Lần này anh đi lại kéo dài mấy ngày liền. Buổi sáng hôm sau, Hàn Minh Minh đến chơi nhà, vừa vặn Vu Nhã Tĩnh cũng ở nhà cô. Ba người từ ngày hôm đó quen nhau đến giờ, phần lớn đều tụ họp ở nhà Chung Linh. Hàn Minh Minh thực tế là tốt hơn so với tưởng tượng của Chung Linh. Ngoại trừ có hơi chút tùy hứng và ích kỷ thì con người cũng được, nhưng mà Vu Nhã Tĩnh cũng không cho cô ấy mặt mũi, nhất là cái biểu hiện tôi là người thành phố của Hàn Minh Minh, Vu Nhã Tĩnh không thích một chút nào. Hiện tại Hàn Minh Minh đang mang thai nên đối với con gái của Vu Nhã Tĩnh rất là yêu thích. Chung Linh cũng thích đứa nhỏ này cho nên Đại Nha là người được chào đón nhất. Ba người ở cùng nhau thường xuyên đàm luận về vấn đề mang thai và giáo dục con cái.
Bởi vì Vu Nhã Tĩnh là người Đông Bắc, lại còn phải chăm con cho nên thường xuyên đến nhà Chung Linh ăn cơm chứ không muốn nấu cơm lắm. Chung Linh thì lại rất thích tự mình nấu ăn. Thứ nhất là vì sở thích. Thứ hai là vì Chu Bảo Cương lúc nào về cũng có thể ăn được đồ ăn ngon và khác biệt. Hàn Minh Minh là người phương Nam nên thích ăn cay hoặc là ngọt, lúc nấu ăn thường cho đường, hơn nữa lại chưa bao giờ ăn rau mà không nấu chín. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều nói người Đông Bắc có thể ăn sườn xào chua ngọt hoặc cá chua ngọt nhưng món nào mà cũng cho đường thì hai người không thích ăn. Thêm vào đó, lúc Hàn Minh Minh nhìn thấy Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh ăn hành tây, tương trám thì cô ấy còn chê cười khiến cho hai người còn lại không thích cùng cô ấy ăn cơm. Cho nên lúc nấu cơm, Chung Linh cũng không để ý đến Hàn Minh Minh, cô không phải bảo mẫu, có thể cùng người có cùng khẩu vị ăn là hưởng thụ, còn vì người khác nấu cơm lại là chuyện khác.
“Chị à, chị định công tác cái gì chưa?” Hàn Minh Minh hỏi. Bình thường mà nói người nhà tùy quân đều được sắp xếp công việc cho.
“Không có, sao thế?” Chung Linh còn không biết có chuyện tốt như vậy.
“Không biết họ sẽ sắp xếp cho chúng ta việc gì?” Hàn Minh Minh vốn là có công việc đàng hoàng nhưng vì tùy quân theo chồng nên đành bỏ.
“Cứ theo sắp xếp của tổ chức thôi!”
Công việc nào cũng được cả. Chung Linh nghĩ có lẽ cô nên học thêm gì đó, cho dù là bằng cấp linh tinh cũng được, dù sao có nhiều bằng cấp vẫn tốt hơn.
“Em không hy vọng làm gì, hiện tại con gái em còn nhỏ như vậy, em căn bản là không đi làm được.”
Chung Linh cũng nghĩ đến vấn đề này. Sau này có con, con quá nhỏ thì không thể đi làm bởi vì không có người trông nom. Để cho Chu Bảo Cương hoặc mẹ cô đến chăm nom thì có thể chăm nom đến khi nào. Nếu thời gian dài thì phải để ba mẹ chồng đến, nhưng như vậy thì lại cả đại gia đình cùng nhau ở chung, vất vả lắm mới có thể ở riêng, tự do lại trở thành hư không. Hơn nữa vấn đề giáo dục con cái cũng là vấn đề lớn.
“Đừng lo lắng, sẽ có sắp xếp ổn thỏa thôi.” Chung Linh an ủi.
“Đúng rồi, chúng ta đến đây lâu như vậy mà chưa đi ra ngoài dạo, ba chúng ta đi đi!”
“Như vậy được không? Em còn đang mang thai đấy!”
Chung Linh nhớ rõ gần nhà cô hồi trước có một người phụ nữ trẻ mang thai đã tám tháng nhưng còn cùng người khác náo nhiệt đi lên huyện nhưng ở nông thôn khi đó đường đi còn ghồ ghề, đi đường xóc nảy, khi trở về thì đẻ non, đứa nhỏ cũng không giữu được, khiến cho mọi người trách cứ cô ấy đã mang thai còn đi xem náo nhiệt.
“Không sao, em vừa vặn muốn mua thêm chút đồ ăn, từ nơi này đến thị trấn phụ cận cũng không xa, đường cũng bằng phẳng, xe của căn tin ngày nào cũng đi mua đồ ăn, chúng ta cũng đi đi.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh cũng muốn đi. Thực sự là ba người bọn họ ở đây chán lắm, cho nên thu dọn một lát, cả ba đều chạy nhanh đến căn tin.
Ba người đến thị trấn phụ cận liền cùng với người của căn tin chia ra. Ước đinh thời gian gặp lại thì phân công nhau hành động. Hàn Minh Minh muốn đi mua quần áo. Vu Nhã Tĩnh cũng muốn đi mua quần áo và chút đồ ăn cho con gái. Sữa của cô ấy không đủ cho Đại Nha, phải mua sữa bột mà hiện thời sữa bột thật đắt tiền. Chung Linh cùng Vu Nhã Tĩnh thay nhau ôm đứa nhỏ, ba người đi dạo và ngắm nghía các cửa hàng nhỏ. Quần áo bán sẵn không có nhiều lắm cũng không có kiểu dáng nào đẹp, Chung Linh không có mua nhưng thật ra có coi trong mấy khối vải bông, trong đó có một khối màu trắng. Chung Linh rất thích, vải dệt dầy, lại là thuần vải bông, rất thích hợp làm áo ngủ. Vu Nhã Tĩnh không mua quần áo gì, quần áo của cô ấy cũng không mới, cô ấy chỉ mua sữa bột thôi. Chung Linh nghĩ chi phí cho trẻ con thật lớn, nhất là tình trạng sữa không đủ phải mua sữa bột. Xem ra cuộc sống của vợ chồng Vu Nhã Tĩnh cũng không dư dả gì. Nói thật hiện tại người có tiền dư dả cũng không nhiều lắm, như Hàn Minh Minh thì có thể bởi vì cha mẹ cô ấy đều là cán bộ cao cấp trong thành phố, lại chỉ có một đứa con gái cho nên khẳng định sẽ trợ cấp cho con gái.
Chung Linh cũng không thể giúp Vu Nhã Tĩnh cái gì, tuy vậy cô cũng mua cho Đại Nha mấy cân táo, mấy chai nước trái cây, coi như là đồ ăn phụ trợ cho nó. Hàn Minh Minh mua váy, là một chiếc màu hồng rất diễm lệ. Chung Linh cũng thấy nó rất đẹp, không thể không nói ánh mắt của Hàn Minh Minh cũng không tệ lắm. Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đều khen chiếc váy, Hàn Minh Minh cực kì đắc ý nhưng Chung Linh chợt nghĩ đến một vấn đề, cô ấy có thể mặc váy được mấy ngày nữa đây?
Về đến nhà, Chung Linh vui sướng nhìn khúc vải, xúc cảm sờ vào cũng rất được. Cô tranh thủ thời gian làm thành một cái áo ngủ. Kì thật cũng đơn giản, chỉ cần thắt lưng một chút làm thì một chiếc váy liền, cũng chẳng cần dùng đến máy may. Sau khi làm xong, cô liền thử luôn, cảm giác cũng được lắm. Hiện tại trời dần trở lạnh, cô làm cả tay áo dài cho chiếc váy ngủ.
Mãi mà không thấy tin tức gì của anh. Hàng ngày cô ngoại trừ quét tước, nấu ăn thì chẳng có việc gì làm. Tháng Chín đến rồi, trời càng ngày càng lạnh, Đại Nha bị bệnh khiến cho Vu Nhã Tĩnh gấp gáp như đi trên than hồng. May mà Chung Linh có học qua kiến thức về phương diện này, có thể giúp cô ấy. Đại Nha phát sốt rất cao, vừa đến nhà Vu Nhã Tĩnh thì Chung Linh giúp đứa nhỏ hạ nhiệt. Cô mang cả rượu trong nhà cấp cho Chu Bảo Cương ra, chỉ hi vọng nhiệt độ giảm bớt. Đợi đến khi bác sĩ của quân khu đến khám, nói chỉ là cảm mạo bình thương, không có gì trở ngại, viết đơn thuốc. Dù sao đứa nhỏ cũng chắc nịch, khỏe mạnh, nhưng cứ việc bác sĩ cam đoan không sao cả thì Vu Nhã Tĩnh vẫn cực kì lo lắng.
“Em không cần sốt ruột, bác sĩ Ngô không phải đã nói không sao rồi sao? Chỉ là bị cảm thôi, đứa trẻ nào qua sáu tháng đều chả có khả năng sinh bệnh.” Chung Linh hết lời khuyên bảo, trẻ con hơn sáu tháng thì chất miễn dịch đến từ cơ thể mẹ mất đi hiệu lực, sinh bệnh là bình thường.
“Thật vậy ư?”. Vu Nhã Tĩnh rất hoang mang lo sợ, con cô đây là lần đầu tiên bị bệnh.
Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng xe jeep, Chung Linh mặc váy ngủ liền đi ra ngoài cửa, đi dép lê, mở cửa nhà, nhìn thấy trước cửa nhà mình một chiếc xe jeep đang đỗ ở đó.
Chu Bảo Cương cùng với Vương Duệ và Chu Khải vừa xuống xe thì nhìn thấy đèn nhà trung đội trưởng liền sáng. Chu Bảo Cương hiểu ý nở nụ cười, nụ cười này đại biểu cho sự vui mừng, niềm kiêu ngạo. Nhưng mà ngay khi cửa phòng mở ra, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Nhờ ánh đèn trong phòng, ba người nhìn thấy một người con gái như tinh linh, tóc dài rối tung, chiếc áo dài trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể yểu điệu. Đến lúc cô ấy ôm lấy cánh tay Chu Bảo Cương, ba người mới giật mình phản ứng. Người phụ nữ này như tiên nữ, da thịt trong suốt như không thực. Chung Linh nhìn ba người sững sờ ở nơi đó, bọn họ làm sao vậy, cúi đầu nhìn váy ngủ của mình, chẳng lẽ bọn họ không tiếp thụ được?
Chu Bảo Cương phản ứng lại đầu tiên, thô lỗ ôm lấy vai Chung Linh, kéo nhanh cô vào nhà. Chung Linh căn bản là không theo kịp tốc độ của anh, dưới chân lảo đảo theo anh đi vào nhà. Ngoài cửa Vương Duệ và Chu Khải vẫn sững sờ đứng đó, mãi đến khi tiếng cánh cửa nhà trung đội trưởng đóng rầm một cái mới tỉnh lại.
“Đáng lẽ nên giới thiệu chúng ta một chút chứ nhỉ?” Chu Khải không rõ, đây không phải là lễ tiết tối thiểu hay sao?
“Không thấy là quần áo chị dâu không ổn à?” Vương Duệ cũng hiểu được, từ đầu đến chân chị dâu bao kín,nhưng mà trong lòng anh không thể không thừa nhận người ấy rất khá, ngũ quan xinh xắn, dáng người yểu điệu, khí chất thoát tục.
“Sao vậy?” Chung Linh không rõ Chu Bảo Cương bị làm sao. Chẳng lẽ cô có làm điều gì không đúng ư?
“Em cứ mặc như thế này mà ra ngoài?”
Thanh âm anh lớn đến nỗi tai cô ong ong, giờ thì cô đã tin tưởng lời Hàn Minh Minh nói. Quân nhân nói chuyện đều không khác gì kêu to, nhưng đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô như vậy. Nhìn anh xoa thắt lưng, bộ dáng tức giận, chẳng lẽ công tác của anh có vấn đề?
“Anh đang nói với em đấy, quần áo này là gì vậy?”
Chu Bảo Cương không biết mình bị làm sao, chuyện này căn bản không đáng để anh giận như vậy.
“Áo này... là em tự mình làm, khi đi ngủ thì mặc, sao thế?”
Áo này rất tốt mà, đơn giản và thoải mái.
“Đây là loại quần áo lố lăng gì? Để cho người khác thấy sẽ nói như thế nào? Em vậy mà còn không biết kiểm điểm ư?”
Chung Linh ngây ngẩn cả người. Lời này của anh chẳng khác nào cắm sâu vào tim cô một nhát, động chạm đến nỗi khổ riêng không thể xâm phạm, huống chi những lời này do anh nói ra. Chung Linh rớt nước mắt, không để ý gì đến anh, trở lại giường nằm xuống.
“ Này, Tiểu Linh!”
Lời vừa khỏi miệng thì Chu Bảo Cương đã hối hận. Anh không biết mình đang nói cái gì nhưng chính mình chứng kiến cảnh người đàn ông khác nhìn thấy sự xinh đẹp, khêu gợi của cô thì anh cực kì khó chịu. Anh hoàn toàn không thể khống chế được cảm giác ghen tuông. Đến khi thấy cô rớt nước mắt, anh mới thanh tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh lạnh lùng xoay người, thực sự là khiến anh phát hoảng.
Chung Linh nằm trên giường, mặt hướng ra ngoài, dù nước mắt không rơi nữa nhưng cô vẫn rất đau lòng. Không nghĩ đến cô trong cảm nhận của anh lại là như vậy. Cô là gì chứ? Vì anh, cô đã trả giá nhiều như vậy, nhẫn nhịn nhiều như vậy. Hơn nữa chẳng lẽ anh còn không biết và không hiểu cô là người như thế nào sao? Anh không biết tâm ý của cô đối với anh? Anh thật sự là quá đáng, không thể tha thứ cho anh lần này được.
Chu Bảo Cương cởi quần áo rồi chui vào trong chăn, nhìn Chung Linh quay lưng về phía mình, trong lòng cực kì khó chịu. Tuy rằng anh nói hơi nặng lời nhưng cũng không có gì nhiều mà. Anh thấy các đôi khác cãi nhau, vô luận là vợ chồng chị hay là các chiến hữu có vợ đến thăm đều kịch liệt hơn so với thế này biết bao nhiêu lần. Phụ nữ là không thể nuông chiều, mọi người đều nói như vậy, anh không thể chịu thua nên chỉ có thể oán hận nằm ngủ.
Đối với hai người mà nói đây là một đêm rất dài.
Sáng ra, Chung Linh thức dậy chuẩn bị điểm tâm. Chu Bảo Cương nói chuyện với cô, cô cũng không để ý. Lần này cô cực kì tức giận. Đến lúc này Chu Bảo Cương mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đối với Chung Linh mà nói, lần này đả kích rất lớn, khiến cho cô bắt đầu hoài nghi có nên tiếp tục yêu anh nhưng làm sao bây giờ? Làm sao có thể không yêu anh nữa? Sao anh có thể đối xử với cô như vậy. Mỗi lần nghĩ đến là cô lại thấy đau, nước mắt cứ chảy ra.
Chu Bảo Cương ăn xong điểm tâm rồi đi, vốn muốn cùng cô nói chuyện nhưng căn bản cô chẳng để ý đến anh, anh chỉ có thể tỏ ra ung dung mà đi thôi.
Chung Linh có một thói quen, mỗi khi tâm tình không tốt thì thích làm việc. Mấy ngày nay, đồ đạc trong nhà có gì cô đều lau một lần. Mắt thấy lớp sơn đỏ sàn nhà ngày càng mờ, cô bảo ban hậu cần mang đến hai thùng sơn để sơn lại nhà toàn bộ.
“Nhà chị ấy lau xong rồi, sẽ không đến lượt nhà chúng ta chứ?” Hàn Minh Minh đang ôm Đại Nha hỏi.
“Không đâu, không nghe chị ấy nói sao, mùi sơn không tốt cho phụ nữ có thai và trẻ nhỏ, cho nên chị ấy mới nói tạm thời chúng ta đừng sang nhà chị ấy.”
“Hay là chúng ta nghĩ cách khuyên nhủ đi. Vương Duệ nhà em dạo này mệt không chịu được, anh ấy nói tâm trạng trung đội trưởng mấy ngày nay không tốt, hành hạ cấp dưới đến thảm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...