Lúc về đến nhà, mấy chữ “đạo đức giả” vẫn còn văng vẳng bên tai Trì Lập Đông.
Nửa đời này của hắn, chưa bao giờ có một ai dùng từ này để hình dung bản thân hắn.
Bất quá, cái hình dung này cũng rất đúng.
Đơn giản chỉ là người yêu cũ gặp lại nhau mà thôi, biểu tình lạnh nhạt như Hạ Nhạc mới đúng là biểu hiện bình thường.
Nhưng hắn chính là không kìm nổi mà cảm thấy có chút ủy khuất.
“Đạo đức giả” không cần nghi ngờ cũng biết là nghĩa xấu, hắn cảm thấy chính mình bị một cái nghĩa xấu hình dung.
Bà Trì đeo kính viễn thị đang chơi điện thoại di động ở phía xa xa, thấy hắn về liền nói: “Con về rồi à?”
“Dạ, mua cho mẹ một chiếc bánh kem.”
Bước lại gần hắn mới phát hiện, mẫu thân đại nhân đang lặng lẽ quan sát mình.
Trì Lập Đông cho rằng chính mình không quản lý tốt cảm xúc, vội vàng thay bằng khuôn mặt tươi cười, nói: “Con nghe người trong công ty nói hoa mai ở Diên Khánh đang nở rất đẹp, mẹ muốn đi qua xem một chút không? Vừa lúc cuối tuần không có việc gì, con đưa mẹ đi chơi?”
Bà Trì gật đầu: “Cũng được.”
Trì Lập Đông lắc lắc hộp bánh, hỏi: “Bây giờ ăn sao? Hay là chờ lát nữa?”
Bà Trì: “Đều được.”
Trì Lập Đông cuối cùng không chịu nổi, hỏi: “Hôm nay mẹ sao thế? Hai câu hai chữ đều nhảy ra như vậy.”
Bà Trì nhìn Trì Lập Đông, hỏi: “Con gặp qua Tiểu Hạ sao?”
“…” Trì Lập Đông nói, “Tin tức của mẹ cũng thật nhanh.”
Bà Trì nói: “Dì cả nó vừa nói trên WeChat cho mẹ, nói Niên Niên lúc trên đường về nhà gặp con, đặc biệt vui vẻ.”
Trì Lập Đông nghĩ đến bộ dáng của Niên Niên, ngực nhói lên một hồi, hỏi: “Dì cả có nói bọn họ trở về lúc nào không?”
Bà Trì lắc đầu: “Chưa nói, chỉ nói cha con nó đã quay về, nếu không mẹ hỏi bà ấy một chút?”
Trì Lập Đông vội vàng: “Không cần, không cần.”
Bà Trì quan tâm, hỏi han: “Hai đứa gặp mặt đã nói cái gì rồi?”
Trì Lập Đông: “Chào hỏi thôi, cũng chưa có nói cái gì.”
Bà Trì vẫn liên tục hỏi về Hạ Nhạc, lại hỏi về Niên Niên, hỏi dạo này nó có cao lên không, mập lên không.
Hỏi xong liền thổn thức không thôi, có chút vui, cũng có chút khổ sở.
Cùng bà Trì ăn cơm tối xong, Trì Lập Đông liền trở về căn phòng nhỏ của mình, ngồi nhìn di động đến xuất thần.
Hắn có cả số điện thoại của bà ấy, rất muốn gọi qua, không cần thiết phải cùng Hạ Nhạc nói chuyện, chỉ muốn nghe một chút âm thanh của Niên Niên là đủ rồi.
…….Vẫn là quên đi, đừng đạo đức giả như vậy.
Tự than thân trách phận một lúc lâu, cuối cùng Trì Lập Đông gọi cho người bạn học của Hạ Nhạc, người làm trong Cục Quản lý Dược phẩm, bởi vì việc lần trước, hai người nửa công nửa tư liên hệ rất thường xuyên, hiện giờ cũng trở nên thân một chút, nhưng lại không liên quan tới quan hệ cá nhân của Hạ Nhạc.
Hắn cần một người nào đó cùng tâm sự về Hạ Nhạc, ngay lúc này, cực kỳ cần.
Trì Lập Đông hỏi đối phương: “Hạ Nhạc trở về có liên hệ với cậu không?”
Ấy thế mà ngữ khí của đối phương lại vui sướng lạ thường, lấy hiểu biết của Trì Lập Đông về người này, tám chín phần là vừa mới đi uống rượu ở đâu về: “Hạ Nhạc về rồi sao? Tôi không biết chuyện này.”
Còn không có liên hệ với bạn học, chắc chắn là vừa về chưa được mấy ngày.
Trì Lập Đông tiếp tục hỏi: “Cậu còn liên hệ với hoa khôi khoa không?”
Người bạn học kia bị hỏi đến không hiểu mô tê gì: “Khoa chúng tôi có tận mấy hoa khôi, anh là nói người nào?”
Trì Lập Đông: “Chính là người mà Hạ Nhạc từng theo đuổi.”
Bạn học: “A??? Hạ Nhạc có bao giờ theo đuổi nữ sinh đâu?”
Trì Lập Đông nghĩ thầm, cậu không phải tự xưng là người có quan hệ tốt nhất thời còn đi học của Hạ Nhạc sao? Sao bây giờ cái gì cũng không biết thế hả!!!
Đối phương vẫn không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Trước kia lúc cậu ta thôi học đi Châu Âu, từng nói với chúng tôi là trời sinh đã cong, làm sao mà theo đuổi nữ sinh được?”
Trì Lập Đông: “???? Cậu ấy nói là trời sinh cong sao?”
Đối phương: “Đúng vậy, nếu cậu ta không nói như vậy mấy anh em chúng tôi đã tìm anh tính sổ rồi.”
“…”
Người bạn kia đột nhiên lòng đầy căm phẫn, tuôn một tràng: “Anh nói anh là một vận động viên, ngay cả giáo dục cơ bản cũng học không giỏi.
Chúng tôi chạy theo đề án 985 tới thật giả lẫn lộn, cậu ta liền nói anh giành vinh quang về cho đất nước, chúng tôi vì sự nghiệp thể thao của tổ quốc, liền nhịn.
Nào ngờ anh không những chiếm dụng tài nguyên giáo dục, mà còn bá chiếm sinh viên thuần nam của chúng tôi? Thời điểm biết chuyện này ai ai cũng đều tức điên lên, liền muốn đi tìm anh tính sổ.
Hạ Nhạc lúc đó mời chúng tôi đi uống rượu, nói cậu ta như vậy là trời sinh, chuyện này cũng không có quan hệ gì với anh.
Bằng không chúng tôi thật sự là đã đi tìm anh gây phiền toái rồi đấy, dựa vào cái gì mà cái nồi này một mình cậu ta phải gánh chứ? Còn anh đánh rắm cũng không có? Rõ ràng trên báo cáo, một cái tên khác chính là anh……”
“Cậu chờ đã!” Trì Lập Đông kinh hãi: “Trong báo cáo nhắc đến tôi?”
Đối phương nói: “Vô nghĩa, không lẽ cậu ta tự làm gay với chính mình à? Dù sao cũng phải có đối tượng cụ thể, mới có thể viết trong thư báo cáo? Không phải sao?”
Trì Lập Đông lần đầu tiên nghe nói bên trong còn có nội tình như vậy, không thể tin được, nói: “Vậy sao trường học chưa từng tìm tôi hỏi một chút tình huống?”
Đối phương: “Không phải tôi đã nói sao, là Hạ Nhạc tự mình cõng cái nồi đấy, cũng chủ động đưa ra đề nghị thôi học, hơn nữa khi đó anh đã tốt nghiệp ra trường, giáo sư Hạ lại đột nhiên nằm viện, trường học liền không suy xét thêm nữa, dù sao kết quả giải quyết ổn thỏa là được rồi.”
Tâm tri Trì Lập Đông hỗn loạn, nói: “Cậu nói là cậu ấy chủ động đề nghị thôi học?”
Người bạn kia nói hơn nửa ngày, so với lúc mới tiếp điện thoại cũng tỉnh táo hơn đôi chút, bỗng nhiên do dự, nửa muốn nói nửa không: “Ách…… À…… Cái kia…….
Chính là………Haizz……….”
Trì Lập Đông: “Cậu còn nói như vậy, tôi liền tới nhà tìm cậu.”
Đối phương la lên: “Đừng đừng đừng, vợ của tôi vừa mới ngủ thôi.
Haizz, kỳ thật cũng không có gì, đều nhiều năm như vậy, anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không? Mấy người chúng tôi đều cho rằng anh trở về làm huấn luyện viên Tán thủ.
Thời điểm Hạ Nhạc học ở nước Anh, vợ chồng lớp trưởng chúng tôi qua Châu Âu chơi, tiện đường tới thăm cậu ta, ba người cùng nhau đi uống rượu.
Hạ Nhạc nói với hai người họ, khi đó cậu ta thôi học xuất ngoại, là cảm thấy dù sao chỗ nào cũng có thể học, nhưng anh thì không giống vậy.
Nếu anh muốn trở lại đội tuyển quốc gia với tư cách là một huấn luyện viên, sẽ bị liên lụy, chuyện này bị gièm pha lớn như vậy, đừng nói tiến vào đội tuyển quốc gia, ngay cả vinh dự cùng huy chương của anh đều xong đời.”
Đêm hôm đó, trời đổ cơn mưa đầu xuân tầm tã.
Sáu giờ sáng hôm sau, Trì Lập Đông liền ra khỏi cửa.
Mọi thứ sau cơn mưa xuân đêm qua trở nên tươi sáng, những bông hoa mộc lan ven đường nở rộ, khoe sắc giữa nhân gian, lá xanh tươi, không khí tràn ngập hương thơm mát mẻ.
Lúc đến dưới lầu nhà dì cả, Trì Lập Đông dựa vào kí ức bấm mật mã, nhưng thử hai lần đều sai.
Trước kia hắn có tới mấy lần, nhưng lại không chú ý nhà dì cả rốt cuộc là ở tầng nào, giờ đã trôi qua hơn một năm, ký ức đã trở nên mờ nhạt.
Khi hết đường xoay xở, cánh cửa chống trộm ở hành lang đột nhiên mở ra, là một ông chú trung niên có phần hơi lôi thôi lếch thếch bước, hai người đối mặt nhìn nhau.
Trì Lập Đông: “Dượng…….
dượng cả.”
Dượng cả ngẩn người một lúc, mới vui vẻ nói: “Mau mau mau, lên lầu nhanh lên, đúng lúc dượng đi mua bánh quẩy, con ăn chưa? Chưa thì dượng mua thêm vài cái.”
Trì Lập Đông thụ sủng nhược kinh nói: “Dượng không cần mua cho con đâu.
Hạ…..Niên Niên dậy chưa ạ?”
Dượng cả nói: “Lúc dượng xuống dưới nó chưa dậy đâu, Hạ Nhạc thật ra cũng vừa mới dậy, con mau đi lên đi, dượng đem thẻ thang máy cho con.”
Trì Lập Đông hai tay trống trơn, liền ngượng ngùng nói: “Chắc hôm nay con không lên được rồi, hôm nào lại đặc biệt tới đây, con hôm nay chỉ là muốn……….” Muốn cái gì đây?
Dượng cả nháy mắt đã hiểu, liền nói: “Muốn tìm Hạ Nhạc nói chuyện riêng chứ gì? Để dượng lên gọi nó.”
Dượng cả bấm liên lạc ở chỗ hành lang, bên kia nhận ngay lập tức, là thanh âm của Hạ Nhạc: “Xin hỏi ai vậy?”
“Dượng đây,” dượng cả nói, “Con rửa mặt xong xưa? Xuống lầu, có chuyện tốt.”
Nói xong còn làm mặt quỷ với Trì Lập Đông nữa chứ.
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc cũng không hỏi kỹ, nhanh chóng đáp ứng: “Được, dượng chờ con thay quần áo một chút liền xuống.”
Cúp máy, dượng cả cũng không chần chờ, liền nói với Trì Lập Đông là ông phải đi mua bánh quẩy, nói xong liền rời đi nhanh như chớp.”
Trì Lập Đông cảm nhận sâu sắc, dượng cả rõ ràng chính là lão bánh quẩy bổn điều.
Hắn đứng đợi một lúc, đến khi có tiếng cửa vang lên, hắn lập tức đứng thẳng người dậy.
