Nắng Hạ Nhất Phương


Tôi cúp điện thoại với Lục Phong, nhưng cơn tức vẫn chưa bay đi.

Đúng là cái đồ xúi quẩy mà, lần sau nếu thấy hắn tôi nhất định sẽ đi đường vòng!!
Khả Lạc: “Tiểu Hạ, cậu sẽ không giận mình chứ? Huhu.”
-“Không thèm giận cậu! ngồi xuống rồi tường trình lại hết cho mình nghe, mau!”
Khả Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu nói nhăng nói cuội từ đầu tới cuối chuyện này.
“Ban đầu lúc cậu vừa qua Trung Quốc, Lục Phong và đám bạn của cậu ta quả thực rất vui vẻ, ngày ngày đều rủ nhau đi ktv uống rượu chúc mừng, sau đó Lục Phong cùng Bạch Liên không còn cản trở, thuận lợi ở bên nhau, tất nhiên mình nghe lời cậu, không thèm quản bọn họ, nhưng vừa được bốn tuần, Lục Phong bỗng gọi điện tới hỏi tung tích của cậu.

Nói là thiếu cậu quá trống vắng, bên cạnh mất đi một cái loa nhỏ quan tâm anh ta, anh ta đã sớm hối cải, thậm chí vì tung tích của cậu còn không ngừng cầu xin mình! Tất nhiên dù mình yếu lòng cũng không cho anh ta.”
-“???”
-“Anh ta cầu xin cậu? không thể nào!”
“Phải, chính mình lúc đó còn thấy bất ngờ.


Mình nghĩ anh ấy lúc đó có thể chưa quen cảm giác này, hơn nữa bên cạnh anh ấy còn có Bạch Liên, làm sao có thể nhanh như vậy đã thực sự hối cải? nhưng là anh ta không chịu từ bỏ, còn cho người điều tra tung tích cậu, bởi vì ba cậu đã che giấu từ lâu nên hắn tìm không ra, lại mặt dày tới đòi gặp ba mẹ cậu, trùng hợp lúc đó tớ cũng có mặt, liền mắng hắn một trận, sau đó hắn thậm chí còn quỳ xuống.

Mình không chịu được cảnh Lục Phong một bên cưng chiều ôm Bạch Liên, một bên lại làm bộ đau khổ đi tìm cậu, cho nên, đã nói toàn bộ những gì cậu hi sinh vì hắn từ trước cho tới giờ bao gồm cả những việc xấu xa mà ả Bạch Liên kia làm, mục đích muốn vừa trả thù ả hồ ly kia, vừa dày vò lòng tự trọng của Lục Phong.

Ai mà ngờ sau khi biết chuyện hắn lại càng ngày càng tỏ ra thâm tình đâu??”
-“Cẩu huyết như vậy sao! Nghe giống như một bộ truyện đi?”
“Chưa hết nha, hắn sau khi biết chuyện hối hận lại càng hối hận, quay về lập tức chia tay Bạch Liên rồi phanh phui chuyện này cho gia đình biết, ba mẹ hắn cực kì tức giận, lập tức cắt đứt với nhà họ Bạch.

Bốn năm cậu đi du học, hắn chưa một lần cho dừng tìm kiếm, ba mẹ hắn cũng không có cản.

Hai năm đầu cậu đi hắn nói yêu cậu, nhớ cậu rồi chìm trong rượu bia, hai năm sau thì là thâm tình nhung nhớ.


Cuối cùng tớ bị làm cho cảm động, nhưng cậu yên tâm, lần duy nhất cũng là lần cuối cùng mình cho hắn biết tung tích của cậu là lần tại sân bay hôm trước”.
-“Này là lãng tử quay đầu trong truyền thuyết thật đấy à??”.
“Cho nên, tiểu tổ tông à, cậu có suy xét về việc làm tiểu nữ quay đầu luôn hay không?”
-“Không.”
“Phũ phàng quá nha, Lục Phong mà biết chắc sẽ buồn tới thối ruột!”
-“Mình mà biết Lục Phong buồn chắc sẽ cười tới méo mỏ!”
“Được được, cậu không phải gọi mình xuống ăn cơm hay sao? Đi thôi đi thôi!”
Buổi tối hôm đó chúng tôi kết thúc bằng một bữa cơm ấm áp, cho tới sáng hôm sau.

Tôi mang tâm trạng khá tốt cầm bịch rác đi vứt, vừa vứt rác xong lại thấy bóng dáng một người đàn ông nào đó đứng trước cổng.

Mắt tôi bị cận hơn một phẩy, nhìn không rõ, tôi theo bản năng tiến lại gần nhìn cho rõ.

Là…Lục Phong??? Hắn ta sáng sớm tinh mơ tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ ăn, túi hiệu chạy tới đứng trước cổng nhà tôi làm gì? Muốn làm ma dọa chết tôi hay sao?..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui