Edit: Hà
Buổi tối đêm thất tịch nhất định sẽ có rất nhiều nam nữ lén lút gặp gỡ nhau, vừa kích thích lại vừa ngọt ngào, nhưng đối với Trường Thuận phải chạy từ Kinh Châu trở về một khắc cũng không dừng thì đêm thất tịch năm nay quả thực chính là cơn ác mộng của hắn.
Phủ Trấn Viễn Hầu.
Vừa về kịp lúc mặt trời mới buông xuống, chuyện Trường Thuận phải làm đầu tiên khi hồi phủ chính là đi tìm Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt đang ngồi ở trong sân ăn bồ đào.
Chủ nhân Lãnh Mai Các không có ở đây, như vậy đại nha hoàn như nàng chính là ông trời, cả ngày nhàn nhã vô cùng, sau khi hái vài quả bồ đào ở phía sau vườn đưa cho lão phu nhân và phu nhân cùng Nhị công tử Hầu gia, nàng tiếp tục chia cho mọi người trong Lãnh Mai Các một ít, còn dư lại thì mỗi ngày nàng để làm đồ ăn vặt, rất là thoải mái tự tại.
Từ xa đã nghe ra được tiếng Trường Thuận gọi nàng, cho rằng Bùi Cảnh Hàn cũng đã trở lại, Tố Nguyệt nhảy dựng lên, đem hai chiếc ghế chồng lên nhau, lại nhặt mâm đựng trái cây lên để trên ghế, sau đó nhanh như mèo ôm chạy vào phòng bên. Sau khi xếp ghế gọn gàng, mâm trái cây cũng đã để trên bàn, lúc này nàng mới lộ ra một nụ cười kinh hỉ, vui vẻ đi ra ngoài đón.
Vừa đến cửa nàng chỉ nhìn thấy một mình Trường Thuận, phong trần mệt mỏi .
"Thế tử đâu?" Tố Nguyệt nhìn về phía sau hắn, nghi ngờ hỏi.
"Thế tử vẫn đang ở Kinh Châu bồi biểu cô nương qua đêm thất tịch, hai ngày nữa mới bắt đầu quay về." Trường Thuận cùng Tố Nguyệt và Ngưng Hương đều rất quen thuộc, hắn vòng qua Tố Nguyệt trực tiếp bước vào phòng bên, bưng ấm trà liền ngưỡng cổ rót vào miệng, tiếng uống nước vang lên ừng ực. Trời nóng như vậy nhưng hắn phải gấp rút lên đường mấy ngày liên tiếp, có thể không khát được sao?
Tố Nguyệt tựa ở cửa liếc mắt nhìn nhìn hắn, "Nhìn như ngươi vậy, giống như ba ngày ba đêm không được uống nước vậy. Sao thế tử lại đuổi ngươi về trước vậy ? Bởi vì chuyện của Ngưng Hương đúng không?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc tới Ngưng Hương sao, sao nàng ngốc ngươi cũng ngốc theo vậy, sao không ngăn cản nàng?" Trường Thuận đập mạnh ấm trà xuống bàn, trừng mắt nói.
Tố Nguyệt xuy hắn một tiếng, nhìn thấy Trường Thuận đang trừng mắt lớn mắt nhỏ, nàng mới xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Chuyện trong nhà Ngưng Hương ngươi không phải không biết, A Mộc là sinh mệnh của nàng, hắn thiếu chút nữa rơi xuống sông chết đuối, ngươi nói Ngưng Hương có thể không vội được không? Vừa lúc đó trước khi đi thế tử còn hù dọa nàng, hai bên đều cùng đi, nàng quyết tâm muốn về nhà, cho dù ta nói tới miệng lưỡi khô rát cũng không có tác dụng, ngươi nói ta còn có thể làm gì đây? Cũng không thể cướp tiền của nàng không để cho nàng chuộc thân. Không cho nàng mượn bạc ta đã áy náy không dứt, ngươi nói thì dễ dàng lắm, nếu để cho nàng và ngươi cùng nhau khóc xem, bảo đảm ngươi sẽ đem bạc vài năm để dành đều lấy ra hết cho nàng."
Trường Thuận hậm hực sờ mũi.
Ngưng Hương rất đẹp, nhưng đẹp nhất chính là cặp mắt ngập nước trong sáng như đứa trẻ vậy, đừng nói là khóc, cho dù chỉ hơi nhíu mày đáng thương nhìn hắn, hắn muốn quyết tâm nhưng cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Ngưng Hương. Đương nhiên Ngưng Hương rất ít khi cầu xin hắn, hắn là nô tài làm việc bên cạnh thế tử nên cũng đã mấy lần gặp phải chuyện Ngưng Hương cầu xin thế tử.
"Được rồi, rốt cuộc thế tử kêu ngươi trở về làm gì?" Tố Nguyệt đi đến trước bàn ngồi xuống, nhấc ấm trà rót nước cho hắn.
Trường Thuận thở dài, hắn không chạm vào chén trà mà nhanh tay hái hai quả bồ đào ăn, ăn xong mới nói: "Thế tử lo lắng Ngưng Hương thừa dịp ngài không có ở đây nhanh chân gả cho người khác, nên ngài kêu ta lựa người đi theo dõi nàng, chờ khi thế tử trở về thì sẽ tự đi tìm nàng tính sổ."
Tố Nguyệt gật đầu, tiện đà hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi dự định phái ai đi? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi phái tên nô tài khác đi, ở nông thôn lắm thầy nhiều ma, một nam nhân mà cứ ngày ngày quan sát Ngưng Hương, một khi để người khác phát hiện, danh tiếng Ngưng Hương sẽ bị hủy hết, thế tử trở về cũng không tha cho ngươi đâu."
"Yên tâm đi, trong lòng thế tử có tính toán."
Hồi tưởng lại bộ dáng nghiến răng nghiến lợi lúc thế tử nói ra những lời kia, Trường Thuận cười khổ lắc đầu, "Ngươi nói xem, người khác gặp được loại chuyện tốt này thì đã sớm vui vẻ, hận không thể lập tức được hầu hạ thế tử , vậy mà nàng lại trốn thế tử như trốn sói vậy. Thế tử đối với nàng thật tốt, chỉ nói lúc này thôi mà thế tử đã kêu ta chọn một nữ ám vệ qua đó làm nha hoàn cho nàng, vừa quan sát Ngưng Hương đỡ cho nàng cùng nam nhân khác lui tới, nếu như có người ức hiếp Ngưng Hương thì ám vệ cũng có thể ra ra tay bảo vệ nàng. Thế tử còn cố ý nhắc ta chọn người thành thật , ngoại trừ một tấc cũng không rời Ngưng Hương thì nhất định phải nghe lời Ngưng Hương nói, không được để Ngưng Hương phải chịu ủy khuất... Hừ, ta muốn làm nữ nhân, người nam nhân nào chịu đối tốt với ta như vậy, ta sẽ sớm giao tâm mình cho hắn."
Cho dù tức thì tức, nhưng thế tử đối với Ngưng Hương cũng có tình.
Tố Nguyệt ngơ ngẩn, không ngờ Bùi Cảnh Hàn sắp xếp chu toàn như thế. Nhớ lại thần sắc phức tạp dịu dàng của Bùi Cảnh Hàn đứng ở đàng xa nhìn lén Ngưng Hương ở đời trước, nên bây giờ hắn an bài như vậy cũng không phải là khó hiểu. Không nói tới Ngưng Hương, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng cũng không phải rất tốt sao? Chính bởi vì Bùi Cảnh Hàn đối với nàng dụng tâm, nàng mới có thể tự cho rằng mình là đặc biệt, lại quên mất Bùi Cảnh Hàn có thể đối tốt với bất cứ người nữ nhân hắn thích.
"Nếu là ngươi vậy không sợ đắc tội với biểu cô nương sao?" Tố Nguyệt châm chọc nói.
