Vì thân phận Mộng Điệp Y Tử của Đoàn Lan Khuê không thể nào để Lê Trường Quân công khai hỏi cưới nàng, dùng trăm dặm hồng trang đón nàng về dinh được, nên hắn dụ dỗ nàng dùng thân phận Quận Chúa Lan Khuê, danh chính ngôn thuận của nàng cùng hắn hẹn hò.
Đoàn Lan Khuê biết tỏng cái tâm tư của hắn, nhưng xét thấy hắn nói cũng có lý, nàng cũng không thể dùng thân phận Mộng Điệp Y Tử mà rêu rao khắp nơi, sẽ làm nó mất đi sự thần bí, dễ bại lộ sau này, cải trang rồi hoạt động cũng có chút hạn chế, nên quyết định nghe theo hắn lần này, trở về phủ thay trang phục mang theo Tiểu Xuân và Thu Đào ra ngoài.
Lê Trường Quân cảm thấy mang tiểu cô nương ra ngoài chơi cũng cần có người sai vặt bên cạnh mới tốt, liền mang theo thân cận phụ trách sinh hoạt thường ngày của mình là Võ Khắc ra ngoài.
Chuồng ngựa chiếm diện tích khá lớn, bao gồm cả rừng sơn thủy tận trong đó cho nên rất nhiều người tới đây, thêm nữa cũng vì dạo chơi ngoại thành giải sầu.
Trước khi đến, mặc dù Lê Trường Quân không có phân phó nhưng làm hầu cận bên người hắn, Võ Khắc nghĩ đến đây là lần đầu tiên vương gia nhà mình mang cô nương ra ngoài tất nhiên phải tận hứng.
Cho nên lúc đang đóng xe bèn đem tất cả đồ vật mắc hết lên xe ngựa.
Chờ sau khi đến chuồng ngựa thì trước một bước chọn một nơi thích hợp cắm trại.
Loại chuyện như xây dựng cơ sở tạm thời này đối với người của vương phủ tất nhiên là dễ như trở bàn tay, có hai tên hộ vệ đi vào trong rừng bắt hai con con thỏ lột da rửa sạch sau đó gác ở trên lửa bắt đầu nướng.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, Võ Khắc lập tức đi tìm Trường quản sự bảo đầu bếp trong này làm vài món ăn.
Bị Võ Khắc kéo tới sắp xếp nơi cắm trại, hai người Tiểu Xuân và Thu Đào đem điểm tâm và mứt mang tới dọn xong, nhìn thấy hộ vệ chạy tới con sông cách đó không xa bắt được hai con cá, chờ sau khi bọn họ thu dọn sạch sẽ liền tiếp nhận bắt đầu nướng.
Con ngựa Bạch Mã Hồng vô cùng nổi bật trong chuồng ngựa, nó có một bộ lông trắng mượt mà mềm mại, làn da bên dưới lớp lông trắng ấy lại có màu hồng nổi bật vô cùng...
Trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài của mình, tính tình nó rất hung dữ, không cho bất cứ kẻ nào đến gần nó.
Lê Trường Quân dẫn Đoàn Lan Khuê đến gần.
Thật bất ngờ, khi nàng đến gần nó lại đứng im ở đó, đôi mắt dõi theo nàng chăm chú như đang mong chờ điều gì đó.
"Nó hình như rất thích nàng?"
Lê Trường Quân nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng.
Hắn nhẹ nhàng giải thích cho nàng.
"Những giống ngựa quý như Bạch Mã Hồng này rất khó thuần phục, cũng có rất ít người có thể thuần phục, đa số đều là hữu duyên nó tự nhận chủ mà thôi.
Con Bạch Mã Hồng này nó muốn nhận nàng thì phải."
"Thật sự như vậy sao?"
Đoàn Lan Khuê kinh ngạc, ở hiện đại nàng đã xem rất nhiều phim cổ trang nói, trong đó có rất nhiều con ngựa quý, ví dụ như Hãn Huyết Bảo Mã gì gì đó nàng cũng chẳng thể nhớ rõ, nhưng đúng là như lời của Lê Trường Quân nói, ngựa quý khó thuần.
Lê Trường Quân nhỏ giọng nói với nàng.
"Nàng thử đưa tay ra sờ lên mũi nó xem, nếu nói liếm, ngửi tay nàng thì chính là muốn nhận nàng làm chủ rồi."
"Đơn giản như vậy thôi sao?"
Đoàn Lan Khuê ngước mắt nhìn hắn có chút nghi ngờ.
Lê Trường Quân bất đắc dĩ nhéo mũi nàng một cái, nếu không phải cố kỵ nơi này nhiều người, chắc chắn hắn sẽ phải hôn nàng một chút.
Đoàn Lan Khuê nửa tin nửa ngờ chầm chậm đưa tay ra sờ nhẹ lên mũi con ngựa.
Con ngựa được nàng sờ như rất kích động, nó lập tức hít hít ngửi ngửi tay nàng, còn lè lưỡi liếm lên tay của nàng.
"Nó...!Nó thực sự nhận ta làm chủ hay sao?"
Lê Trường Quân bật cười, khẽ gật đầu.
"Đúng vậy.
Nàng thử cưỡi lên nó xem..."
"Nó...!Nó không hất ta xuống chứ."
Nàng nhìn mặt đất sỏi đá dưới chân, lại nhìn lên lưng ngựa.
"Ngã xuống sẽ rất đau đấy...!Ta còn không có biết cưỡi ngựa đâu."
Lê Trường Quân bất đắc dĩ nói.
"Nàng trước thử lên lưng nó, ngựa quý có linh tính, nếu nó thực sự nhận nàng làm chủ sẽ không hất nàng xuống, còn nếu nó hất nàng xuống thì có ta ở nơi này, đảm bảo sẽ không để nàng ngã."
Được Lê Trường Quân đảm bảo, nàng nhẹ nhàng đặt chân lên chỗ đạp chân của yên ngựa, Lê Trường Quân khẽ nâng nàng lên.
Những người ở chuồng ngựa đều chăm chú nhìn động tác của nàng, họ muốn xem nàng có thực sự được ngựa quý chọn làm chủ nhân hay là bị hất xuống.
Đoàn Lan Khuê ở trong tầm mắt chăm chú của rất nhiều người thuận lợi an ổn ngồi lên lưng ngựa.
Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt bờm của nó.
"Ngoan nhé, chúng ta cùng nhau kết bạn được không?"
"Hí...!Hí..."
Con ngựa như hiểu những lời nàng nói nó hí vàng trời.
Đoàn Lan Khuê ngồi trên lưng nó lảo đảo muốn ngã hoảng sợ túm chặt dây cương.
"Bình tĩnh, bình tĩnh nào..."
Đoàn Lan Khuê cố gắng bình tĩnh.
Con ngựa thấy nàng sợ hãi cũng bình tĩnh lại.
Đoàn Lan Khuê không biết cưỡi ngựa, bắt đầu nói chuyện với con ngựa.
"Này! Ta không có biết cưỡi ngựa, ngươi cõng thêm huynh ấy nữa nhé, để huynh ấy dạy cho ta."
Nàng chỉ tay vào Lê Trường Quân bắt đầu thương lượng với Bạch Mã Hồng.
Bạch Mã Hồng nhìn Lê Trường Quân, như hiểu yêu cầu của nàng mà thở phì phì gật nhẹ cái đầu.
"Hồng Hồng đồng ý rồi, huynh mau lên đây với ta đi, ta sợ ngã..."
Đoàn Lan Khuê vui sướng hô lên với Lê Trường Quân, trong vô thức nàng đã đặt luôn tên cho chiến mã của mình một cái tên đáng yêu là Hồng Hồng.
Mà Bạch Mã Hồng cũng không có ý kiến phản đối gì cả.
Đoàn Lan Khuê không biết cưỡi ngựa chỉ có thể để Lê Trường Quân dạy cho nàng từng chút một.
"Nàng phải ngồi lưng thẳng lên, giữ vững thân người, chân hơi kẹp nhẹ ở bụng nó, tay cầm giây cương..."
"Giá..."
Cương ngựa vừa giật, chân Lê Trường Quân thúc vào bụng ra hiệu, Hồng Hồng lao nhanh về phía trước.
Phong cảnh thiên nhiên rộng lớn, gió lướt qua tai làm tung tóc của hai người.
"Aaaa!!! Thật là thích."
Lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa là Lê Trường Quân ôm nàng mang vào cung cứu hoàng đế, khi đó nàng bị sợ hãi vì tốc độ quá nhanh chẳng nhìn được gì.
Nhưng hôm nay thì khác, nàng thật vui vẻ thoải mái.
Đây lần đầu tiên Đoàn Lan Khuê tập cưỡi ngựa, đương nhiên phải vừa phải nếu không ngày hôm sau sợ là thân thể sẽ bị đau nhức.
Cho nên, lúc này Lê Trường Quân và Đoàn Lan Khuê đều đã xuống ngựa, giao ngựa cho thị vệ đi theo, sóng vai dọc theo bờ sông tản bộ.
Võ Khắc chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc này giá ngựa chạy tới, bẩm.
"Vương gia, Quận chúa, tiểu nhân đã chuẩn bị ngọ thiện xong rồi."
Lê Trường Quân gật đầu, sau đó nói với Đoàn Lan Khuê.
"Vậy chúng ta đi qua đi! Ta cũng thật sự đói bụng rồi."
Vị trí bọn họ cách nơi cắm trại hơi xa chút cho nên vẫn cưỡi ngựa như cũ.
Nhận lấy dây cương trong tay hộ vệ, hai người trở mình lên ngựa đi về phía nơi cắm trại.
Nhưng đi được nửa đường thì lại nhìn thấy cách đó không xa lại có một đoàn người đang đi về phía bọn họ.
Lê Trường Quân tập trung nhìn sang, không phải đám người Chung Vô Niệm, Lưu Xương, còn có Trương Đài thì là ai?
Sao mỗi lần mấy gia hỏa này tụ tập xuất hiện một chỗ đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy chứ? Hôm nay hắn và tiểu cô nương nhà mình đang vui vẻ, ai cần bọn chúng đến làm kỳ đà.
"Ai nha! Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy huynh."
Chung Vô Niệm cười hì hì đi tới, nhìn thấy Lê Trường Quân đang ôm mỹ nhân trong ngực mình, cười lớn trêu ghẹo.
"Cửu gia, hôm nay huynh còn mang theo mỹ nhân theo cưỡi ngựa rồi hả?"
Lê Trường Quân nhìn gương mặt tròn trịa của Chung Vô Niệm, tức giận nói.
"Nói nhảm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...