dịu giọng nói: “Đừng lo, không cần quan tâm bọn họ!”

Triệu Tử Thiêm cứ ngồi ở trên đùi Lương Đông như vậy cho đến khi nhân viên trang điểm tới vẫn còn chưa chịu đứng dậy, thế cho nên nhân viên trang điểm buộc lòng phải đứng như thế trang điểm cho Triệu Tử Thiêm. Nhân viên trang điểm tên Điềm Điềm, là nhân viên chuyên dụng của bọn họ, vì thế mà quan hệ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cô cũng đã sớm biết rồi, hai người họ cũng chẳng phải mới lần đầu tiên công khai ở trước mặt cô tình tứ.

Lương Đông nhìn người trong lòng càng thêm cưng chiều vô hạn, hắn như có như không lơ đãng hỏi:

“Cô nhìn xem, có phải rất đáng yêu hay không?”

Điềm Điềm hơi ngừng lại một chút, trong lòng thầm nghĩ người nhà ai người đó khen, cô thấy Triệu Tử Thiêm hiện tại cũng bình thường mà thôi, thế mà Lương Đông cứ hết lời khen ngợi này nọ:

“Tôi thấy cũng được đi”

Lương Đông nhíu mày:

“Thế nào là cũng được đi, trả lời một câu có hay không khó đến thế sao?”

Điềm Điềm đương nhiên không thể nói là Triệu Tử Thiêm không đáng yêu, thế cho nên trước sự bức bách của Lương Đông đành phải gật đầu nói: “Đáng yêu!”

Triệu Tử Thiêm nghe được liền cười, được người ta công nhận là đáng yêu chẳng lẽ lại khóc, không cười mới là lạ đó. Hai trợ lý đứng bên cạnh không khỏi cảm thán, Lương Đông nhất định là cưng chiều Triệu Tử Thiêm đến tận trời rồi, ai cũng nhìn ra là hắn ta bức ép Điềm Điềm buộc cô ấy phải khen Triệu Tử Thiêm đáng yêu.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm cười vui vẻ như thế liền quay sang hỏi đến hai vị trợ lý:

“Các cô nói xem, có phải rất giống hoàng tử nhỏ hay không?”

Trợ lý Trương Dĩnh đáp một câu thế này:

“Tôi cảm thấy cậu ta giống vua hơn đó”

Triệu Tử Thiêm không hiểu ý của Trương Dĩnh, lại cứ nghĩ rằng cô ấy đang khen mình thế cho nên liền giả bộ ngăn Lương Đông lại:

“Được rồi, anh đừng có mà nói nữa”

Lương Đông buồn cười, người trong phòng ai cũng buồn cười trước sự ngốc nghếch kia của Triệu Tử Thiêm, nhưng trước sau lại chẳng ai dám nói ra sự thật cho cậu hiểu, bởi vì vị kia nhà cậu vô cùng lợi hại, có rất nhiều biện pháp để chỉnh người.

___

Ngày hôm ấy, lúc Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi ở dưới khán đài đợi đến lượt gọi tên, có một ca sĩ lên hát bài “Chúng ta kết hôn đi” Lương Đông vốn là người luôn quên lời bài hát, thế nhưng hôm nay lại có thể ngồi ở dưới ngâm nga theo nhịp. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông hát cũng ngồi hát theo, đến khi cậu dừng lại rồi vẫn thấy Lương Đông ngồi bên cạnh hát. Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ Lương Đông hẳn là thích bài hát này lắm thế cho nên mới hát suốt không ngừng như vậy.

