Bên Thiên Tân, có một chút tin tức về người chồng khốn nạn của Giang Kỳ.
Hắn ta chuyển khoản tiền kếch xù trên sổ sách của nhà họ Giang sang tài khoản ngoài nước, hiển nhiên là có ý định muốn bỏ chạy ra nước ngoài, nhưng lúc hắn ta còn chưa kịp trốn chạy thì Giang Kỳ đã báo cảnh sát trước, hắn ta không có cách nào xuất ngoại chỉ có thể trốn đông trốn tây ở trong nước, bởi vì sự hiểu biết về trinh thám và khả năng đều rất mạnh nên tìm được hắn ta tất nhiên cũng khó khăn.
Không ngờ được bản thân hắn ta lại tự để lộ tung tích.
Nhà họ Giang ngoại trừ làm đại lý y dược còn có một xưởng chế biến đồ ăn, coi như là nhãn hiệu nổi tiếng ở khu Hoa Bắc.
Giám đốc Triệu đã liên lạc với vài vị khách của nhãn hiệu ở tỉnh khác, nói trong nhà xảy ra chuyện, cần mượn chút tiền để chi tiêu, bởi vì số tiền hắn ta đưa ra không lớn lắm, mấy người không muốn cho, đa số đều cho hắn ta mượn, khoảng mấy vạn cho tới mười mấy vạn.
Rất trùng hợp là có một vị khách đúng lúc đi qua đường khác, nghe được ngọn nguồn sự việc nhà họ Giang, vừa tắt điện thoại đã vội vàng gọi điện nói cho Giang Kỳ, Giang Kỳ lại ngay lập tức thông báo cho cảnh sát.
Lúc cảnh sát bắt tay vào điều tra, phát hiện vài vị khách chuyển khoản tiền cho giám đốc Triệu, trong một thời gian ngắn đều bị người khác rút đi hết ở máy ATM của các khu vực khác nhau ở Bắc Kinh.
Điều tra theo dõi, quan sát, rút tiền đều là người qua đường mà giám đốc Triệu thuê, camera giám sát đã quay được cảnh người qua đường đưa tiền cho giám đốc Triệu sau khi rút tiền, nhưng hình như sau mỗi lần hắn ta nhận được tiền, rất nhanh đã biến mất khỏi phạm vi giám sát, xảo trá như một con cá chạch.
Bây giờ điều duy nhất có thể khẳng định chính là hắn ta trốn ở Bắc Kinh.
Hắn ta trốn đi cùng với hơn bảy mươi vạn tiền mặt, bây giờ lại mạo hiểm vay tiền, sau khi mượn xong còn càng liều lĩnh, càng mặt dày mà đi rút tiền mặt, nói rõ rằng hắn ta cần rất nhiều tiền mặt.
Theo sự hiểu biết của Giang Kỳ, hắn ta không sử dụng thuốc phiện nhưng lại thích đánh cờ bạc. ---Đọc FULL tại ---
Sòng bạc ngầm của Bắc Kinh rất nhiều, nhưng không phân tán mà đều tập trung ở mấy khu vực, và trong tay của vài người.
Trì Lập Đông là một người làm ăn theo quy tắc, không tiếp xúc nhiều với mấy loại lao thiên môn* này lắm.
* Lao thiên môn (捞偏门): chỉ những ngành nghề như mại dâm, tiền giả, cờ bạc… nhưng kiếm được lợi nhuận lớn.
Lý Đường đồng ý với hắn sẽ nhờ người để ý một chút.
Giang Ly em gái của Giang Kỳ sau khi tiễn đưa bố thì trở về Bắc Kinh tiếp tục học đại học, Trì Lập Đông để lại thông tin liên lạc của mình cho cô bé, nói là có việc gì thì tìm hắn giúp đỡ.
Cô em gái này có lẽ cảm động đại ân mà hắn giúp ở Thiên Tân, bây giờ không bố không mẹ, chỉ có một người chị gái, cũng có ý nhiều thêm một người anh trai đi? Dù sao thì lúc nào cũng gọi điện được cho hắn, nhưng cũng không nhờ hắn giúp đỡ gì, chỉ là nói chuyện với hắn vài câu, nội dung cuộc trò chuyện đơn giản là những chuyện vụn vặn nhỏ bé hằng ngày mà thôi.
Cô bé rất hiểu chuyện cũng không nói năng bậy bạ, sẽ không gọi điện cho hắn lúc đang làm việc, cũng sẽ không quấy rầy hắn ban đêm, bình thường đều gọi vào sau giờ nghỉ trưa và trước giờ cơm tối. ---Đọc FULL tại ---
Trì Lập Đông dần dần có sự yêu thích đối với cô em gái này, có nói vài lần với mẹ mình, bà Trì nghe tin ngài Giang đột ngột qua đời cũng khóc sụt sịt, hỏi hắn số điện thoại của Giang Ly, chủ động gọi điện cho Giang Ly, mời cô bé không có việc gì thì tới nhà làm khách.
Mùa đông việc trong công ty không nhiều, hơn nữa trận đấu càng tới gần, Trì Lập Đông định làm nóng cơ thể trước ở câu lạc bộ, mấy quyền thủ trẻ tuổi mà Lý Đường tìm tới thay nhau đánh với hắn.
Hắn nhiệt tình với loại vận động này, mỗi một nháy mắt nhiệt tình khua tay múa chân, thậm chí lúc sơ suất bị đối phương đánh được điểm, trong lòng của hắn cũng rất vui vẻ.
Cái danh quán quân của trận thi đấu nghiệp dư này chính là sợi dây phòng tập thể hình của Lý Đường, cuộc thi mỗi năm hắn ta đều bỏ tiền ra còn phải bỏ cả người ra, có lẽ cũng tràn đầy nhiệt tình với loại hình vận động này, nhưng mà chính hắn ta không thừa nhận, mà chỉ tỏ ra bộ dạng một gian thương chỉ yêu tiền.
Tháng mười hai đến rồi, trận đấu nghiệp dư Tán Đả trong thành phố Bắc Kinh kéo màn che.
Tỷ lệ bị thương khi thi đấu môn Tán Đả này rất cao, vì để cố gắng hết sức an toàn, tránh không cho sự hiếu thắng, trận đấu nghiệp dư trong nước này bình thường là áp dụng hệ thống tính điểm, người đạt điểm cao nhất sẽ vào được trận chung kết, vào trận chung kết tính rõ số, ba vòng quyết định thắng thua.
Trì Lập Đông bắt đầu từ vòng loại, một mạch không dùng mấy sức lực nhưng vẫn thắng được rất nhẹ nhàng, vẫn đứng vị trí thứ hai trên bảng điểm, xếp trước hắn cũng là người quen, là một người cảnh sát xuất ngũ, ba năm liên tục bị bại dưới Vương Tề, làm á quân ba năm, năm nay Vương Tề không tới, ý chí chiến đấu rất dâng trào.
Nhưng con người ngược lại là một người bạn chân thành dùng võ để kết bạn, vừa gặp được Trì Lập Đông đã nhiệt tình đấm hắn mấy quyền: “Cố lên nhé! Huy chương đồng!”
Trận đấu diễn ra hừng hực khí thế.
Nhưng mà Hạ Nhạc chỉ xem một lần, còn chưa xem hết, xem vài phút thì đã cau mày đi ra ngoài. ---Đọc FULL tại ---
Đợi bên trong tuyên bố kết quả, lúc người xem vừa hoan hô một hồi, cậu mới quay lại cũng không hỏi thắng thua, mà trong sự ồn ào hỏi Lý Đường: “Anh ấy có bị thương không?”
Đợi sau khi Lý Đường kể lại việc này cho Trì Lập Đông nghe, cậu sớm đã rời khỏi sân vận động Triều Dương rồi.
Cậu nói gần đây đàm phán một hạng mục rất bận, không có thời gian ăn cơm tối cùng với Trì Lập Đông, luôn phải tăng ca tới tận khuya.
Loại vận động nào đó luôn duy trì một tuần ba đến bốn lần cũng không thể không giảm tới hai lần thậm chí là một lần.
Trì Lập Đông ngược lại cũng quen sự cấm dục trong khoảng thời gian thi đấu, trận đấu đó ở đội quốc gia lúc trẻ, mỗi lần trước khi gặp trận đấu lớn, huấn luyện viên nhất định nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại duy trì thể lực, không được gọi điện thoại, có bạn gái cũng không được gặp mặt, thật sự nhìn không được thì chia tay trước, đợi thi xong lại làm hòa.
Cuối cùng, Trì Lập Đông cùng người cảnh sát xuất ngũ kia cùng nhau vào trận chung kết.
- --Đọc FULL tại ---
Buổi sáng hôm chung kết đó, Hạ Nhạc mặc quần áo ra ngoài, Trì Lập Đông tiễn cậu tới cửa, đeo đồng hồ cho cậu xong xuôi.
Hạ Nhạc nói: “Buổi sáng em sẽ cố gắng giải quyết hết chuyện hôm nay, buổi chiều sẽ qua đó sớm, chắc là kịp nhìn thấy anh nhận giải.”
Trì Lập Đông cười hỏi: “Sao em biết anh nhất định sẽ thắng?”
Hạ Nhạc nói: “Hắn cũng có thể lấy được chức quán quân, chẳng lẽ anh còn không đánh qua được hắn à?”
Mỗi lần bọn họ nhắc tới Vương Tề thì đều dùng “hắn” để chỉ đại diện.
Trì Lập Đông có hơi không tự nhiên nói: “Em không cần gấp đâu, kết quả trận đấu cũng không quan trọng lắm, em cứ nghiêm chỉnh bận việc của mình là được rồi.”
Hạ Nhạc gật đầu lại hỏi: “Hôm nay hắn sẽ đi xem trận đấu chứ?”
Trì Lập Đông nói thật: “Anh cũng không biết, lâu rồi anh không liên lạc với hắn.”
Hạ Nhạc nói: “Hắn đi cũng được, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt thôi.
Em đi trước đây.”
Cậu cầm cặp làm việc rời đi, Trì Lập Đông dựa vào cửa nhìn cậu bước vào trong thang máy.
Cậu đưa lưng đợi thang máy ở bên này, không phát hiện ra mà chà chân, đổi cặp làm việc từ tay trái sang tay phải rồi lại đổi sang tay trái, sờ vào lỗ tai của chính mình, hình như còn thở dài một hơi.
Cậu rất căng thẳng.
Bởi vì hôm nay có thể phải gặp Vương Tề sao?
Tâm trạng Trì Lập Đông hơi phức tạp.
Có hơi ngọt ngào, cũng có hơi chua xót.
Lần trước, sau khi Hạ Nhạc nguôi ngoai, cơn giông tố xung quanh Trì Lập Đông có phải là vì đau nên yêu không, hình như cũng yên bình xuống rồi.
Nhưng Trì Lập Đông lờ mờ cảm thấy, giữa hai người còn có một vấn đề nhỏ khác.
Bản thân hắn rõ ràng rất yêu Hạ Nhạc, từ sinh mệnh to lớn tới da đầu nhỏ bé, tất cả của bản thân, hắn đều muốn dâng hiến tất cả, một chút cũng không muốn giữ lại, toàn bộ đều đưa cho Hạ Nhạc.
Hắn yêu Hạ Nhạc như yêu mặt trời.
Không thể nghi ngờ, Hạ Nhạc đương nhiên cũng rất yêu hắn.
Sức nặng và độ ấm của hai cái yêu, không có số liệu nào có thể đo đếm được chỉ có độ dài vừa nhìn đã hiểu ngay.
Tình yêu của Hạ Nhạc dài hơn Trì Lập Đông mười hai năm, còn dài thành một phần tình yêu duy nhất, cho nên đoạn quan hệ tình cảm này từ đầu đến cuối không cân bằng.
Loại không cân bằng này, không phải vì Trì Lập Đông cuối cùng cũng đáp lại phần tình cảm của cậu mà phai nhạt, mà ngược lại tình cảm lớn lên dần dần càng trở nên rõ ràng.
Rõ ràng là Trì Lập Đông đã cảm nhận được rồi.
Yêu khác biệt với mặt khác của dục vọng là không thể thỏa mãn sự vui vẻ hạnh phúc.
Lúc yêu không chiếm được còn có thể chịu đựng, ngược lại càng có được thì càng có lòng tham không đáy, càng muốn nhiều hơn.
Cho nên tình yêu là tình nồng là ý đậm.
Lại là đố kị, là nghi ngờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...