Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Edit: Hà
Ngưng Hương tựa ở trong lòng Lục Thành, ngửi mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn đập thật hữu lực, nàng im lặng không nói gì.
Lục Thành kiên nhẫn chờ, sau khi cảm thấy hơi thở của nàng đã hoàn toàn ổn định, hắn mới dùng tay xoa đầu của nàng, hỏi lại lần nữa: "Sao vừa rồi nàng lại không trốn tránh ta?" Vừa nói, bàn tay của hắn trượt lần xuống vuốt ve mái tóc dài của nàng chẳng biết bung ra từ lúc nào.
Mặc dù đã chiếm được tiện nghi rất lớn, nhưng Lục Thành không phải là người chỉ biết ăn thôi mà không hỏi nguyên nhân, nếu có chuyện gì khiến hắn nghi hoặc thì nhất định phải tra hỏi đến cùng.
Ngưng Hương không muốn nói, nàng vẫn lẩn trốn trong ngực hắn, vô tình chóp mũi thanh tú của nàng xẹt qua lồng ngực của hắn một cái.
Hô hấp Lục Thành lập tức trầm xuống.
Ngưng Hương cuối cùng cũng ý thức được tình hình hiện giờ. Quần áo nàng vẫn chỉnh tề, chỉ là rối loạn một chút, Lục Thành không cởi quần áo của nàng, nhưng lại chê quần áo của hắn quá nóng nên đã ném đi mất. Ngưng Hương đã từng thấy qua lồng ngực của hắn như thế nào, ngẫm lại liền căng thẳng, nàng liền xoay người muốn né tránh.
"Ôm cũng đã ôm rồi, bây giờ nàng muốn tránh thì cũng muộn rồi."
Lục Thành lần nữa đem người ôm vào trong ngực, thân thể hắn di chuyển xuống một tí, muốn cùng nàng mặt đối mặt. Ánh trăng bên ngoài nhàn nhạt chiếu vào khiến hắn nhìn thấy đôi mắt ướt át của nàng, nghĩ đến lúc nãy nàng giãy giụa cụng đầu vào lồng ngực hắn, lúc đó giống như có giọt nước mát lạnh phất qua người, Lục Thành nhịn không được nữa ôm lấy mặt nàng, hôn một chút, "Hương Nhi nói thật cho ta biết đi, nàng cũng thích chuyện này có phải hay không?"
Thích, cho nên không tránh né hắn.
Ngưng Hương không muốn để cho hắn hiểu lầm như vậy được, nàng lắc lắc đầu, vắt hết óc tìm viện cớ, "Chàng, khí lực chàng lớn, ta đẩy không nổi."
(Vì ở đây Ngưng Hương cũng đã thích Lục Thành rồi nên ta đổi cách xưng hô thành chàng nhé)
Giọng nói càng lúc càng yếu ớt, lại còn lắp bắp xấu hổ.
Lục Thành thích nghe, nhưng lại không muốn mình bị oan uổng, bàn tay to của hắn lại nhích đến gần, muốn giúp nàng lấy nước giặt quần.
Ngưng Hương giật mình cong người lại như con tôm, nắm chặt lấy bàn tay hắn, nàng chịu không nổi, không thể để hắn làm càn.
Lục Thành nắm lấy tay nàng vuốt ve, cười nhẹ nói: "Thấy chưa? Nàng muốn tránh né liền sẽ như vậy, nhưng vừa rồi nàng lại không cản ta mà lại ngoan ngoãn nằm ở đó, nếu ta không có lương tâm thì đã sớm xơi tái nàng rồi."

Nghĩ đến cái loại tâm trạng dày vò đó, Lục Thành dùng sức ngắt nhẹ vào mông nàng một cái, sau đó lại chôn đầu ngay hõm vai nàng cất giọng khàn khàn cầu khẩn: "Hương Nhi, chúng ta sớm kết hôn đi, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, ta sắp nghẹn chết mất."
Đỉnh đầu nam nhân cứ cọ vào cái cằm của nàng, một người nam nhân đã lớn như vậy mà ngay lúc này lại như A Nam nằm sấp ở trong lòng nàng hướng về nàng làm nũng. Ngưng Hương mới vừa bị hắn dò xét một lần, lúc này cũng không thèm cản hắn chạm vào nữa, nhưng hắn vừa đụng nàng liền ngứa, nàng đưa tay ngăn trở cái cổ, không cho hắn hôn nữa.
"Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?" Gối lên cánh tay rắn chắc của hắn, Ngưng Hương khéo léo hỏi hắn vì sao không làm đến cùng.
"Ta đối tốt với nàng khi nào?" Lục Thành kinh ngạc nói hơi to, sau đó lại xoa bóp tay nàng nói: "Nên ta mới hỏi hôm nay nàng sao lại tốt với ta như vậy? Hương Nhi nhanh nói cho ta biết đi, có phải ta đã làm gì khiến nàng vui vẻ, nên nàng mới ngoan ngoãn thưởng cho ta?"
Hắn cứ cố chấp về vấn đề này, Ngưng Hương tránh không khỏi, đành lấy lệ nói: "Chàng, chàng cất công đến đây, đã vậy còn bị muỗi cắn nhiều như vậy..."
Thì ra chịu đựng muỗi cắn vài cái là có thể ôm tức phụ làm bậy, chuyện mua bán này hình như rất có lời, Lục Thành lập tức nói: "Vậy đêm mai ta vẫn sẽ đến."
Ngưng Hương nhéo cánh tay hắn, sẵng giọng nói: "Không được phép đến, cho dù là ban ngày hay là buổi tối, đều không cho phép chàng lại đến, cũng đừng hẹn ta ra ngoài."
Trong lòng Lục Thành trầm xuống, lập tức lý giải thành tuy ăn được quả táo ngọt nhưng lại bị đánh, "Vì sao?"
Biết hắn mất hứng, mất hứng đến nỗi cánh tay cũng đã căng cứng lên, Ngưng Hương trấn an hắn, lại dựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Nương Đại Tráng giống như đã đoán được... Chúng ta cố gắng kiêng kỵ một chút đi, chàng đừng có gấp, năm nay thầy bói nói ta sẽ bị tai họa hết năm, qua năm thì mới tốt lên được, khi đó chúng ta sẽ đính hôn, dù sao bây giờ cũng là tháng bảy rồi, chàng nhẫn nại thêm năm tháng nữa được không?"
Năm tháng, lúc đó nàng cùng Bùi Cảnh Hàn mới có kết quả, hoặc là nàng chết hoặc là hắn buông tay.
Tim Lục Thành đột nhiên đập tăng nhanh.
Trước đây nàng nói muốn ở nhà thêm hai năm nữa, không ngờ đêm nay đã đổi thành sang năm.
Nếu đúng như vậy, hắn nguyện ý chờ năm tháng.
Chỉ là...
"Thầy nào nói năm nay nàng gặp tai họa hết năm?" Lục Thành cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi. Hỏi được rồi, hắn sẽ đi gặp ông thầy tướng số kia, kêu hắn sớm "phá tai họa" cho nàng, không ngờ nàng ngốc như vậy, lại còn đi tin những thứ quỷ kia lôi kéo. Nếu coi bói thực sự lợi hại như vậy, hắn sớm đã đi kết giao với quý nhân, còn hàng ngày bày hàng vỉa hè làm gì?

"Đầu xuân ta cùng Tố Nguyệt ra ngoài đi dạo, gặp được thầy tướng số, lúc ấy không phải ta bị phỏng chân sao, lúc đó đã mời hắn tính một chút, sau đó coi xong thì không gặp lại nữa, cũng không biết hắn là người nơi nào." Mượn trời tối che lấp, Ngưng Hương không chút chột dạ lừa gạt.
Lục Thành không khỏi thất vọng, suy nghĩ một chút, đáp ứng nói: "Được, vậy ta không đến nhà nàng bằng cửa chính nữa, nhưng mỗi tháng ít nhất ta ta phải được gặp nàng một lần, Hương Nhi nàng không cần sợ, chúng ta sẽ giống như lần trước đi họp chợ vậy, làm bộ ngẫu nhiên gặp, ai có thể đoán được chúng ta đến cùng là quan hệ gì? Nàng tin ta đi, ta sẽ an bài thật tốt, bảo đảm không để cho người khác nhận ra."
Ngưng Hương còn đang do dự, Lục Thành đột nhiên lật người đè lên nàng, nịnh nọt thương lượng: "Nếu không ngày mùng bảy mỗi tháng buổi tối ta sẽ đến một lần?"
