Nắng Hạ Nhất Phương


Chậc, hai mẹ con nhà này quả là có thiên phú diễn xuất.

Đều giỏi làm bạch liên hoa như nhau, thế giới này đúng là đã bỏ lỡ mất hai thiên tài này, chẳng trách Bạch Liên diễn xuất đều đạt như vậy, thì ra đều là bí tịch được lưu truyền!
Tôi: Yo, dì Tố Linh cùng Bạch Liên làm sao vừa vào đã vội vội vàng vàng kết tội cho tôi như vậy? Tôi còn chưa có nói gì nha, aiyaa thật là oan uổng cho một cô nương trong sạch thánh khiết như tôi quá đi! Hai mẹ con nhà bà cũng thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Tôi bắt chước giọng điệu hai mẹ con nhà bà ta, thành công làm cho bọn họ nhìn ta bằng một con mắt tức sắp nổ tới nơi.
Bạch Liên: Cô! Cô ngậm máu phun người, từ khi tôi và cô gặp nhau lần đầu tiên.


Cô đã năm lần bảy lượt tìm tôi tính sổ, nhưng là tôi đã làm gì cô ư? Tôi mới không có làm gì, cô hủy hoại tôi, hủy hoại cuộc đời tôi, bằng chứng video rõ ràng, tôi còn chưa có tìm cô tính sổ đâu! Huhu.
Tố Linh đang lấy hơi, chuẩn bị rap thêm một tràng phụ trợ thêm cho lời nói của Bạch Liên, vậy để tôi thay bà ta, rap tặng bọn họ một đoạn! Thế nào là ngậm máu phun người!
Tôi: Các người sủa bậy đủ chưa? Sủa mãi không thấy phí nước bọt à? Tôi thì thấy rất là lãng phí nha, nhưng nếu để rap tặng hai người một đoạn thì tôi rất sẵn lòng đó.

Dì Tố cùng Bạch Liên vừa bước chân vào căn phòng này đã xổ một tràng dài, trong đó từ đầu đến cuối lời nói đều là mũi tên nhắm thẳng vào tôi, quy tội cho tôi, trong khi tôi chưa hề làm gì, người trong căn phòng này nếu không bị mù thì đều có thể chứng kiến và làm chứng.
“Bạch Liên vừa vào đã khóc nháo nói ý ý tứ tứ ám chỉ tôi gọi cô ta tới đây để hãm hại, xin lỗi chứ Khiết Hạ tôi cũng chưa có bị đần! Nếu tôi đã muốn hãm hại cô, còn phải đợi đến bây giờ hay sao? Còn phải gọi một đống người đến làm chứng giúp tôi sau đó thuận lợi vào tù à?”
“Dì Tố hồi nãy còn nói tôi là hồ ly tinh vô đạo đức, xen vào mối quan hệ của Bạch Liên và Lục Phong, phá hoại mối liên giao giữa hai nhà Lục-Bạch.

Vậy tôi xin hỏi, nếu đã là hồ ly tinh vậy tại sao bây giờ tôi lại đứng đây mà không phải là nằm trong lòng Lục Phong đi? Hơn nữa Tố Linh bà có chứng cứ gì mà dám nói tôi như vậy? Tội phỉ báng và bôi nhọ danh dự người khác cũng bị phạt không nhẹ nha!”
“Ừm còn gì nữa nhỉ? À, hai người còn muốn tôi có gì cứ nhắm vào một người, tha cho cả nhà, phải không? Chuyện này thật ra Khiết Hạ này cũng thật là lực bất tòng tâm, một người tôi cũng không tha!!”
“Tôi cũng dám khẳng định những chuyện tôi sắp nói sau đây đều một trăm phần trăm là sự thật.

Thứ nhất, tôi chưa từng vu oan giá họa hay bịa đặt vu khống hai người, cũng chưa từng làm ra chuyện gì hãm hại, bắt nạt Bạch Liên.


Thứ hai, người vu khống bắt nạt từ trước tới giờ đều là Bạch Liên, tôi là người bị hại.

Thứ ba, tất cả những gì các người thấy từ trước cho tới bây giờ đều là do một tay Bạch Liên dàn dựng, sắp xếp.”
Tôi nói xong, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, khoan thai ngắm nhìn vở kịch do tôi bày ra.

Tất cả những người có mặt nghe tôi nói xong đều đơ người trong chốc lát, đặc biệt là biểu cảm trên mặt Bạch Toàn-gia chủ đương nhiệm nhà họ Bạch, vô cùng là đặc sắc, nói là muôn màu muôn vẻ cũng chẳng ngoa!.

Tố Linh lại có vẻ vẫn còn khá thông minh, vẫn biết cãi lại lời nói của tôi.
Tố Linh: Khiết Hạ, cô đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Khiết lại ăn nói xằng bậy, xấc láo với trưởng bối, phỉ báng vu tội cho con gái tôi, cô có cái quyền gì! Bằng chứng ở đâu ra!
-“Ồ? Bạch Tố phu nhân bà cảm thấy tôi không đủ tôn trọng bậc trưởng bối, phỉ báng con gái bà? Thật thất lễ quá, tôi chỉ tôn trọng người đáng được tôn trọng, còn một bà già già nua xấu xí, điêu ngoa ương nghạnh, còn có sở thích học tính sủa bậy như loài chó hoang ngoài đường như bà, một dáng vẻ của người bình thường cùng không có, còn nói chuyện trưởng bối với tôi! Còn tôi có bằng chứng hay không, chút nữa bà khác biết.


Tôi khuyên bà một câu, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì nên câm miệng lại, đừng để thông minh bị thông minh hại!”
Bạch Toàn nãy giờ đứng ở một bên xem kịch, nhìn một dáng vẻ vợ con ông ta thảm hại bị một cô gái như tôi bắt nạt cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lớn tiếng quát:
“Khiết Duy! Ông tốt nhất nên quản cho tốt con gái của ông, đừng để tôi phải đem chuyện từ sáu năm trước cùng chuyện ngày hôm nay ra phiên tòa kiện một lượt!”.
Bố tôi nghe xong, chỉ cười nhẹ rồi từ tốn đáp:
“Chuyện thực hư ra sao, mọi chuyện như nào còn chưa rõ, còn phải để xem sau khi ông cùng vợ con bước chân ra khỏi căn phòng này, liệu có còn sức để mà đi kiện hay không?”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui