Nằm ở bệnh viện vài ngày, về đến nhà, cảm thấy sâu sắc nhất là ngủ ở nhà rất thoải mái.
Hôm sau, Hạ Nhạc vẫn đi làm như thường lệ, quanh năm suốt tháng chưa ngủ dậy trễ như Trì Lập Đông liền ngủ một giấc đến trưa.
Sau khi thức dậy thì nhét đầy bao tử, cảm thấy trạng thái của mình cũng ổn cho nên trở về nhà thăm mẹ của hắn.
Bây giờ hắn còn không thể tự lái xe, gọi xe chuyện dùng, đến cửa nhà xuống xe, bà Trì vừa ngủ trưa dậy, ôm mèo phơi nắng trong sân, hỏi hắn: “Tại sao lại mua xe mới? Nhanh chóng gọi tài xế vào trong nhà ngồi, uống một một ngụm trà.”
Trì Lập Đông vẫy tay để cho lái xe rời đi, mới nói với mẹ: “Con gọi xe đến đấy, vừa phẫu thuật cho nên không thể tự lái xe.” ---Đọc FULL tại ---
Hắn đơn giản nói nguyên nhân hậu quả, vì giảm bớt sự lo lắng của bà Trì lo lắng cho nên dùng phương thức hời hợt nhất để miêu tả.
Bà Trì vẫn rất nóng nảy, kéo hắn đi vào nhìn vết thương của hắn, trách hắn: “Mẹ đã nói có chỗ nào lạ rồi! Ngoại trừ đi công tác ở bên ngoài, con cũng không thể lâu như vậy không trở về nhà, bây giờ cánh của con cứng cáp rồi đúng hay không? Đây là phẫu thuật, cắt xuống thịt trên người của con, ngay cả quyền hiểu rõ mọi thứ như mẹ cũng không có sao?”
Trì Lập Đông còn có thể nói như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, bày tỏ: “Thật sự không cần gấp, chính là sợ mẹ nghe xong sẽ lo lắng, em nhìn xem bây giờ con đã khôi phục rất tốt.”
Bà Trì oán trách đủ rồi lại cảm thấy đau lòng, tỉ mỉ hỏi hắn bác sĩ nói như thế nào và bây giờ vết thương có đau hay không có ngứa hay không? Cuối cùng nói: “Khó trách ngày kia Tiểu Hạ tới đây, nói con bận quá không có thời gian đến thăm mẹ, vừa vặn thằng bé không có chuyện gì nên đến nói chuyện với mẹ, con gọi điện thoại tới, thằng bé còn không cho mẹ nói cho con biết nó đã tới đây, mẹ chỉ nghĩ thằng bé hiểu chuyện biết đau lòng trưởng bối, cũng không phải là vì muốn tốt ở trước mặt con, con dâu tốt như vậy cũng không dễ tìm, mẹ coi như là có được phúc khí, tại sao không nghĩ tới thằng bé tới là để bao che cho con chứ.
Hai người các con cũng thật là, lần sau gặp lại Tiểu Hạ, mẹ cũng muốn nói thằng bé hai ba câu, không thể cái gì cũng nghe theo con.”
Trì Lập Đông nghĩ thầm, mẹ ơi, nên nói mẹ không hiểu con trai của mẹ rồi, hay là nên nói mẹ không hiểu Hạ Nhạc.
Nói chuyện với mẹ một lúc, hắn đi lên lầu, đến gian phòng của mình, mở két sắt lấy cái hộp sắt kia ra, ngồi ở bên giường, để cái hộp lên trên đùi, mở ra nhìn đồ vật bên trong.
Nhìn thấy liền trực tiếp thở dài.
Thật ra hắn không có loại cảm giác trước kia với Vương Tề nữa, cái ý nghĩa của chiếc hộp này với hắn không giống như trước nữa, bên trong chứa không còn là sự yêu thầm vài chục năm của hắn mà là một đoạn hồi ức về thanh xuân. ---Đọc FULL tại ---
Cái khác vẫn còn tốt, nhưng tấm hình này là thật sự đừng xuất hiện nữa, lúc ấy hay dùng máy ảnh chụp, chỉ rửa một tấm này, phim ảnh cũng sớm không tìm được nữa.
“Con làm gì vậy?” Bà Trì đi từ bên ngoài vào.
Trì Lập Đông bận bịu đậy nắp lại, nói: “Thu dọn một ít đồ.”
Bà Trì nhìn thấy cái hộp kia, cau mày nói: “Cái thứ rách nát đầy đã bao nhiêu năm rồi, con còn giữ làm gì?”
Trì Lập Đông nói: “Sẽ vứt đi.”
Bà Trì ngồi bên cạnh hắn, muốn lấy cái hộp từ trong tay hắn, hắn nắm chặt, nói: “Mẹ.”
Bà Trì vung tay, nói: “Bây giờ còn giấu cái gì? Hôm kia mẹ đều đã nhìn thấy rồi.”
Trì Lập Đông: “…” ---Đọc FULL tại ---
Bà Trì nói: “Đông Đông, con và Vương Tề… Từng ở bên nhau chưa?”
Trì Lập Đông hoảng sợ, nói: “Không có! Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?”
Vẻ mặt của bà Trì trở nên lúng túng, nói: “Không có là tốt, Tiểu Hạ đã rất tốt rồi.”
Trì Lập Đông dặn dò: “Con và Vương Tề là bạn bè bình thường, mẹ cũng đừng nói lung tung với mẹ của Vương Tề, con biết mỗi lần gặp nhau hai người đều nói cái gì.”
Bà Trì nói: “Không nói không nói, được chưa?” ---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông: “…”
Hắn nhảy qua chuyện này, nói: “Năm nay cha mẹ của Hạ Nhạc trở về Bắc Kinh mừng năm mới, tuần sau em ấy đi New Zealand đón bọn họ, còn có con trai của chị em ấy, đứa trẻ này coi như là con nuôi của em ấy, kêu em ấy là cha.”
Bà Trì đã nghe qua chuyện của chị Hạ Nhạc, sửng sốt một chút, vui vẻ nói: “Vậy đứa bé này cũng xem như là con của hai đứa sao?”
Trì Lập Đông có chút không được tự nhiên nói: “Cũng được sao? Con cũng không biết.”
Bà Trì vỗ anh, vui vẻ nói: “Đương nhiên là được rồi, nếu như thằng bé gọi Hạ Nhạc là cha, vậy cũng phải gọi con là cha, mẹ đây không phải là bà nội rồi hả?”
Trì Lập Đông: “…”
Bà Trì vui đến sắp hỏng rồi, lại hỏi: “Ảnh chụp đâu? Có ảnh chụp của cháu mẹ không?” ---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông nói: “Không có, ngày hôm qua Hạ Nhạc cho con xem rồi, rất đẹp đó, lớn lên cũng rất giống Hạ Nhạc.”
“Vậy chắc chắn là rất đáng yêu.” Bà Trì trách cứ nói, “Con làm Cha người ta như thế nào đấy? Cả tấm hình cũng không có?”
Trì Lập Đông lúng túng gãi gãi đầu, anh không ngờ mẹ sẽ nhiệt tình với đứa bé như vậy, ngày hôm qua hắn hoàn toàn không nghĩ tới đã làm cha, lúc Hạ Nhạc cho hắn xem ảnh chụp, hắn tràn đầy cảm giác lạ lẫm, không chỉ là đối với đứa trẻ chưa từng gặp mặt, cũng có cảm giác không chân thật với chuyện mình đột nhiên có “Con trai”.
Thế nhưng hắn không ghét bạn nhỏ, có lẽ thật sự nhìn thấy thì sẽ tốt hơn, bây giờ chỉ là chưa từng nhìn thấy, không có bản năng kháng cự với những thứ không biết mà thôi.
Hắn ném cái hộp vào trong thùng rác, sau đó lại sửa lại mật khẩu của két sắt.
Hắn về nhà trước, bà Trì tìm ra hai người bạn đang chơi ở nước ngoài, mang đến cho bà vỉ vitamin.
Nói là bảng hiệu nổi tiếng, rất có lợi ích với đề cao sức miễn dịch, vật phẩm chăm sóc sức khỏe của bà rất nhiều, cũng không nhớ để ăn, vừa hay cho Trì Lập Đông ăn để đề cao sức miễn dịch sau phẫu thuật, đỡ phải lãng phí. ---Đọc FULL tại ---
Ban đêm Hạ Nhạc trở về, Trì Lập Đông muốn đi tới rạp chiếu phim của Lý Đường xem phim, Hạ Nhạc lại cho rằng rạp chiếu phim quá nhiều vi khuẩn, tình huống bây giờ của Trì Lập Đông tốt nhất là đừng đi.
Cuối cùng hai người ngồi ở trên ghế sô pha, dùng máy chiếu phim gia dụng xem phim không mới cũng không cũ đó là «Chuyến tàu băng giá», đạo diễn là người Hàn Quốc, nhân vật nam chính là Chris.
Evans đã từng diễn vai Captain America.
Trì Lập Đông nhớ tới mẹ của hắn có kêu hắn cầm theo vỉ thuốc ngậm, cầm tới, cho Hạ Nhạc hai viên, lại bỏ hai viên vào trong miệng của mình.
Vị quýt, ăn chua chua ngọt ngọt, ngửi cũng vậy, không quá đặc biệt, thế nhưng là một mùi vị làm người ta vui vẻ.
Hạ Nhạc quay mặt lại, hắn liền cúi đầu xuống, dịu dàng hôn một cái.
Vài ngày sau, Hạ Nhạc xuất phát đi New Zealand.
Trì Lập Đông cũng về công ty đi làm chút chuyện cuối năm, vết thương vẫn chưa lành, chỉ có thể làm việc nhẹ, nhưng mà chuyện động não đối với hắn mà nói đều không thoải mái.
Hơn nữa hết bận về đến nhà lại là trống rỗng một mình hắn, vô cùng buồn bã.
Miễn cưỡng qua hai ngày như vậy, ngày thứ ba hắn trở về chỗ của bà Trì, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.
Lại mấy ngày sau, cách tết âm lịch còn sáu ngày thì Hạ Nhạc đã trở về.
Trì Lập Đông đã có thể tự do hoạt động, lái xe cũng không thành vấn đề, trước đó một tiếng đã đến sân bay thủ đô quốc tế để đón máy bay.
Trong thời gian chờ đợi, hắn cực kỳ khẩn trương, liên tục đi tới đi lui.
Hắn hơi sợ nhìn thấy giáo sư Hạ, năm đó hắn cũng rất sợ giao tiếp với giáo viên nổi tiếng độc ác, lúc đó là vì học tập không giỏi, người vừa ngu ngốc, bây giờ học tập vẫn không giỏi, người vẫn ngu ngốc.
Mặt khác tăng thêm tội danh dụ dỗ con trai của người ta, hơn nữa mười mấy năm trước còn làm ra chuyện cặn bã, nhiều thứ cộng lại, giáo sư Hạ chắc chắn không có ấn tượng tốt với hắn, chỉ có thể trông chờ vào mặt mũi của Hạ Nhạc, đừng mắng hắn quá khó nghe là được rồi.
Trong ấn tượng thì vợ thầy có tính khí rất dịu dàng.
Đứa trẻ kia không biết có bướng bỉnh hay không.
Thân hình của Trì Lập Đông cao lớn, cơ bắp chắc chắn, ngoại hình vẫn không xem là dịu dàng, xưa nay lần đầu gặp mặt đều không làm cho đứa trẻ yêu thích.
Xa thì không nói, cứ nói mấy tháng trước lúc Hạ Nhạc còn ở Thượng Hải, có một lần hắn tới Thượng Hải thăm Hạ Nhạc, mua vé muộn chỉ được mua khoang phổ thông, lúc đăng ký gặp được một đứa bé bốn năm tuổi, ở cầu thang liên tục khóc lóc làm loạn, làm cho người mẹ trẻ tuổi mệt đến choáng váng.
Sau khi đăng ký, đứa trẻ vẫn vừa khóc vừa gào, làm thế nào cũng không dỗ được, cho đến khi Trì Lập Đông ngồi ở bên cạnh bé, tiếng khóc đã im bặt, trên đường đi cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng đợi được chuyến bay của một nhà người họ Trì đáp xuống.
Trì Lập Đông rất khẩn trương chờ ở bên ngoài.
Rất nhanh liền nhìn thấy Hạ Nhạc ôm đứa trẻ, bởi vì bay một thời gian dài, cậu mặc quần áo bình thường màu xám rất thoải mái, đội mũ lưỡi trai màu đen, trên chân mang đôi yeezy, trong ngực đứa bé đang nằm ở trên vai của cậu, đang nói chuyện với mẹ của Hạ Nhạc ở phía sau.
Cuối cùng giáo sư Hạ đi ra, dáng người của ông không thay đổi, cũng không già quá rõ ràng, đẩy một chiếc xe đầy hành lý..
Trì Lập Đông giơ tay lên một cái, kêu một tiếng: “Hạ Nhạc.”
Hạ Nhạc nở nụ cười với hắn, đứa trẻ cũng quay mặt lại.
Trì Lập Đông vội vàng lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Đứa trẻ còn giống Hạ Nhạc hơn trong ảnh, hai người hoàn toàn chính là ra từ một khuôn, một người Hạ Nhạc lớn, một người Hạ Nhạc nhỏ.
Bốn người nhà họ Hạ vượt qua vòng bảo hộ thật dài ở phía sau, cuối cùng cũng đi ra.
Trì Lập Đông tiếp nhận xe hành lý từ tay của giáo sư Hạ, cứng ngắc chào hỏi: “Chào thầy.”
Giáo sư Hạ nhìn hắn, hiền lành nói: “Dáng vẻ của cậu cũng không thay đổi gì nhỉ.”
Trì Lập Đông cũng chỉ biết cười, lại chào hỏi với vợ thầy.
Cuối cùng mới đối mặt Hạ Nhạc, trong lòng lại rất muốn cậu, loại tình cảnh này cũng không có cách nào để nói, vẫn là vẻ mặt cười ngây ngô như trước.
Hạ Nhạc cũng cười, nói: “Đều chào hỏi rồi, tại sao không chào hỏi em?”
Trì Lập Đông rất nghe lời: “Chào em.”
Đứa trẻ trong ngực của Hạ Nhạc nhút nhát e lệ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cái đứa trẻ kia.
Hạ Nhạc rất dịu dàng: “Vừa nãy Cha dạy con rồi, gọi anh ấy là gì?”
Đứa bé vô cùng xấu hổ tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào mặt của Hạ Nhạc, khẽ kêu: “Mẹ.”
Trì Lập Đông: “?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...