Nếu so với ban ngày, hắn đương nhiên thích buổi tối hơn, có thể chiếm rất nhiều tiện nghi.
"Không, ban ngày đi." Ngưng Hương đẩy hắn xuống, sốt ruột ngồi dậy.
Nàng lại bắt đầu trốn hắn, Lục Thành ôm nàng, ôm một lát mới thử thăm dò: "Hương Nhi, đêm nay, ta muốn ở nhà nàng một đêm."
Hắn muốn ôm nàng ngủ.
"Không được, chàng đi nhanh đi." Ngưng Hương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nhỏ giọng cảnh cáo hắn, "Chàng đừng được voi đòi tiên."
Nàng thà rằng hắn muốn nàng, nhưng sẽ không lưu hắn ở nhà qua đêm.
Lục Thành nghĩ tới chuyện khác, vội vàng giải thích: "Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ ôm nàng ngủ, sẽ không làm gì nàng đâu, nàng xem mới vừa rồi ta ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng như vậy mà? Hương Nhi yên tâm, trước khi thành thân, ta tuyệt đối sẽ không động vào nàng, nhiều nhất chỉ là hôn hai cái sờ hai cái, giống như khi nãy vậy..."
Nói đến phần sau giọng nói lại càng nhỏ hơn, nhẹ nhàng hôn mặt nàng.
Ngưng Hương không tránh, nhưng sau đó cũng không cho hắn có cơ hội như vậy nữa .
Ngưng Hương không muốn tiếp tay của hắn làm chuyện xấu, thật vất vả hắn mới buông lỏng miệng, nàng ôm lấy đầu hắn không cho hắn hôn loạn nữa, vòng vèo nói: "Chàng đi đi, ta, ta sợ chàng nhịn không được."
"Nhịn được."
Vì chứng minh bản thân, Lục Thành nằm chết dí một bên, thở gấp đủ rồi mới nhìn lên nóc nhà nói một cách chân thành: "Hương Nhi, ta sẽ không để cho nàng đi con đường cũ của Phùng cô nương, khi nào chúng ta thành thân thì mới sinh thêm nhi tử. Chỉ cần một ngày không thành thân, cho dù nàng chủ động chui vào chăn của ra, ta cũng có thể nhịn được."

Hắn có thích A Nam bao nhiêu nhưng cũng có nhiều người xem thường người sinh ra A Nam.
Là nam nhân điều trước tiên nên làm là cấp cho nữ nhân của mình một danh phận, nếu làm không nổi thì đừng chạm vào nàng.
Lục Thành chưa bao giờ nghĩ mình là quân tử thủ lễ, bởi vì hắn làm không được, nhưng Hương Nhi hắn đẹp như vậy, tốt như vậy, mỗi lần hắn thấy cũng nhịn không được muốn ôm nàng hôn nàng, thà rằng bị nàng mắng vô lại hắn cũng muốn bắt nạt nàng. Nhưng hắn tự nhận là một nam nhân, là nam nhân thì phải nhịn, đỡ cho sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng lớn bụng ở quê sẽ bị người ta đưa ra làm trò cười.
Ngưng Hương khóc, khóc nhào tới trong ngực hắn, "Lục đại ca..."
Nàng biết, ông trời sẽ không để cho nàng sống lại một cách vô ích, ông trời đã mang đến cho nàng một người nam nhân tốt đội trời đạp đất yêu nàng.
"Nàng khóc cái gì?" Nước mắt nàng đều chảy trên người hắn, nhiều như vậy, Lục Thành sợ hết hồn, đỡ nàng ngồi dậy, "Hương Nhi có sao không?"
"Không có việc gì, chỉ là ta muốn khóc." Ngưng Hương dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, an tâm chưa từng có.
Có lời nói này của Lục Thành, nàng chết cũng đáng.
Lục Thành đoán không ra tâm sự của nàng, khuyên nàng không được, hắn hôn nàng, xem nàng còn có thể khóc bao lâu.
Ngưng Hương để hắn hôn một lần rồi nhất định không chịu cho thêm , nếu đã xác định hắn sẽ không muốn nàng sớm, Ngưng Hương càng muốn bồi hắn trò chuyện nhiều hơn.
"Hôm nay nhà chàng có làm xảo quả không?"