Bởi vì xung quanh có rất nhiều người đang theo dõi bọn họ, thế cho nên Lương Đông chẳng thể nào mà làm gì quá đà được, hắn kín đáo đưa tay xuống phía dưới chạm vao tay Triệu Tử Thiêm, đầu ngón tay chậm rãi viết một chữ Thiêm vào lòng bàn tay cậu. Triệu Tử Thiêm giật mình quay sang nhìn Lương Đông, đúng lúc thấy ánh mắt hắn nhìn chăm chú lên sân khấu, khẩu hình miệng mở lớn nói câu: “Chúng ta kết hôn đi”

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông là cố tình, bởi vì đoạn mà ca sĩ đang hát căn bản không phải là đoạn có câu chúng ta kết hôn đi. Triệu Tử Thiêm mỉm cười, trong lòng không ngừng nhảy nhót liên hồi. Cậu ghé đầu vào tai hắn nói nhỏ:

“Em có thể lấy anh”

Lương Đông buồn cười quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm, hắn định đưa tay lên vuốt má cậu một cái, nhưng nghĩ ở phía sau vì hành động của Triệu Tử Thiêm vừa rồi liền kéo theo tiếng ồ lớn thế cho nên Lương Đông lại phải thu tay về.

“Tiếp sau đây chúng ta sẽ đến với giải thưởng rất danh dự của buổi tối hôm nay, giải thưởng này rất tuyệt vì nó thuộc về hai chàng trai trẻ, hai chàng trai trẻ ấy đã tạo lên rất nhiều kỷ lục. Giải thưởng tiếp theo là giải thưởng nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm, xin hãy theo dõi…” MC ở trên sân khấu nói.

Triệu Tử Thiêm ở phía bên dưới bắt đầu căng thẳng nhìn màn hình lớn phía trên, cả khán phòng rất nhanh được bao trọn bởi giai điệu quen thuộc, là bài hát Hạ Này của hai người bọn họ, kèm theo giọng của MC:


“Người giành được giải thưởng nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm của Phồn Tinh chính là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm”

Một nữ MC khác bắt đầu lớn tiếng nói:

“Chúc mừng, chúc mừng Lương Đông và Triệu Từ Thiên đã giành được giải thưởng nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng nhất năm, mời hai người lên sân khấu…”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, MC đọc sai tên của cậu rồi, cậu hiện tại không biết là nên đi lên phía trên sân khấu hay là không lên nữa. Lương Đông nhận ra được sự thay đổi khác thường kia của Triệu Tử Thiêm, hắn ở bên cạnh nắm lấy tay cậu cùng nhau bước đi, vừa bước vừa không quên nói lời trấn an:

“Bảo bối, giải thưởng là của em”

MC phía bên trên nói tiếp:

“Chúc mừng, chúc mừng hai người đã tạo ra kỷ lục số người theo dõi trên kougo tinh phòng. Chúc mừng hai người. Oa tay trong tay lên sân khấu, tình cảm thật tốt…”

Lương Đông mỉm cười trả lời:

“Đúng, A Nhã tỷ, là Triệu Tử Thiêm!”

Lương Đông ở trên sân khấu, cầm mic nói rất rõ ràng ba chữ Triệu Tử Thiêm, Lương Đông biết đây là giải thưởng lớn đầu tiên của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn vì giải thưởng này mà ngày hôm qua ăn cũng không dám ăn nhiều, buổi sáng hôm nay còn dạy từ rất sớm để chuẩn bị, lúc ngồi ở dưới khán đài còn không ngừng lo lắng. Lương Đông không muốn Triệu Tử Thiêm bị ủy khuất, hắn phải thay cậu đòi lại công bằng, thế cho nên mới dám ở trước mặt đông đảo người chứng kiến như vậy sửa lời một MC nổi tiếng.

MC A Nhã hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lấy lại được phong thái chuyên nghiệp đi đến bắt tay Triệu Tử Thiêm:

“A, xin chào, nụ cười thật đẹp”

Bắt tay Triệu Tử Thiêm xong liền thu tay về nhìn Lương Đông cười cười hỏi:

“Cậu có muốn bắt tay với tôi không?”

