Edit: Hà
Có Lục Thành giúp đỡ thu hoạch cho nên công việc hôm nay của Từ gia so với hôm qua đã xong sớm hơn nửa canh giờ, mặc dù như vậy nhưng mọi người và Ngưng Hương về nhà cũng đã xế chiều.
Bắp đều đã được mang về nhà, Lý thị nói đại gia đình cứ đi nghỉ ngơi trước, ngày mai bắt đầu bóc hạt bắp cũng được.
A Mộc vội vàng đi tìm Đại Tráng chơi, Ngưng Hương thì trở về Tây viện.
Còn Quản Bình đi ra hậu viện ôm củi chuẩn bị nấu nước tắm rửa cho mọi người.
Ngưng Hương mặc kệ, vừa lúc trong lòng nàng còn có việc cần làm nên không tranh giành với Quản Bình. Nàng kéo rèm đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng rồi lại buồn bực.
Hôm nay là sinh nhật của Lục Thành, nàng có thể tặng hắn gì đây?
Nếu như hắn nói sớm cho nàng biết thì nàng đã có thể thêu cho hắn một cái khăn hoặc hà bao gì đó, bây giờ thì không kịp chuẩn bị nữa rồi, trời cũng sắp tối mà nàng còn phải tắm rửa ăn cơm...
Đang buồn bực trong người thì đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại ngay giỏ táo mà Lý thị mua cho nàng trước đó, nàng ăn không nhiều lắm, bây giờ còn còn dư lại phải hơn nửa cân.
Ngưng Hương đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, bèn đi sang đông viện hỏi: "Đại bá mẫu, nhà chúng ta còn bột gạo nếp không?"
Bên trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lý thị, "Còn một ít, Hương Nhi muốn ăn gạo nếp à?"
Lần trước đi ăn tiệc đầy tháng ở nhà cháu ngoại trai, bà có đưa ít lễ vật, cháu ngoại trai cũng cho bà lại một bao đồ trả lễ, trong đó có hai cân bột gạo nếp, Lý thị vẫn luôn không dám ăn, muốn để lại đến tết nguyên tiêu cuối năm.
Ngưng Hương cười, nịnh nọt thương lượng với trưởng bối: "Đại bá mẫu, cháu đột nhiên muốn ăn bánh ngọt táo đỏ, như vậy đi, ngài ở đây làm cơm, cháu đi qua bên lò làm mấy khối bánh táo đỏ ăn nhé, được không bá mẫu?"
Lý thị kinh ngạc nói: "Cháu có thể làm món đó sao?"
Trấn trên có bán điểm tâm, lâu lâu cũng có người đẩy xe gào hét bán bánh táo đỏ gì gì đó. Nhưng nông dân bình thường không ai làm, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc bột gạo nếp ai dám dùng tiền mua, bình thường chỉ khi ngày lễ hoặc ngày tết hay có hỉ sự mới mới dám tiêu pha, nhiều lắm cũng chỉ làm trong tết nguyên tiêu mà thôi.
Ngưng Hương cười nói: "Thật ra rất đơn giản, lúc ở Hầu phủ cháu đã từng được thấy ma ma làm một lần ở phòng bếp."
Lý thị gật đầu, "Được, bột đang ở tây phòng, Thu Nhi, con đem bột gạo nếp ra đây, tỷ tỷ của con muốn làm đồ ăn cho các con đó!"
Nếu là nữ nhi đòi làm bánh táo đỏ ăn, bà tuyệt đối không cho, nhưng cháu gái thì lại không như vậy. Tiểu cô nương đã rời nhà bốn năm, cái gì Lý thị cũng không cự tuyệt được nàng.
Ngưng Hương biết Đại bá mẫu đang đau lòng cho mình, nàng nhìn đường muội đem bột gạo nếp ra, trong lòng Ngưng Hương có chút băn khoăn, nghĩ tới lần sau lúc đi chợ sẽ mua thêm ít đồ cho Đại bá mẫu.
Từ Thu Nhi muốn xem náo nhiệt bèn đi theo Đường tỷ trở về Tây viện.
Thực ra rất đơn giản, Quản Bình nấu nước ở phía tây, còn Ngưng Hương thì chiếm phía đông, nàng rửa nồi đổ nước vào, sau đó bỏ lồng chưng lên, táo đỏ rửa sạch sẽ thả vào rồi đậy nắp lại, vài phút đã chưng chín. Sau đó nàng dùng đũa gắp những quả táo đỏ đã chín thả vào trong chiếc chậu nhỏ, liên tục đảo nát, rồi dùng bột gạo nếp trộn lại, thêm chút đường đỏ, quấy thành bột nhão, sau đó lại thả vào chưng lần nữa, sau khi nước sôi chừng một phút đồng hồ liền chín.
"Nhanh như vậy xong rồi sao?"
Từ Thu Nhi không tin được, nói xong bật cười, "Nương muội làm cơm tối còn chưa xong đâu."
Ngưng Hương mở vung lên, thấy bên trong tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là do tỷ thèm ăn nên làm một chút thôi, muội xem, chưng như vậy một chút cũng không đẹp mắt, nhà ăn thì chỉ cần sắc hương đều đủ là được, hao phí thời gian đúc khuôn làm gì."
"Ăn ngon là được." Từ Thu Nhi nuốt nước miếng, thúc giục đường tỷ nhanh gắp ra.
"Thổi đi đã, còn nóng lắm." Ngưng Hương cười nói.
Chờ khối bánh táo đỏ đã nguội, Ngưng Hương mới lấy ra thả lên tấm thớt, cắt thành những khối bánh dài nhỏ, xếp đầy một cái mâm, còn dư mấy cái, Ngưng Hương trêu ghẹo nhìn đường muội nói: "Cái này giữ lại để A Mộc làm đồ ăn vặt."
Từ Thu Nhi tất nhiên sẽ không so đo chuyện này, vui vẻ bưng mâm đi sang Đông viện.
Ngưng Hương đưa cho Quản Bình một khối, "Ngươi cũng nếm thử đi."
Quản Bình nhìn khuôn mặt mềm mại như quả đào của tiểu cô nương, dừng một chút rồi mới đưa tay tiếp, ăn xong nàng liền đi cọ thùng tắm , không nói ăn ngon hay không.
Ngưng Hương cũng tự mình nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời gian đến giờ cơm tối còn một lúc nữa, hai vị cô nương người trước người sau tắm rửa, Ngưng Hương gọi đệ đệ từ bên nhà Đại Tráng trở về. A Mộc biết được tỷ tỷ làm đồ ăn ngon, hai mắt hưng phấn sáng lên, ngoan ngoãn cởi xiêm y đứng ở trong thùng tắm, cũng không chê lúc tỷ tỷ chà nách làm hắn ngứa ngáy, đứng yên đàng hoàng không nhúc nhích, chỉ muốn tắm xong nhanh để có thể ăn bánh táo đỏ.
Ngưng Hương giữ lời, giúp đệ đệ thay xiêm y sạch sẽ rồi đem bánh táo đỏ ra, nhưng chỉ cho hắn ăn một khối nhỏ, sợ hắn ăn nhiều không tiêu được, với lại nhất định lát nữa lúc cơm tối còn được ăn thêm một khối nữa.
~Màn đêm buông xuống, thôn dân đều đã sớm ngủ ngon.
"Tỷ tỷ, ngày mai đệ muốn ăn nữa." Trong chăn, A Mộc không ngủ được, nhìn tỷ tỷ mới vừa leo lên giường nói.
Tiểu tử chỉ nhớ mỗi ăn, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, nhẹ nhàng đồng ý.
A Mộc thỏa mãn, cười nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ mất .
Ngưng Hương thổi nến, lẳng lặng chờ .
Trong thôn không người đánh kẻng, Ngưng Hương không biết trải qua bao lâu, đợi đến lúc mình có chút mệt mỏi, nàng nghĩ lúc này Quản Bình chắc đã mệt mỏi giống mình nên có lẽ đã ngủ say, nàng lặng lẽ bò dậy, giống như lần trước vụng trộm đi qua phòng bếp. Trước tiên đến cửa phòng phía tây nghe ngóng một lát, xác định Quản Bình đã ngủ say, Ngưng Hương nín thở đi đến trước tủ đựng thức ăn, dùng khăn tay sạch sẽ bọc hết hai khối bánh táo đỏ lại, lặng yên không một tiếng động đi ra hậu viện.
"Lục đại ca?" Vừa đến cửa sau, Ngưng Hương nhẹ nhàng gọi hắn, hôm nay một chút trăng sáng cũng không có, trời tối đen như mực, có chút khiến người khác sợ hãi.
"Đến đây." Giọng nói Lục Thành truyền đến, còn nhỏ thanh oán giận nàng một câu, "Sao muộn như vậy mới ra?"
Hắn đương nhiên không trách nàng tới muộn, chỉ là do hắn đợi quá lâu, cho rằng nàng nhẫn tâm không tới, trong lòng hoang mang.
Ngưng Hương không để ý oán hận của hắn, nhẹ nhàng mở cửa từ từ dịch ra ngoài.
Vừa nhìn thấy một cái bóng thì người nọ đã níu cánh tay nàng. Sợ hắn động tay động chân với mình, Ngưng Hương vội vã nói: "Chàng, hôm nay chàng mới nói cho ta biết sinh nhật chàng, ta không có thời gian chuẩn bị, nên lúc tối có làm mấy miếng bánh táo đỏ, chàng nếm thử xem?"
"Nàng cố ý làm vì ta?" Lục Thành ngạc nhiên mừng rỡ đã quên bắt nạt nàng.
Ngưng Hương vừa mỉm cười vừa né tránh khỏi tay hắn, nàng mở khăn ra, giơ bánh lên trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ăn từ từ thôi, hơi khô một chút."
Lục Thành ừ, nói xong liền cầm miếng bánh táo đỏ lên nhét vào trong miệng. Một miếng nho nhỏ, nhóp nhép hai ba lần thì đã ăn xong, lúc lấy một miếng khác để ăn, Lục Thành nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng bị bóng tối che giấu nói: "Ăn rất ngon, Hương Nhi vừa xinh xắn vừa có thể làm điểm tâm, ta thật sự là đã nhặt được bảo bối."
Cô nương tốt như vậy, so với bảo vật còn hiếm có hơn, nếu có người khác dùng vàng bạc châu báu để đổi, tất nhiên Lục Thành không bao giờ đồng ý.
Không nhìn thấy rõ người, nhưng Ngưng Hương lại nghe rõ lời dỗ ngon ngọt của hắn, nàng ngượng ngùng thì ít nhưng ngọt ngào thì nhiều, trong lúc nàng thu khăn bèn mềm giọng thương lượng: "Chàng ăn xong thì đi đi, bây giờ bên này đã có người..."
"Chúng ta không đi vào, nàng ta nhất định không nghe được." Lục Thành nhanh chóng nuốt xuống, cướp lời nói.
Ngưng Hương cúi đầu.
Lục Thành thấy được động tác của nàng, biết rõ nàng ngầm cho phép bèn đưa tay kéo nàng ép vào tường, để nàng cùng hắn trong một không gian. Hắn không vội nói chuyện, Lục Thành một tay ôm nàng eo, một tay nắm giữ tay nàng bóp nhẹ, nàng ngượng ngùng nghiêng đầu, Lục Thành thuận thế đến gần bên tai nàng, "Tay Hương Nhi thật nhỏ, so với đậu phụ còn trơn hơn."
Hơi thở ấm áp thổi trúng khiến nàng hoảng hốt loạn nhảy.
Ngưng Hương thẹn thùng muốn trốn sang bên cạnh, Lục Thành cũng bám theo, nghĩ đến lúc sáng nàng ở trong ruộng làm việc, hắn thấp giọng bảo đảm: "Hương Nhi, chờ khi nàng gả đến nhà chúng ta, ta không cần nàng ra ruộng, nàng chỉ cần ở trong nhà thôi, ta không muốn tay nàng bị thô, ta thích nàng như bây giờ."
Nói xong liền cúi đầu hôn lên bàn tay mềm mại nhỏ bé không xương của nàng.
Môi hắn hết sức nóng bỏng, chỉ hôn trên mu bàn tay thôi cũng làm cho nàng rối loạn hô hấp, nàng bỗng nhớ tới đêm đó bị hắn trêu đùa đến khóc thành tiếng. Ngưng Hương sợ tiếp tục nữa sẽ không khống chế được, nàng xúc động thu tay lại khuyên hắn, "Lục đại ca, thời giab không còn sớm, chàng..."
Giống như đã sớm đoán được nàng sẽ nói gì, Lục Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, chuẩn xác phong bế miệng nàng.
Ngưng Hương nếm được hương vị bánh táo đỏ ngọt ngào, nàng chuyên tâm làm bánh cho hắn ăn, hiện tại hắn cũng chuyên tâm dùng phương thức này để hai người cùng nhau nếm.
Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài phất qua sống mũi anh tuấn của hắn.
Biết rõ nàng cũng thích, Lục Thành lại động ý xấu, tay đặt trên eo nàng từ từ dời lên trên, sau đó trước khi nàng phát giác muốn tránh né, hắn bèn chặn ngang trước vạt áo nàng.
Cách một bức tường.
Quản Bình toàn thân cứng ngắc.
Nếu như nàng chỉ là cô nương nông gia mười sáu tuổi bình thường, nhất định nàng sẽ bởi vì tiếng khóc nỉ non của Ngưng Hương mà lao ra cứu nàng, nhất định sẽ không hiểu tiếng nước nho nhỏ kia là từ nơi nào đến, nhưng nàng là ám vệ, là ám vệ mà chỉ cần chủ tử có lệnh thì nhất định phải đi bất kỳ loại địa phương nào thăm dò tình báo, cho nên khi nằm trên nóc nhà nghe qua những chuyện như vậy nên nàng cũng biết ở bên ngoài Lục Thành đang làm gì với Ngưng Hương.
Hắn làm sao dám như vậy chứ?
Nam chưa cưới nữ chưa gả, hắn dựa vào cái gì mà bắt nạt Ngưng Hương?
Ngưng Hương quá ngốc quá thiện lương, tính tình yếu đuối, khí lực không lớn bằng hắn, mới có thể ỡm ờ để hắn chiếm tiện nghi, nếu như không phải là Lục Thành vô lại bức bách, Ngưng Hương nhất định sẽ không đồng ý với hắn.
Trong lúc Quản Bình cho rằng Lục Thành sẽ trực tiếp bắt nạt đến cùng, nàng do dự có nên không cần cố kỵ mặt mũi Ngưng Hương mà ra ngoài ngăn lại không, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng khóc cầu xin ngắn ngủi của Ngưng Hương, ba chữ mới kêu"Lục đại ca", không còn âm thanh nào khác, không biết là bị người khác chặn miệng, hay do nàng cắn cái gì.
Quản Bình nhấc chân bước ra một bước, bên ngoài hô hấp của hai người đột nhiên nặng lên, lại không có động tĩnh khác.
Quản Bình chần chừ thu chân.
"Hương Nhi, chờ ngày nàng gả cho ta, ta muốn nàng ba ngày ba đêm xuống giường không được..."
Lục Thành dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng hiện tại khiến hắn nghẹn khổ, hắn đều nhớ kỹ, tương lai một đêm trả lại.
Ngưng Hương xấu hổ muốn chết, mặc kệ hắn nói tào lao cái gì, nàng buông váy bị hắn kéo lên, nhanh như chớp trốn vào trong nhà.
Lục Thành không cản, người vừa đi, hắn liền vội vàng hầu hạ mình .
Hầu hạ xong rồi lại dựa vào vách tường một lát, lúc này Lục Thành mới thả nhẹ bước chân đi về hướng bắc. Trong thôn có nhiều nhà nuôi chó, để tránh kinh động thôn dân, hắn từ bên cạnh Bắc Hà quay về Đông Lâm.
Chỉ là đang đi, Lục Thành có cảm giác có cái gì không đúng, hắn dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một mảnh đen nhánh.
Lục Thành không tin quỷ thần, thử thăm dò hô một tiếng, "Ai?"
Lòng trầm xuống, nếu quả thật có người theo dõi, điều này giải thích hắn biết rõ chuyện mình cùng với Ngưng Hương.
Không có người trả lời hắn.
Lục Thành nhíu mày, tiếp tục đi lên phía trước, lúc này đây hắn không còn cảm giác như nãy nữa.
Lục Thành thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là hắn nghe lầm.
Chỉ là khi đến Bắc Hà, mặc dù tiếng nước chảy ào ào nhưng cảm giác sau lưng có người đi theo lại rõ ràng hơn.
Lục Thành xoay người nhanh chóng, quả nhiên đối diện có bóng đen.
Lục Thành âm thầm nắm chặt nắm tay, "Ngươi là ai?"
"Quản Bình, ám vệ Trấn Viễn Hầu phủ do thế tử lưu lại." Quản Bình không nhúc nhích, đứng cách nam nhân mười bước trả lời, giọng nói so với giá lạnh tháng mười một còn lạnh hơn, "Ngưng Hương không chịu làm thiếp, thừa dịp lúc thế tử đi xa tự tiện chuộc thân ra khỏi phủ, sau khi thế tử biết được bèn phái ta đến theo dõi nàng, không cho nàng cùng bất cứ nam nhân nào khác có quan hệ. Ngươi che dấu rất tốt, nếu không phải đêm nay Ngưng Hương cùng ngươi gặp riêng, ta cũng nhìn không ra hai người các ngươi sớm có quan hệ."
Lục Thành buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cứng ngắc nhìn chằm chằm bóng dáng đối diện, như ngũ lôi oanh đỉnh.
"Ngươi..."
"Ngưng Hương không nói cho ngươi biết sao?" Quản Bình châm chọc cắt đứt lời hắn chưa kịp nói, "Hay là Ngưng Hương đã nói cho ngươi biết, nhưng ngươi chỉ để ý hưởng thụ thân thể của nàng, không quan tâm nàng sống hay chết? Mới vừa rồi không phải ngươi đã hỏi trên cổ nàng sao lại có thêm một vết sẹo sao? Ngưng Hương nói nàng không cẩn thận đụng ..."
Nói đến đây, Quản Bình cười lạnh nói: "Đó là do nàng dùng đuôi trâm đâm vào, ngày thứ hai khi từ vườn trái cây trở lại, thế tử đến tìm nàng, muốn dẫn nàng trở về, Ngưng Hương thà chết không đi, dùng tính mạng uy hiếp, thế tử mới tạm thời buông tha nàng. Nếu như ngày đó thế tử lòng dạ ác độc không để ý, Ngưng Hương đã sớm chết."
Hô hấp Lục Thành càng ngày càng nặng, lồng ngực phập phồng liên tục.
Thì ra là như vậy.
Thì ra là như vậy.
Nàng không chịu chuộc thân, không phải là bởi vì không muốn, mà là Bùi Cảnh Hàn không chịu buông tha cho nàng. Cuối tháng năm hắn lừa nàng mất bạc khiến nàng đau lòng khóc thành tiếng, không phải do bị hắn hù dọa, mà là nàng sợ hãi không có cách nào khác thừa dịp Bùi Cảnh Hàn đi xa chuộc thân ra ngoài phủ. Cuối cùng sau khi đạt được tâm nguyện, nàng hết lần này đến lần khác không cho hắn cầu hôn, không cho hắn tìm đến nàng, không phải là bởi vì những lý do kia của nàng, mà là kiêng kỵ Bùi Cảnh Hàn, sợ Bùi Cảnh Hàn trở về sẽ gây sự với bọn họ.
Nàng cái gì cũng không nói, tất cả đều tự mình gánh vác, cô nương mười bốn tuổi nhu nhược, lừa gạt không chê vào đâu được.
Thời điểm nàng lo lắng sợ hãi, hắn lại đang làm gì?
Hắn chỉ nghĩ đến cách thấy nàng ôm nàng, mới đến cũng là vội vã sàm sỡ nàng, lúc hắn mới hôn cổ nàng thấy vết sẹo. Nàng bèn nói dối gạt hắn, lúc đó trong lòng nàng có bao nhiêu đau khổ? Vậy mà hắn lại tin nàng, chỉ đau lòng hôn vết sẹo vài cái, dặn dò nàng về sau cẩn thận một chút...
Thời khắc hối hận, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh hoa phục.
Bùi Cảnh Hàn!
Lục Thành nắm chặt cánh tay kêu rắc một cái.
Quản Bình nghe được, hờ hững nói: "Là nam nhân, đêm mai ở đầu thôn chờ ta, theo ta vào thành gặp thế tử. Nếu ngươi không đi..."
"Ta đi."
Lục Thành lạnh giọng ngắt lời nói, cho dù nàng ta không nói, hắn cũng muốn đi tìm Bùi Cảnh Hàn.
Quản Bình đã hiểu, nàng xoay người rời đi.
"Ngươi đừng nói cho nàng biết." Trước mắt hiện lên đôi mắt trong suốt đẫm lệ của nàng, Lục Thành hạ thấp giọng, "Đừng để nàng lo lắng."
Nàng đã lo lắng sợ hãi lâu như vậy, con đường phía trước, hắn nên dẫn nàng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...