Bình phục lại, Lục Thành dựa vào vách tường, Ngưng Hương ngồi ở trên đùi hắn, dịu dàng hỏi.
"Có, là nhị đệ làm." Lục Thành cười nói.
Ngưng Hương không khỏi khen Lục Ngôn một câu, "Hắn thật khéo tay."
Lục Thành không thích nghe, hừ một tiếng, "Khéo cái gì, ta thấy Nhị thẩm làm mấy lần, nhất định so với hắn ngon hơn nhiều."
Ngưng Hương không vạch trần hắn, từ trong tay áo lấy ra kia hai khối xảo quả, "Chàng nếm thử đi, đây là ta làm... A, khối này vỡ mất rồi!"
Lục Thành cười trộm, hai người lăn qua lộn lại, còn kém đem cái giường gãy mất, tư vị kia so cái xảo quả đều ngon hơn rất nhiều.
"Vỡ cũng có thể ăn." Lục Thành một chút cũng không ghét bỏ, đoạt lấy liền dồn vào trong miệng.

Hắn ăn có lực, nhưng lại không phát ra âm thanh thô lỗ, giống như cố ý dùng sức ăn để cho nàng biết hắn rất thích ăn.
Ngưng Hương trong lòng ngọt ngào, hưởng thụ nghe nam nhân của mình ăn đồ ăn nàng làm.
Thực giống như một đôi sống qua ngày.
Đáng tiếc cũng chỉ là như mà thôi.
Lục Thành ăn xong, Ngưng Hương lò mò đi xuống đất, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh về đi, nếu như chàng chậm trễ nữa thì sau này ta không còn mặt mũi ngươi hai đệ đệ chàng nữa."
Lục Thành không trở về nhà, Lục Ngôn và Lục Định khẳng định biết, Ngưng Hương sợ hai huynh đệ hiểu lầm nàng cùng Lục Thành làm cái gì.
Nàng đã nói như vậy, Lục Thành ngẫm lại ngủ lại đây quả thực không tốt, lúc bước xuống đất hắn lại ôm lấy nàng, có chút u oán nói: "Ta đúng là thiếu nợ bọn họ, trước đây hầu hạ bọn họ ăn mặc, bây giờ gặp mặt tức phụ còn phải cố kỵ bọn họ..."
"Bớt nói nhảm, nhanh đi đi, đi đường cẩn thận một chút." Ngưng Hương giận hắn, đẩy hắn ra ngoài.
"Đúng rồi, chừng ngày hai mươi vườn trái cây sẽ thu hoạch, đến lúc đó ta sẽ kêu lão Tam tới đón gia đình nàng, nàng, Thu Nhi, A Mộc thì tính là hai người ." Trước khi ra khỏi cửa, Lục Thành cười nói, "Vườn trái cây thu hoạch cũng không muốn tiểu cô nương cùng hài tử vào, ta để các nàng đi cửa sau, giống như ba muội muội kia vậy, A Đào nhỏ, cũng là ba người tính hai người."
Ngưng Hương không có cách nào cự tuyệt, bởi vì A Đào cùng Đại bá mẫu đã đề cập qua , Đại bá mẫu vô cùng ngóng trông phần tiền này.
"Vậy cứ đến vườn trái cây, chàng đừng tìm ta." Ngưng Hương cúi đầu nhắc nhở, "Chúng ta mỗi người hái mỗi cây, chớ khiến người khác hoài nghi."
"Được, tất cả nghe theo nàng." Lục Thành đáp ứng đặc biệt sảng khoái. Trước tiên cứ dụ dỗ nàng qua đó, đến lúc tới vườn trái cây, hắn tới gần nàng thì sao nào?
Trong lòng vui vẻ, Ngưng Hương tiễn hắn ra cửa bắc, lúc này Lục Thành đẩy nàng ép sát vào tường lại hôn một hồi.
Một phút đồng hồ sau, Ngưng Hương hai chân như nhũn ra trốn trở về nhà.
Dựa lưng vào cửa, tiểu cô nương há miệng to thở gấp, sau đó cũng có cảm giác mồ hôi theo bắp đùi tuột xuống.
Giống như là mồ hôi, lại không phải mồ hôi.
Bên tai vang lên giọng nói nhảm của Lục Thành, Ngưng Hương xấu hổ bưng kín mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui