Vào ngày chủ nhật đẹp trời, hai người cùng đi mua sắm tại một cửa hàng 4S.
Hạ Nhạc muốn mua một chiếc xe hơi để thuận tiện cho công việc.
Vốn dĩ Trì Lập Đông muốn Hạ Nhạc chọn một chiếc trong đống xe của mình, nhưng ba con xế của hắn không phải là loại suv mã lực lớn, chính là mẫu xe hơi thiên về phong cách cổ xưa, đương nhiên Hạ Nhạc không thích mấy kiểu này.
Mua một cái mới cũng tốt, không cần phải chờ quá lâu, còn được cấp biển số xe miễn phí.
Cùng Hạ Nhạc mua đồ, vừa tiết kiệm được thời gian lại tiết kiệm được công sức, mục tiêu của Hạ Nhạc rất rõ ràng, không cần đắn đo suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng chọn cho mình một con Mercedes-Benz E-Class đời mới.
Trì Lập Đông từng có giao tình với ông chủ cửa hàng này, trước khi dẫn Hạ Nhạc tới mua liền chào hỏi đối phương một chút, cho nên nhân viên bán hàng dựa theo phân phó của ông chủ nhà mình bán chiếc xe kia với giá gốc, không hô giá quá cao.
Rời khỏi cửa hàng 4S, trời cũng đã tới trưa.
Lúc này, Hạ Nhạc lên cơn thèm món vịt quay, liền nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm, trên app di động lập tức hiển thị một nhà hàng được đánh giá cao, phía trước họ có tận ba mươi người đang xếp hàng chờ đợi, chờ hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người cũng đến được trước cổng của cái quán kia, chỉ còn cách chín người nữa thôi
Trì Lập Đông thấy thế, liền hỏi: “Đói sao? Còn muốn ăn thêm cái gì nữa không?”
“Có một chút.” Hạ Nhạc nói, “Chờ thêm lát nữa đi, hôm nay đặc biệt muốn ăn da vịt chấm đường trắng.”
Nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng, sợ bị người khác nhìn thấy hành động không hợp với khí chất trên người mình, liền giơ tay lên, giả bộ sửa sang lại cổ áo không bị lệch tí tẹo nào.
Trì Lập Đông nhìn hành động ấu trĩ của Hạ Nhạc, ngoác miệng cười.
Từ lâu Hạ Nhạc đã có niềm đam mê bất tận với món da vịt chấm đường trắng, mỗi khi được ăn, mặt cũng đều phát sáng cả lên.
Vịt nướng được đem ra, cực kỳ bắt mắt, lớp da bóng bảy màu nâu vàng, thịt mềm thơm đậm vị, đặc biệt là vị giòn giòn của miếng da, chấm thêm một ít đường trắng, vừa bỏ vào miệng liền tan ngay lập tức, vị béo ngậy hòa quyện với chút ngọt, quả là một sự kết hợp hoàn hảo, ngon hết sảy.
Hai người cùng ăn một con vịt, hơn phân nửa thịt đều là Trì Lập Đông ăn, Hạ Nhạc chỉ chăm chú vào món da vịt ưa thích của mình.
Có một thời điểm, cậu ta còn cực kỳ thích ăn các loại bánh ngọt, nào là bánh đậu, bánh cuốn lừa, bánh bột đậu, thậm chí còn ăn cả chocolate, toàn mấy thứ ngọt đến phát ớn.
Thế mà cậu ta còn tỏ vẻ rất hưởng thụ, ăn còn rất nhiều nữa chứ!
Quả báo đương nhiên không chừa một ai! Đại nhân Hạ Nhạc năm hai mươi tuổi, bởi vì ăn ngọt quá nhiều, ăn đến răng cũng đều bị sâu, nửa đêm lên cơn đau răng liền quay sang ăn vạ Trì Lập Đông, vừa vặn đau đúng lúc Trì Lập Đông mới mua thêm một bịch chocolate, Hạ Nhạc liền chỉ vào hắn mà mắng, “Ngươi, tên điêu dân này chính là muốn mưu hại trẫm!”
Thời điểm ban ngày ăn bánh ngọt, rõ ràng còn hướng Trì Lập Đông khen ngợi, “Trì ái khanh đối với trẫm tốt như vậy, trẫm cũng không biết nên báo đáp ngươi như nào”, đến tối chịu đau liền bắt tội hắn, đúng là thứ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà.
“Cười cái gì?” Hạ Nhạc thấy Trì Lập Đông đột nhiên cười, nhíu mày hỏi.
Trì Lập Đông liền nói: “Răng sâu của em tốt hơn chưa?”
Khóe môi Hạ Nhạc giật giật, hẳn là nhớ đến khoảng thời gian xấu hổ kia của mình, thế mà hiếm khi không tức giận, chỉ hơi hơi mỉm cười.