Lương Đông theo phép lịch sự đưa tay mình về phía trước. A Nhã vừa bắt tay Lương Đông vừa nói:

“Xin chào, tôi là A Nhã”

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đồng loạt khẽ cúi đầu chào hỏi theo lệ. Cúp đồng rất nhanh được chuyển tới tay của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm theo đó liền cầm lấy đưa lên phía trước vẫy vẫy với mọi người, nụ cười trên môi không thể che giấu được:

“Đầu tiên, khi cầm giải thưởng đầy vinh dự này tôi cảm thấy rất vui. Không có các bạn thì cũng chẳng có được thành tích của chúng tôi hôm nay, vì vậy chúng tôi muốn gửi tới các bạn một cái gập người, có được không?” Nói rồi cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều hơi cúi người xuống.

Triệu Tử Thiêm nhìn một loạt biển hiệu đèn sáng hai chữ Đông Thiêm, rồi mười năm chớp mắt cùng Đông Thiêm trong lòng không hiểu sao vô cùng ngập tràn hư vinh. Cậu có người hâm mộ, có giải thưởng lớn ngay cả người mình yêu cũng đứng bên cạnh cậu lúc này, Triệu Tử Thiêm đến hiện tại vẫn còn cảm giác mọi thứ không thực, bởi vì nó đến quá nhanh… Mọi thứ mà cậu đặt ra, mọi thứ mà cậu ước muốn, hiện tại cậu đã có cả. Triệu Tử Thiêm nhìn sang Lương Đông đang phát biểu, trong ký ức thật sự muốn lưu giữ mãi khoảnh khác này. Có điều sau này Triệu Tử Thiêm mới chân chính nhận ra được, thì ra những gì đến quá nhanh cũng sẽ biết mất trong một cái chớp mắt, chớp mắt một cái thôi Triệu Tử Thiêm trong một ngày mất đi tất cả… chỉ là vĩnh viễn hay là tạm thời thì vẫn để nói sau đi.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lại cùng nhau biểu diễn Hạ Này một lần nữa, chuyện sẽ chẳng có gì đáng để nhắc đến nếu như Lương Đông không ở trên sân khấu không bị trượt chân, may mắn là Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh đỡ lấy hắn kịp thời. Lương Đông sau khi hát gần xong liền nói:

“May còn có em”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười:

“Không sao, không sao”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm hát xong định bước xuống, MC ở phía sau liền gọi bọn họ lại:

“Cám ơn hai người, xin dừng bước, xin dừng bước. Số lượng fan của hai người rất nhiều thế cho nên chúng ta sẽ trò chuyện một chút!. Chúng tôi dành cho hai người một chút thời gian nói chuyện với fan của mình, hai người có gì muốn nói với bọn họ không?”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười nói:

“Trước tiên tôi đứng ở đây cảm thấy rất vui và vinh hạnh…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền đưa tay chỉ về phía bảng đèn trên tầng mà người hâm mộ chuẩn bị cho bọn họ: “Câu mười năm chớp mắt cùng Đông Thiêm kia chính là lời tôi muốn nói với các bạn, cám ơn mọi người”

Lương Đông đứng bên cạnh cũng lên tiếng:

“Đừng có khiến cho giây phút này lúc nào cũng nặng nề như thế. Tôi hát cho các bạn nghe nhé!”


Người hâm mộ hò reo hưởng ứng. Lương Đông ở trên sân khấu rất tự nhiên mà hát một đoạn trong bài hát “Rất nhớ em”

“Rất nhớ em, rất nhớ em, rất là nhớ em, anh thật sự là rất nhớ em, anh thật sự cực kỳ nhớ em! Nhớ em lắm đó…”

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Lương Đông không trắng trợn làm trò trước mặt mọi người, khi vừa hát vừa làm một hành động mà khiến cho Triệu Tử Thiêm cũng phải bất ngờ trợn tròn mắt. Lương Đông vừa hát vừa đưa tay chỉ vào trước ngực mình, sau đó chỉ lên mắt rồi chỉ sang Triệu Tử Thiêm. Cái hành động này của Lương Đông làm cho Triệu Tử Thiêm có muốn không hiểu cũng không được, lừa lớn nhà cậu là đang ý muốn nói anh yêu em. (Lúc Lương Đông chỉ vào mình là ý nói mình [wo] mắt trong tiếng anh là eye [ai], chỉ sang Triệu Tử Thiêm [ni] [wo ai ni = anh yêu em).

___

Sau khi kết thúc chương trình, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lại mỗi người lên một xe trở về nhà. Triệu Tử Thiêm đang nhìn nhìn chiếc cúp ở trong tay, lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, là tin nhắn của Lương Đông gửi tới.

[Lương Đông ZG]: Bảo bối, qua nhà anh.

Triệu Tử Thiêm bất giác nở nụ cười trên môi, rồi nhanh chóng nhắn tin lại.

[Triệu Tử Thiêm DTX]: Hôm nay ngủ một mình đi.

[Lương Đông ZG]: Bảo bối, anh ở phía đường lớn đối diện đợi em.

[Triệu Tử Thiêm DTX]: Không muốn quan tâm.

Lương Đông lâu lắm mới nhìn thấy cụm từ kia của Triệu Tử Thiêm, ai đó nói là không muốn quan tâm nhưng thật ra là rất để ý đến hắn, nếu không sao chưa đầy lăm phút xe của cậu đã dừng lại bên cạnh xe hắn rồi. Hai xe dọc đường đổi người, Lương Đông mang trợ lý Trương Dĩnh cùng người lái xe đuổi sang xe của Triệu Tử Thiêm, còn Triệu Tử Thiêm liền ngang nhiên ngồi trên xe Lương Đông.

“Anh đưa em đi ăn thịt nướng” Triệu Tử Thiêm mấy ngày nay sợ mập lên cho nên không dám ăn nhiều, phải biết người nào đó vì lần trao giải này mà chăm chút bản thân không ít, thế cho nên hiện tại xong xuôi rồi Lương Đông liền muốn mang Triệu Tử Thiêm đi ăn một bữa thật ngon.

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền nói:

“Thôi, mua đồ về nhà ăn đi”

Lương Đông nghĩ cũng đúng vì vậy liền đáp ứng cậu:

“Như vậy cũng được, em muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm hai mắt xoay chuyển bắt đầu đòi hỏi:

“Mua về tự nấu, anh nấu em ăn”

Lương Đông nhíu mày:

“Bây giờ chín giờ rồi còn muốn anh nấu cho em ăn, như vậy đến khi nào mới được ăn?”

Triệu Tử Thiêm kiên trì, đã lâu lắm rồi cậu và Lương Đông toàn ăn thức ăn ở ngoài, bỗng nhiên thấy rất muốn ăn thức ăn chính mình làm:

“Vậy chúng ta cùng nấu”

Lương Đông cười khổ:

“Được rồi, em muốn ăn cái gì?”

Triệu Tử Thiêm nói:

“Cái gì cũng được”

Lương Đông cười xấu xa:

“Vậy lát nữa về ăn em”

Triệu Tử Thiêm hừ một tiếng:

“Lưu manh!”

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe gọi Lương Đông:

“Đông ca…”

Lương Đông vừa chăm chú lái xe vừa đáp lời Triệu Tử Thiêm:

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm hỏi:


“Anh vừa rồi làm cái gì trên sân khấu vậy?”

Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn tính tình trước sau vẫn không thay đổi. Cho dù chuyện hắn làm đã rõ như ban ngay, trong lòng cậu cũng sớm hiểu rõ, nhưng vẫn cứ muốn hắn phải nói thẳng ra. Lương Đông cố tình trêu chọc Triệu Tử Thiêm, thế cho nên lúc này liền hỏi lại:

“Làm gì là làm gì?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi, cố gắng không nổi giận với con lừa lớn kia:

“Thế lúc ngồi ở dưới khán đài?”

Lương Đông gật đầu:

“Ừ, thì sao?”

