Đoàn Lan Khuê dịch dung thành Thu Đào đi ra ngoài, đến một tửu lâu liền đi vào đó, sau đó lại một lần nữa dịch dung rồi đi tới Thanh Long Đường.
Trước cổng Long Thanh Đường nàng bị chặn lại.
Đoàn Lan Khuê nhíu mày, nàng sao lại quên mất chuyện này.
Nhưng rất nhanh nàng đã nghĩ ra cách.
"Ta tới để để cứu Lưu Xương thiếu gia..."
"Lưu Xương thiếu gia không phải đã chết rồi sao, nữ tử này từ đâu đến mà lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy, có biết đây là nơi nào hay không?"
Quan viên phụ trách nghe nàng nói xong liền sẵng giọng mà quát lớn.
"Có chuyện gì vậy?"
Lê Trường Quân đúng lúc đi ngang qua bên này hỏi.
Quan viên nhanh chóng nói lại sự tình.
Lê Trường Quân nhíu mày nhìn sang Đoàn Lan Khuê.
Nàng lúc này mặc bộ y phục toàn màu tím, trên mặt mang khăn che mặt màu tím.
"Ngươi là ai?"
Đoàn Lan Khuê cúi thấp đầu sợ bị nhận ra, giọng nói cũng cố tình hạ xuống.
"Cửu Vương Gia...!Ta là Mộng Điệp Y Tử..."
"Mộng Điệp Y Tử???"
Lê Trường Quân nhíu mày, cái tên này lần đầu tiên hắn nghe thấy.
"Ngươi nói tới để cứu Lưu Xương là có ý gì?"
Đoàn Lan Khuê trong lòng cảm thấy may mắn, lúc trước ở trong nhà xác mình thông minh, đã hỏi quan viên dẫn đường kia về tình hình của Lưu Xương.
Lúc này nàng nhanh chóng nghĩ ra một cái lý do hoàn hảo.
"Ta có duyên gặp Lưu Xương thiếu gia mấy lần, cũng được ngài ấy giúp đỡ nhiều, nghe tin ngài ấy gặp nạn, ta từ xa vất vả đến thăm."
"Người đã chết rồi, ngươi còn muốn chữa, không lẽ ngươi có thể khiến cho hắn khởi tử hồi sinh."
Lê Trường Quân nghi ngờ hỏi.
Đoàn Lan Khuê nhàn nhạt trả lời.
"Ta nào có bản lĩnh để cứu người đã chết sống lại.
Chỉ là ta biết hắn còn chưa chết, nên ta đến..."
"Hắn thật sự đã chết rồi..."
Chung Vô Niệm ở bên cạnh Lê Trường Quân bất đắc dĩ mà lên tiếng.
Lê Trường Quân nhìn Đoàn Lan Khuê trước mặt trong lòng có chút nghi ngờ.
"Ngươi làm sao biết tình hình của hắn? Lại chắc chắn hắn chưa chết?"
Đoàn Lan Khuê bị hỏi đến á khẩu, đầu óc vận chuyển thật nhanh, cười nói.
"Ta tin là như vậy, ta chưa gặp được hắn thì hắn chính là chưa thể chết."
Không thể tìm ra lý do hợp tình nào vậy nàng dứt khoát chơi xấu.
Ăn vạ thành một nữ tử si mê, cố chấp, chưa nhìn thấy người chính là không tin vào sự thật hắn đã chết.
Không ngoài dự liệu Lê Trường Quân nghe nàng nói lòng nghi ngờ bớt một chút, lại nhìn nàng một lần nữa.
"Ngươi muốn vào trong cũng được, nhưng phải bỏ khăn che mặt xuống để ta xác nhận thân phận."
Đoàn Lan Khuê nghiến răng, người này đúng là đã đẹp trai rồi còn thông mình nữa, hơi rắc rối nhưng nàng thích nha.
Đoàn Lan Khuê gật đầu, kéo khăn che mặt xuống.
Lê Trường Quân nhìn nữ tử trước mắt, ngũ quan không nổi bật nhưng cũng xem như hài hoà dễ nhìn.
Chỉ là ở khoé mắt của nàng có một nốt ruồi son rất chói mắt, nó giống như giọt lệ đỏ đọng lại trên đó vậy.
Hắn quan sát nàng một chút, vẫy tay gọi một quan viên cách đó không xa, phân phó.
"Ngươi, vẽ lại chân dung của nàng."
"Đậu xanh! Còn chơi như vậy nữa." Đoàn Lan Khuê giật mình đánh thót một cái, lý trí thức tỉnh ý thức được nguy hiểm, trong lòng thật muốn mắng chửi người.
Ánh mắt nhìn Lê Trường Quân không còn si mê sắc đẹp nữa, mà trong lòng âm thầm cảnh cáo bản thân, mỹ nam không có người này thì có người kia.
Còn nam nhân này, mẹ nó, quá nguy hiểm, không nên dây vào, sau này thấy hắn vẫn nên tránh thì hơn.
Chờ quan viên kia hoạ song chân dung của nàng, Lê Trường Quân mới lạnh nhạt phất tay.
"Ngươi vào đi, bên trong người nhà của hắn cũng đang ở đó, nếu họ đồng ý thì ta không có ý kiến gì."
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.
"Đa tạ..."
Trước khi đi vào trong, ánh mắt còn không quên nhìn cái bức chân dung kia một lần, không nhìn thì không sao, vừa nhìn nàng liền cảm thán.
"Quá đẹp..."
Nghĩ một chút nàng trở về có nên mời hắn đến vẽ cho nàng một bức tranh đẹp để treo trong phòng không nhỉ.
Chung Vô Niệm thấy Lê Trường Quân đồng ý để Đoàn Lan Khuê đi vào, vô cùng kinh ngạc.
"Huynh...! Này đây không phải là nữ nhân mà Xương Huynh lưu lại ở bên ngoài kia chứ, nàng ta muốn mượn cớ tới đây nhìn người hả???"
Lê Trường Quân khẽ lắc đầu.
"Ta không biết, chỉ là, có thể là nàng ta...!
Muốn biết thì đi xem thôi..."
Đoàn Lan Khuê theo chân bọn họ đi vào bên trong.
Bên trong phòng chứa xác riêng biệt của Thanh Long Đường lúc này đây, có bốn năm người đang đứng ở đó.
Thấy Lê Trường Quân đi vào bọn họ liền khom người hành lễ.
"Tham kiến Vương Gia..."
"Mọi người không cần đa lễ."
Lê Trường Quân phất tay nói với họ.
Sau đó hắn chỉ vào Đoàn Lan Khuê.
"Người này nói muốn đến thăm bệnh cho Lưu Xương nhà các vị."
Mọi người nghe hắn nói thì khiếp sợ nhìn sang Đoàn Lan Khuê.
Một phụ nhân tóc bạc, lấy khăn tay lau nước mắt, nói.
"Người cũng đã chết rồi còn thăm bệnh cái gì chứ?"
Đoàn Lan Khuê nhìn Lưu Xương nằm trên giường kia, có lẽ những người này đang muốn đưa hắn đi.
"Các vị, hắn còn chưa chết..."
"Chưa chết, cũng đã không thở đến gần hai ngày, mạch cũng không còn đập nữa.
Ngươi còn nói chưa chết."
Đoàn Lan Khuê thấy bọn họ không tin liền nói.
"Vậy cũng xin các vị cho ta xem bệnh cho hắn một lần, nếu không được ta sẽ lập tức rời đi."
"Ngươi muốn giở trò gì?"
Một hắn tử trung niên nhìn Đoàn Lan Khuê nhíu mày, giọng nói mang theo nghi ngờ nồng đậm.
Đoàn Lan Khuê nhìn qua hán tử trung niên này.
Người này lông mày rậm, ngũ quan có phần thô kệch, ánh mắt có phần hung ác.
"Các người cũng nói là người đã chết rồi, vậy ta có thể giở trò gì được đây."
"Để nàng ta xem đi."
Một bà lão ngồi ở một góc phòng khuất sau lưng đại hán kia lên tiếng.
Mọi người đều quay lại nhìn bà lão đầy kinh ngạc.
"Lão thái thái...!Một phụ nhân hô lên."
Lưu lão thái thái phất tay nói với Đoàn Lan Khuê.
"Ngươi tới đây đi."
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu đi tới.
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu đi tới bên cạnh giường mà Lưu Xương nằm.
Nàng cẩn thận bắt mạch cho hắn.
Cảm nhận được mạch đập kia vô cùng mỏng manh, nếu không cảm nhận thật kỹ và có chuyên môn tốt, chắc chắn không thể nhìn ra, nàng nói với Lưu lão thái thái.
"Hắn thực sự vẫn còn sống."
Nàng vừa dứt lời, hán tử trung niên khi nãy tức giận mà đứng ra, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng lớn.
"Nói nhăng nói cuội..."
Nữ nhân trung niên là thê tử của người kia kéo hắn ta lại.
"Phu quân, chàng đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khoẻ, không tốt đâu."
Nói rồi bà ta nhìn sang Đoàn Lan Khuê, đánh giá nàng một vòng từ trên xuống dưới.
"Cô nương, xin hỏi quý tính đại danh của cô thế nào cho tiện nói chuyện..."
"Nàng còn nhiều lời với nàng ta làm cái gì, trực tiếp đuổi ra ngoài luôn đi."
Hán tử mất kiên nhẫn lớn tiếng nói với thê tử của mình.
Lưu lão thái thái ngồi đó, nhíu mày.
"Lưu Ôn, ngươi ồn ào cái gì.
Lại đây cho ta..."
"Mẫu thân..."
Lưu Ôn không phục, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị lão thái thái trừng mắt liền ngoan ngoãn đi tới bên cạnh bà.
Thê tử của ông ta là Mã Hàn Dao nhìn ông ta một cái lại nói với Đoàn Lan Khuê.
"Cô nương..."
Đoàn Lan Khuê cũng không chấp vặt với bọn họ, cô nói.
"Ta là Mộng Điệp Y Tử..."
Mã Hàn Dao gật đầu, nói.
"Mộng Điệp cô nương, cô nói Lưu Xương nhà chúng ta còn sống là có ý gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...