Lúc này đến phiên Trường Thuận ngây ngẩn cả người, nghĩ đến các thủ đoạn mới mẻ của Thẩm Du Du, mới chỉ một hai tháng ngắn ngủi đã mê hoặc được thế tử, rõ ràng ngài không thích cô phu nhân cùng người của Thẩm gia, vậy mà lại nguyện ý lấy Thẩm Du Du làm vợ. Nữ nhân lợi hại như vậy, một khi gả vào đây sẽ đối xử tử tế nha hoàn được thế tử sủng ái sao?
Thế tử là người trong cuộc thấy không rõ, nhưng trong lòng Trường Thuận lại rõ như gương sáng.
Nghĩ như thế, Trường Thuận đột nhiên thở phào nhẹ nhõm thay Ngưng Hương, sau đó lại lập tức toát mồ hôi.
Ra khỏi phủ dễ dàng, triệt để thoát khỏi thế tử, sẽ không đơn giản như vậy đâu.
"Thế tử còn có nữ ám vệ sao?" Tố Nguyệt quen thuộc chuyện bên trong của Bùi Cảnh Hàn, nhưng chuyện bên ngoài lại hoàn toàn không biết gì cả.
"Bên cạnh thế tử hạng người gì đều có." Trường Thuận cũng là người công tư rõ ràng, có thể nói thì sẽ nói cho Tố Nguyệt, không nên nói thì sẽ đóng chặt miệng, hắn đứng lên nói: "Ta đi chọn người trước, sáng mai phải phái người qua đó rồi."
"Đợi chút, ngươi, ngươi chọn xong rồi có thể cho ta xem một chút được không?" Tố Nguyệt thành thật nói: "Tính tình Ngưng Hương thế nào ta rõ nhất, cũng hiểu rõ nhất nàng có thể tiếp nhận hạng người gì. Ngươi nghĩ đi, thế tử hao tâm tổn trí như thế, đến bây giờ vẫn muốn dỗ Ngưng Hương, để cho nàng cam tâm tình nguyện quay lại, vậy nếu ngươi chọn sai, sau khi ám vệ qua đó chọc Ngưng Hương phản cảm, chẳng phải nàng lại kháng cự thế tử hơn sao? Hơn nữa nữ nhân hiểu rõ nữ nhân hơn, giảo hoạt cũng phải biết cách, ta sợ ngươi nhìn không ra."
Trường Thuận suy nghĩ một chút rồi gật đầu, vừa đi vừa nói: "Ngươi chờ ở đây đi, trước tiên ta chọn chon ra ba người rồi sẽ gọi ngươi qua."
Tố Nguyệt khẽ ừ một tiếng.
Vậy mà phải chờ tới nửa canh giờ, lúc này trời đã tối hẳn thì Trường Thuận mới phái tiểu nha hoàn đến mời nàng đi thư phòng tiền viện.
Tố Nguyệt căng thẳng đi về phía tiền viện, nàng căng thẳng thay tỷ muội ngốc nghếch của mình vẫn chưa biết chuyện gì.
Đến thư phòng, trước tiên Tố Nguyệt chú ý tới ba hắc y nhân đứng thẳng đối diện Trường Thuận, tất cả đều là cách ăn mặc nam trang, bộ dáng trên trung đẳng, da trắng nõn, không biết người trắng hay do bộ quần áo đen kia làm nổi bật lên nước da. Ba người họ từ bóng dáng tương tự, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng giống như trong một khuôn khắc ra , đối với Tố Nguyệt vừa đến giống như không thấy.
"Này, đây là người chọn lựa, thành thật đây sao?" Tố Nguyệt khó tin hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ba nữ ám vệ, bộ dáng này khẳng định là không phải đi làm nha hoàn , rõ ràng là đi làm thần giữ cửa đây mà.
"Ít nói nhảm đi, ngươi cảm thấy ai hợp nhất?" Trường Thuận đang vội, mặc dù trong ấn tượng của hắn Ngưng Hương là người hết sức an phận, nhưng lỡ như ngay đêm nay Ngưng Hương chạy theo người khác, thế tử trở lại còn không phải là sẽ giết hắn sao. Ám vệ trước mắt là người Trường Thuận tuyển từ nhóm chuyên môn theo dõi người, ám vệ này trầm mặc ít nói, không nên hỏi tuyệt đối im lặng.
Tố Nguyệt nhìn chằm chằm ba nữ ám vệ, nàng thực sự không thể đoán được điều gì từ ánh mắt của họ, nàng có chút ít thấp thỏm nói: "Các ngươi tên gì?"
Không người nào để ý tới nàng, mí mắt bọn họ đều không ngẩng.
Trường Thuận nín cười, chế nhạo nhìn Tố Nguyệt một cái mới nói: "Nói đi."
Ba ám vệ lúc này mới theo thứ tự báo họ tên, vóc người cao nhất gọi Quản Bình, hơi béo chút gọi Quản Ninh, đẹp mắt nhất gọi Quản Trúc.
Tuy cùng một họ nhưng các nàng chỉ là cùng một tổ ám vệ, không phải là ba tỷ muội.
Trường Thuận lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt khẽ cắn răng chọn Quản Bình. Người này cao nhất, tên cũng không giống cô nương, Ngưng Hương sẽ dễ hoài nghi nhất.
Ai ngờ nàng vừa mới nói hết, Trường Thuận liền xua tay cho hai người còn lại lui xuống, sau đó ngay trước mặt Tố Nguyệt đem một tờ khế thư đưa cho Quản Bình, lạnh lùng nói: "Đây là khế ước bán thân của ngươi, sáng mai ngươi làm bộ chạy nạn té xỉu ở cửa nhà Ngưng Hương, sau khi nhìn thấy nàng liền âm thầm báo cáo thân phận, lại đem khế ước bán thân cho nàng, nói thế tử đưa ngươi đi hầu hạ nàng, nàng không giữ cũng phải giữ, nhưng không thể để cho Từ gia và những người khác hoài nghi lai lịch của ngươi. Ngoài ra, ngươi một tấc cũng không rời nàng, nếu như Ngưng Hương cùng người nam tử khác họ lui tới, ngươi không cần ngăn trở, sau đó toàn bộ báo gấp cho thế tử biết rõ là được."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Quản Bình một chân quỳ xuống, đưa tay tiếp nhận khế ước bán thân của mình.
Trường Thuận dặn dò cuối cùng: "Bắt đầu từ ngày mai, Ngưng Hương là chủ tử của ngươi, ngoại trừ thế tử muốn ngươi xử lý , những chuyện khác sự đều phải nghe Ngưng Hương phân phó, không thể bất kính với Ngưng Hương."
Quản Bình mắt nhìn thẳng, thanh âm lanh lảnh, "Thuộc hạ hiểu."
Trường Thuận ừ một tiếng rồi để cho nàng đi . Tố Nguyệt nóng nảy, chạy nhanh vài bước ngăn cản trước người Quản Bình, nhìn thẳng về mặt nữ ám vệ không chút thay đổi lộ ra nụ cười chân thành, "Quản cô nương, Ngưng Hương tâm tư đơn giản, có đôi khi nàng không biết mình phạm vào kiêng kị của thế tử, vạn nhất nàng xử lý sai chuyện, ngươi nhắc nhở nàng trước, đừng có bẩm báo thế tử gấp được không?"
"Chủ tử phạm sai lầm, ta vốn nên nhắc nhở." Quản Bình lạnh lùng nói, nói xong vòng qua Tố Nguyệt rời đi.
Tố Nguyệt xoay người đưa mắt nhìn nàng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, nàng mới bực bội oán hận Trường Thuận, "Nàng ta như vậy, Từ gia không nghi ngờ mới là lạ!"