Thế mà bước ra từ bên trong lại là một chị gái, bế một con Teddy nhỏ con nhưng mà rất vênh váo, vừa thấy có người lạ đứng ở cửa liền sủa liên tục.
Tiếc là Trì Lập Đông lớn lên không giống bộ dáng của một người dễ bị bắt nạt, nó sủa lên hai tiếng liền cảm thấy tên này không dễ trêu vào, liền im miệng cụp đuôi, kéo chủ nhân rời đi.
Thần kinh Trì Lập Đông vốn đang căng thẳng cực độ, lại bị một màn này làm cho dở khóc dở cười, cảm giác khẩn trương cũng vì thế mà tan hơn phân nửa.
Hạ Nhạc xuống dưới, vừa đặt một chân ra ngoài cửa liền khựng lại tại chỗ.
Cậu hoàn toàn không ngờ cái “chuyện tốt” mà dượng cả nói lại là chuyện lớn như thế này.
Bởi vì mới rửa mặt, nên đầu tóc còn hơi ướt, cũng không vuốt keo, trên người mặc một chiếc hoodie, quần thể thao với giày đệm khí.
Lúc này liền có thể nhận ra được thói quen sinh hoạt của Hạ Nhạc vẫn như trước kia không sai biệt lắm, nhìn qua còn giống như sinh viên chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Trì Lập Đông ngập ngừng hỏi: “Em…….
Muốn đi chạy bộ sao?”
Hạ Nhạc chậm rãi từ trong cửa bước ram, nói: “Trời vừa mưa xong, không khí khá tốt, liền ra ngoài đi dạo một chút.”
“Cùng nhau đi?”
Hạ Nhạc cũng không nói được hay không, chỉ nhấc chân rời đi.
Trì Lập Đông đành phải bước nhanh theo, cùng sóng vai đi dạo.
Hắn còn sợ Hạ Nhạc sẽ đột nhiên chạy lên, mặc dù cậu ấy không phải là một vận động viên như hắn, nhưng các tế bào vận động thật sự rất phát triển.
Mấy môn thể thao trong vườn trường đều giỏi, còn siêu thích các môn thể thao mạo hiểm.
Nếu như thật sự chạy lên, chưa chắc hắn đã đuổi theo kịp, huống hồ hôm nay ra cửa hắn còn đi một đôi giày da, khá đẹp nhưng lại cứng cực kỳ, đồ mang đi tập thể hình vẫn còn đang trong xe, vấn đề là nếu hắn muốn đi đổi, Hạ Nhạc chưa chắc đã đợi hắn!
Đang suy nghĩ miên man, Trì Lập Đông thấy Hạ Nhạc thế mà lại đang nhìn đôi giày của hắn, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của hắn, vẻ mặt có chút khó tả, nhưng mà hắn cảm thấy một giây vừa rồi, hình như Hạ Nhạc có chú hoảng hốt.
Bất quá hắn cũng không quá tin tưởng vào trực giác của mình.
Hạ Nhạc quay đầu nhìn con đường phía trước nói: “Giày của anh rất đẹp.”
Trì Lập Đông thấy vậy, liền nhân cơ hội nói: “Giày thể thao vẫn đang để trên xe.
Nếu em muốn chạy, anh đi đổi một cái.”
Hạ Nhạc không lên tiếng.
Trì Lập Đông lại ngu xuẩn lấy lòng: “Cũng mua một đôi yeezy, giống đôi trước kia của em.”
Hạ Nhạc nói: “Sớm đã không đi nữa, hiện giờ tôi thấy yeezy không đẹp.”
Trì Lập Đông: “…….A, anh cũng thấy không đẹp.”
“Không đẹp anh còn mua.”
Trì Lập Đông muốn phản bác một câu, nhưng ngữ của Hạ Nhạc hoàn toàn không phải là câu hỏi, hẳn là một câu kết luận: “Thấy không đẹp hắn còn mua về mang, hắn có phải là ngốc hay không, hắn chính là đồ ngốc.
Hình như mấy lời này có chút thân mật? Ý mà Hạ Nhạc biểu đạt chính là thân mật sao? Chắc không phải đâu? Đúng không?
Trì Lập Đông hận không thể chờ một bông hồng mọc ở ven đường, có thể xé nát cánh hoa đó ra để đoán tâm tư của Hạ Nhạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...