Triệu Tử Thiêm bực bội, tựa lưng thật mạnh vào thành ghế phía sau rồi xoay người sang nhìn cửa kính bên cạnh:

“Chẳng sao cả, trở em về nhà đi”

Lương Đông cười ha ha:

“Được rồi được rồi, như thế nào một chút đã giận rồi?”

Triệu Tử Thiêm vẫn im lặng không chịu lên tiếng, Lương Đông cuối cùng vẫn là người xuống nước trước:

“Chúng ta kết hôn đi, anh yêu em!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế mới chịu cười, ai đó có vẻ như vui sướng lắm cười đến hai vai cũng rung lên, Lương Đông hỏi:

“Vui như vậy sao?”

Triệu Tử Thiêm vẫn cười, nhưng ngoài miệng lại nói dối:

“Có gì vui, chẳng có gì vui!”

Lương Đông nhún vai nói tiếp:

“Em vui là được rồi”

___

Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc liền đến ngày tổ chức fan meeting Hạ Này ở chặng cuối cùng. Lương Đông lần này quả thật là muốn kết hôn rồi, địa điểm tổ chức hắn chọn lần này là một hội trường lớn đối diện văn phòng đăng ký kết hôn ở quận Nam Sơn, Thâm Quyến.

Lì xì dành cho MC cũng là lì xì dùng cho đám cưới, người hâm mộ lên tương tác đều sẽ nhận được lì xì, có trò chơi kết hôn hơn nữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều cùng nhau mặc đồ màu đỏ. Cái gì cũng có đủ cả, chỉ thiếu mỗi bước phát kẹo cưới cho người đến tham dự mà thôi.

Lương Đông ngày hôm ấy lại đến sân bay muộn nữa, nhưng mà so với lần trước thì quả thật đã sớm hơn rồi. Triệu Tử Thiêm tuy rằng không phải đợi hắn lâu, nhưng khi Lương Đông tới vẫn không quên càm ràm khiển trách một hồi.

Triệu Tử Thiêm ngồi ở trước mặt Lương Đông nhẹ nhàng dạy dỗ:

“Anh đến hơi muộn rồi đấy, nếu lát nữa mà tắc đường thì liệu anh có kịp đến sân bay hay không?”

Lương Đông nhìn một đám người hâm mộ vây quanh, sau đó lại không dám nhìn thẳng sóc nhỏ nhà mình, hắn tai đeo handphone, nhưng thực chất lại không có nhạc vì vậy Triệu Tử Thiêm nói câu nào hắn đều nghe thấy rất rõ:

“Vẫn còn sớm mà”

Triệu Tử Thiêm càu nhàu:

“Sáu giờ lăm phút em đã thức dậy tắm rửa ăn sáng, sáu giờ lăm mươi chín phút là xong xuôi hết. Bảy giờ lăm là đi ra ngoài rồi, như vậy mới không sợ bị tắc đường. Anh ngày nào cũng sát giờ mới chịu đến, nếu trên đường đột nhiên xảy ra sự cố gì đó thì sao. Lần sau anh mà còn như vậy nữa…”

Người hâm mộ vây ở xung quanh cũng phải buồn cười nhìn hai người họ. Triệu Tử Thiêm thế nhưng ở trước mặt người ngoài chẳng giữ thể diện cho hắn gì cả, Lương Đông hơi hơi mất tự nhiên ngăn Triệu Tử Thiêm lại:

“Được rồi, được rồi…”

Triệu Tử Thiêm làm ra dáng vẻ lãnh đạo nghiêm trị:

“Phải kiên quyết đối với cái kiểu chậm trễ này”

Lương Đông tức giận, nhưng lại không dám nổi giận với vị kia nhà hắn, thế cho nên liền quay sang người hâm mộ giận lây nhíu mày nói:

“Thôi thôi, thu dọn đồ đi, đi thôi đi thôi, hôm nay đến đây thôi, giải tán hết nào… Giận rồi đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui