Hạnh, là tên của ả hầu theo bên Tư Hạ. Gần như một ngày trời, không ai trong nhà là thấy được ả. Cũng như... những chuyện tiếp theo đây có lẽ không một ai có thể đoán được.
Nếu không phải nghe từ chính miệng Hạnh sau này kể lại, có lẽ cả đời tôi cũng không nghĩ đến điều này.
Trong căn phòng to lớn, trên chiếc giường kia là hình ảnh đôi nam nữ đương quấn lấy nhau. Dưới đất rải đầy quần áo nam nữ lộn xộn, lại còn có cả cái yếm của ai đó.
"Ưm... Chậm... chậm một chút... đau... cậu làm đau em đấy"
Giữa căn phòng lớn khẽ ngâng lên tiếng rên rỉ đầy ái muội của một người phụ nữ, xen vào đó là tiếng hai thân thể va vào nhau, trông dâm mĩ vô cùng.
Trên giường, thân ảnh người đàn ông lõa lồ, mập mạp, từng tất mỡ đương dán chặt vào cơ thể trắng nõn của người phụ nữ. Hai chân cô ta luồn sang hông người đàn ông để làm điểm tựa. Từng cú thúc cứ liên tục, ngày một mạnh dần, nhanh dần, làm thân thể cô ta không khỏi đung đưa, bầu ngực trắng nõn, tròn trịa theo đó mà không ngừng nảy lên.
Bốp!
Gã kia dùng tay đánh mạnh lên một bên mông của ả, sau đó lại xoa nắn nó.
"Yêu nghiệt. Em đúng là yêu tinh hại người mà. Nói đi, tiếp cận anh, có mục đích gì, hả?"
Vừa nói, gã vừa thúc mạnh hơn, người phụ nữ kia vẫn chưa kịp nói, lại bị đau mà phải thốt lên.
"Ưm... em... em không có"
Nghe được câu trả lời, gã cười nhạt. Cúi đầu ngậm lấy một bên ngực, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà xoa viên trân châu phía kia. Thi thoảng gã lại bóp mạnh, ngước nhìn khuôn mặt đau đớn pha với sự sung sướng, điều đó không khỏi làm gã vui vẻ.
Đoạn, hắn dừng lại, ngẩng mặt nhìn người phụ nữ. Thở gấp, ả nhìn người đàn ông, với vẻ mặt e thẹn, pha cùng sự sung sướng. Lúc này dường như lời gã kia là sự thật, bởi trông ả lúc này chẳng khác nào một con yêu tinh, quyến rũ, đầy mị hoặc.
Mái tóc xõa dài, bởi vì vận động ban nãy mà bị rối đi, một vài sợi dính lên mặt ả. Mồ hôi nhễ nhại, chứng tỏ lúc nãy cũng không phải là nhẹ, thời gian, có lẽ dài...
Đưa tay vén tóc sang một bên, gã mới lên tiếng.
"Sao thế? Nay lại chủ động tìm anh, bộ có chuyện gì sao, Hạnh?"
Gã lên tiếng, giọng nói đó không ai khác chính là gã Hùm, còn người phụ nữ kia không cần nói ra, ả chính là Hạnh, ả hầu của Tư Hạ.
Bàn tay trắng nõn của người phụ nữ, nói đúng hơn là Hạnh, một tay ả quàng qua cổ, ngón trỏ tay còn lại ả vuốt từ giữa ngực, theo đường thẳng mà dài xuống dưới, ả nũng nịu mà nói.
"Còn không phải tại người ta nhớ anh sao? Từ lần hôm đó cũng đã không gặp nhau rồi còn gì!"
Hạnh nói lần hôm đó, lần ấy chính là lần ả thực sự bị cướp mất trinh tiết. Mà người cướp đi thứ ngàn vàng ấy không ai khác chính là gã Hùm, tên to béo, hơn hết lại còn xấu xí, là tên ngu dốt, chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Hạnh ban đầu cũng muốn trao lần đầu của mình cho chồng, nhưng lại vì một lần bất cẩn ả đã rơi vào tầm mắt của Hùm, trong phiên chợ chiều hôm ấy, vì phải mua nhiều đồ nên về trễ. Lại sợ quan quở cùng tiểu thư trách móc, Hạnh bèn đi vào con đường nhỏ - cũng là đường ngắn nhất về phủ. Đinh ninh rằng về sớm sẽ không sao, nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó lại gặp ngay tên Hùm, nổi danh háo sắc, dân làng hay gọi hắn là Heo, ham ăn, lười làm, lại còn hám gái.
Vì đi vội vàng nên không để ý phía sau có người đương theo mình. Cho đến khi ở giữa đoạn đường vắng, xung quanh là cây cỏ, bụi rậm, bất chợt một thân ảnh to béo chạy nhanh tới, ôm lấy Hạnh từ sau lưng. Bị hành động bất chợt thế làm ả không khỏi hoảng loạn. Điên cuồng quơ tay, hòng chống trả để tìm đường chạy thoát, nhưng... sức lực đàn bà con gái làm sao có thể đỡ nổi sức của một người đàn ông?
Gã đè Hạnh xuống, không ngừng hôn vào mặt Hạnh, vào cổ, mặt cho ả điên cuồng chống trả. Gã lột áo ngoài, trói hai tay Hạnh, vì dùng quá nhiều lực, Hạnh lúc này không còn sức nữa, cứ thế mà buông xuôi.
Gã hôn từ cổ, trượt dần xuống bầu ngực Hạnh, tay gã lần mò cởi những thứ trên người Hạnh ra, cứ thế mà quăng khắp nơi, gã hôn khắp người Hạnh, hôn lấy cơ thể trắng nõn của ả. Gã hôn tới đâu, Hạnh khóc đến đó.
"Cứu... có ai không... làm ơn... làm ơn cứu tôi với"
Tiếng kêu cứu của Hạnh phát lên yếu ớt, tiếng kêu của một người con gái bị cưỡng bức phát ra giữa một rừng cây tĩnh lặng. Không ai hồi đáp, càng không thấy bóng dáng một ai. Hạnh... tuyệt vọng!
Tuyệt vọng nhất là khi ngón tay gã bắt đầu tiến vào trong Hạnh, liên tiếp đó ra vào từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, hạ thể Hạnh theo đó chảy ra một luồng d*m thủy.
Gã rút ngón tay của mình ra, trên ngón tay dính đầy vết nhầy, đưa lên trước mặt Hạnh. Hạnh xoay mặt né sang một bên, thấy thế, gã dùng bàn tay to béo bóp lấy cằm Hạnh, cho Hạnh nhìn rõ thứ trước mặt, nhìn rõ thân thể người đàn ông sẽ cùng Hạnh hoan hợp lúc này đương lõa lồ.
"Khóc? Mày khóc hả, thế nhìn xem trên ngón tay tao là thứ gì?"
Sau đó, trên bãi cỏ, khuất sau những góc cây to lớn, tán lá rộng góp phần che đi khung cảnh trước mặt. Một đôi nam nữ đang ân ái, tiếng rên rỉ của người phụ nữ ngân lên giữa khoảng không êm ắng. Tiếng gầm nhẹ của người đàn ông khi đã làm xong việc...
Người đàn ông đứng dậy mặc lại đồ.
Người phụ nữ ngồi đó sửa sang lại quần áo, khóe mắt còn vương nước, đôi mắt đỏ hoe, thẫn thờ nhìn vệt đỏ trước mặt. Đây là... máu, là trinh tiết của Hạnh, bây giờ... mất rồi!
Hùm bận xong, quay người lại nhìn Hạnh, hắn khẽ nhếch mép, sau đó rời đi. Bỏ lại Hạnh một mình ở giữa con đường vắng, mà trời lúc này cũng đã sụp tối.
Đưa mắt nhìn đồ bản thân mua rơi vãi, mỗi thứ một nơi, Hạnh lại không kìm được nước mắt, Hạnh khóc, khóc cho sự tủi nhục, chà đạp ngày hôm nay. Gượng người đứng dậy, từ hạ thân truyền đến cơn đau âm ỉ, cố gắng bước từng bước nặng nhọc, khó khăn mà cúi xuống nhặt đồ. Hạnh không thốt nên lời nào, khuôn mặt lúc này lại bỗng bình tĩnh đến lạ thường.
Đó chính là cơn ác mộng mà mỗi đêm Hạnh mơ thấy, cũng là sự việc Hạnh muốn quên nhất, nhưng lại không tài nào có thể quên, nó chính là in sâu, chính là được khắc vào tâm trí Hạnh, là lời nhắc cho riêng Hạnh - một người con gái thất tiết!
Với... thân thể ô nhục, dơ bẩn.
Đêm đó... chính là đêm bốn tháng trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...