Trường Thuận không chút lo lắng, cười nói: "Nếu như Quản Bình ngay cả vài người nhà quê đều lừa gạt không được, vậy thì nàng ta đã sớm chết ."
Chết sao?
Tố Nguyệt mất kiểm soát giật thót mình.
~Trong đêm đen có người đi đường suốt đêm, có người đắm chìm trong giấc mơ kiều diễm, thời gian trôi qua từng chút, ánh bình minh bắt đầu lóe sáng.
Ở góc đông bắc thôn Liễu Khê, tiếng gà gáy to rõ ràng, Từ Hòe vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng bếp. Vừa bước ra ngưỡng cửa liền duỗi lưng mệt mỏi một cách sảng khoái, lúc đi về hướng nhà xí hắn tùy ý liếc qua Tây viện, thấy cửa bên kia vẫn đang đóng chặt, hắn biết đường muội và đường đệ vẫn chưa tỉnh.
Giải quyết xong chuyện, Từ Hòe đi mở cửa trước nhà mình.
Vừa mở cửa hắn liền đi xung quanh ở ngoài một vòng, kết quả vừa nghiêng đầu liền thấy trước cửa nhà đường muội có một tên ăn mày quần áo lam lũ đang dựa vào!
Đầu tóc rối bù cúi đầu, dường như đang ngủ thiếp đi.
Từ Hòe nhíu mi, sáng sớm gặp tên ăn mày chặn ở cửa nhà không phải điềm tốt.
Quay lại phòng bếp, Từ Hòe lấy chiếc bánh bao tối hôm qua còn dư lại từ tủ ra, lại cầm hai miếng xảo quả lên, từ từ bước tới cửa nhà đường muội, dùng chân nhẹ nhàng đá tên ăn mày hai cái, "Dậy đi, cho ngươi cơm ăn. Ăn xong nhanh đi đi".
Tên ăn mày không phản ứng chút nào.
Từ Hòe dùng thêm chút sức lực, tên ăn mày vẫn không có động tĩnh.
Không phải đã chết rồi chứ?
Trong lòng Từ Hòe giật mình, cất bánh bao và xảo quả rồi ngồi xổm xuống, đưa tay lắc lắc bả vai tên ăn mày, "Tỉnh đi!"
Có thể do khí lực dùng lớn, tên ăn mày trực tiếp ngã xuống đất. Từ Hòe cho rằng người này chết thật nên không kịp đỡ, trơ mắt nhìn đối phương lệch nghiêng rồi ngã xuống đất, nhìn khuôn mặt tên ăn mày che đậy bởi những sợi tóc bẩn, hé ra khuôn mặt cô nương, sống mũi thanh tú lông mày dài nhỏ, mặc dù chật vật nhưng cũng có thể nhìn ra cô nương này lớn lên không tệ.
Từ Hòe không nghĩ tới đây là cô nương, không khỏi ngây dại, một hồi lâu mới hoàn hồn, đè xuống hoảng loạn trong nội tâm, cúi người thăm dò hơi thở của nàng.
Lúc ngón tay hắn sắp đụng phải nhân trung trắng nõn chưa nhiễm tro bụi của nàng, đột nhiên người nọ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh sắc bén, như mũi tên sớm nhắm ngay mục tiêu, trực tiếp nhìn hắn.
Từ Hòe giật mình sợ run cả người, tựa như mùa đông vừa mở cửa sổ liền gặp phải cơn gió thổi qua, hoàn toàn mất kiểm soát.
Chờ khi hắn bắt đầu cảm thấy mất mặt, chờ khi hắn ôm một tia may mắn hy vọng cô nương này không phát hiện hắn thất thố nhìn nàng, thì đã thấy đối phương lại nhắm mắt, không nhúc nhích, nghiễm nhiên hôn mê rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Từ Hòe tạm thời đem đồ ăn bỏ lên trên tảng đá, khom lưng, vững vàng đem người bế lên.
Nam nhân vội vã đi vào trong nhà, không phát giác được cô nương đang ở trong lòng hơi hơi nhíu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...