Góc nghiêng quyến rũ trên khuôn mặt Hạ Nhạc đập vào mắt Trì Lập Đông,
“…….”
Má ơi, muốn hôn quá đi!
Hạ Nhạc cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn một cái.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Hạ Nhạc chợt hỏi: “Trì ái khanh, ngươi có phải hay không đối với trẫm đang có mấy suy nghĩ không đứng đắn?”
Trì Lập Đông: “……..
Bệ hạ nói chí phải.”
Hạ Nhạc giả bộ làm một đế vương uy nghi lẫm liệt, hỏi lại: “Là ý nghĩ như thế nào, hả?”
Trì Lập Đông cảm thấy buồn cười, cố nhịn lại mà phối hợp với Hạ Nhạc diễn tiếp: “Nói ra sẽ bị ban cho cái chết sao?”
Hạ Nhạc phất tay, “Chết là không cần, trẫm ban cho ngươi một thuốc bôi trơn thì như thế nào?”
Vẻ mặt Trì Lập Đông cứng đờ ngay tức khắc.
Hạ Nhạc cười ra tiếng, thập phần đắc ý.
“Đại Trì ca?”
Sau lưng vang lên thanh âm không mấy xa lạ, Trì Lập Đông quay đầu lại.
Là tên danh viện đã lâu không gặp, thời tiết lúc này mới vào đầu đông, nên cậu ta chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, bên ngoài khoác thêm cái áo choàng màu sắc lòe loẹt, phía dưới không nhìn ra là mặc quần hay mặc váy nữa.
Đi cùng danh viện là hai người đàn ông, phong cách ăn mặc không khác nhau là mấy, chỉ là nhan sắc kém hơn cậu ta một chút.
“Hai người cũng tới ăn vịt sao?” Danh viện vẻ mặt tươi cười sấn lại bên cạnh Trì Lập Đông, miệng thì nói với hắn nhưng mắt thì lại ngó sang phía Hạ Nhạc.
Bây giờ lại gặp phải anh chàng này, Trì Lập Đông cũng cảm thấy đau đầu, vẫn giữ phép lịch sự, chào hỏi: “Cậu cũng vậy à?”
Danh viện cười tươi như hoa, “Đúng vậy nha, vị soái ca bên cạnh là đi cùng anh sao?”
Trì Lập Đông nói: “Bạn của tôi, họ Hạ.”
Danh viện cực kỳ khoa trương giả làm động tác vấn an giữa các phi tần trong cung với Hạ Nhạc, nói: “Tham kiến Hạ tiên sinh.”
Hạ Nhạc lạnh nhạt, thản nhiên trả lời: “Chào.”
“Trước kia chúng ta từng gặp nhau, không biết cậu còn nhớ không?” Danh Viện nói.
Hạ Nhạc cười nhẹ, “Phải không? Tôi cũng không nhớ rõ.”
Danh viện cười đáp: “Đừng ngại chứ, chúng ta cũng chỉ gặp qua có một lần thôi, nhưng tôi sớm đã nghe Đại Trì Ca nói về cậu nha, anh ta thầm mến cậu nhiều năm như vậy……..” Trì Lập Đông lập tức chặn ngang cái miệng đang ba hoa của danh viện, lớn tiếng nói: “Gọi tên kìa! Của mấy người phải không?”
Danh viện bị cắt ngang cũng không tỏ vẻ tức giận, ngược lại còn châm chọc Trì Lập Đông: “Không phải, còn mười mấy bàn nữa mới đến lượt bọn em.
Anh đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì hả?”
Trì Lập Đông xấu hổ, cả người toàn là mồ hôi lạnh.
Hạ Nhạc nói: “Bọn tôi không đợi nữa, chuyển số cho mấy cậu vậy, chỉ cách ba người liền đến lượt.”
Danh viện kỳ quái hỏi: “Còn ba số nữa thôi mà không đợi?”
Hạ Nhạc hỏi lại: “Muốn hay không?”
Danh viện nói: “……..
Muốn chứ, cảm ơn.”
Hắn ta trộm nhìn sắc mặt của Trì Lập Đông.
Quả nhiên là mặt đen như cái đít nồi, dường như trước mặt còn có cả đàn quạ đen đang bay qua!
Hai người rời khỏi cửa hàng vịt nướng, đi đến bãi đỗ xe lấy xe.
Hạ Nhạc thắt đai an toàn xong xuôi, liền nói: “Tùy tiện ăn cái gì khác đi.”
Trì Lập Đông: “……Muốn ăn cái gì?”
Hạ Nhạc nói: “Cái gì cũng được, anh tự chọn đi.”
Trì Lập Đông liền dẫm chân ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Hạ Nhạc giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cái gì cũng không nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...