Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Edit: Hà
Ngưng Hương không muốn thử lại việc đó lần nữa với Lục Thành, nhưng nàng sao có thể lay chuyển được hắn đây?
Vai nàng đã bị hắn nắm chặt, mặt nàng không thể nép vào lồng ngực của hắn nữa mà từng chút từng chút bị kéo về phía hắn.
Mùa hè, ánh mặt trời chói chang không kiêng nể gì chiếu thẳng vào những chỗ trống nho nhỏ bên trong ruộng bắp này, dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được phía ngoài sáng ngời. Đột nhiên có bóng đen đang dần tiến tới, từ từ dựa vào gần nàng, đột nhiên lại có cơn gió thổi tới từng đợt khí nóng, thổi trúng mặt nàng khiến nàng cảm giác tựa như bị hun nóng.
Ngưng Hương căng thẳng tim như muốn ngừng đập.
Lục Thành cũng rất khẩn trương.
Nàng đang ở trong lòng hắn, ngoan ngoãn tựa trên cánh tay hắn, lông mi thật dài đang run rẩy, gò má trắng nõn như phấn hồng của hoa đào, mịn màng nhẵn nhụi giống như chỉ cần hơi dùng sức nhào nặn liền bị vỡ, môi mím nhẹ nhàng, ngoan ngoãn chờ hắn hôn không cần phải cưỡng ép nữa.
Nhưng mỹ vị đã đặt tới trước miệng, thế nhưng hắn vẫn chưa dám ăn.
Lục Thành đột nhiên có cảm giác không thể nào hạ miệng được.
Hôn thế nào mới khiến nàng thoải mái đây?
Lục Thành không biết, hắn cũng không thể hỏi, nàng thẹn thùng như vậy, khẳng định cũng không sẽ nói cho hắn biết, có lẽ nàng cũng không biết.
Chậm một chút sao?
Bên tai lại vang lên giọng nói oán hận mềm mại nũng nịu của nàng, ánh mắt Lục Thành nhanh chóng nhìn từ lồng ngực phập phồng của nàng trở lại môi nàng, từ từ áp lên.
Chậm, nhưng vẫn là động tác cũ, chỉ muốn hôn chiếc lưỡi đinh hương ngày đó trên bàn cơm nàng thổi đậu phụ, lúc đó hắn nhìn mà thèm đến nỗi luôn để trong lòng.
Phát giác ý đồ của hắn, trong đầu Ngưng Hương đang tràn đầy căng thẳng đột nhiên sinh ra tia bất đắc dĩ, người này vì sao chỉ muốn ăn nàng ...
Hàm răng cắn chặt, Ngưng Hương không cho hắn tiến vào.
Cửa thành đã đóng chặt, tay lớn Lục Thành không ý thức dán lên gò má nàng, cố gắng đè nén xúc động, môi từ từ chuyển hướng sang bên cạnh, muốn thử xem có cơ hội chui vào hay không, sau đó đang trong quá trình di chuyển, hắn nhịn không được bèn nếm đôi môi nàng trước cho đỡ thèm, mà ngay lúc nếm thử thì hắn liền dừng lại không được.
Môi giống như ăn cũng rất ngon .
Lục Thành bỏ qua hàm răng nàng, một lòng chăm chú bắt nạt môi của nàng.
Hắn hôn thật chậm, nhớ kỹ là thật chậm nhưng lực đạo lại không nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra chút âm thanh.
Ngưng Hương cực thẹn .
Nàng phát hiện, cho dù Lục Thành có học thì hắn cũng tuyệt đối không được như Bùi Cảnh Hàn, hắn chính là điển hình của người thô kệch.
Nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương nông gia, có lẽ trời sinh nên gả cho hán tử nông gia như hắn vậy, cho nên Lục Thành chậm chạp lại ngốc nghếch thân cận nàng, càng làm cho nàng mặt đỏ tim đập dồn dập vô lực ngăn cản, đặc biệt là hắn phát ra tiếng vang...

Ngưng Hương xấu hổ nghe, vì nghe thấy nên nàng không thể không lặng lẽ há miệng ra.
Mà ngay lập tức Lục Thành liền phát hiện, hắn liền vội vã muốn tiến vào bên trong nhưng lại không bỏ được đôi môi tốt, hắn do dự một chút mới lưu luyến hôn nàng một cái, sau đó lại vội vàng đi vào trong ăn lưỡi của nàng.
Nhớ kỹ lời nàng dặn dò phải "chậm", cho nên hắn từ từ hôn nàng, lại dùng chút lực...
~"Hương Nhi, ngày mai chúng ta thành thân được không?"
Sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành ôm thật chặt cô nương trong lòng, vừa giữ chặt eo nàng tránh cho nàng muốn chạy trốn, vừa khàn giọng nói vào bên tai trái nàng.
Ngưng Hương thực sự muốn khóc.
Người này chính là tên vô lại.
Vừa hôn bàn tay hắn vừa hướng vào trong vạt áo nàng, nàng không để cho hắn như ý, hắn liền bế nàng lên, tiếp tục ngồi hôn, không biết che che giấu giấu, ngược lại da mặt dày, bá đạo khoe khoang bừa bãi, khiến cho nàng muốn giả vờ không biết cũng không được.
"Thả ta ra..."
"Hương Nhi, ta rất khó chịu, nàng xem, đều đã như vậy, nàng không sớm gả cho ta, không phải là có chủ tâm muốn hành hạ chết ta sao?" Lục Thành ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nghiêng đầu nhìn cô nương đang tựa trên vai hắn, "Hương Nhi, gả cho ta đi, chúng ta sinh nhi tử khiến người khác yêu thích hơn so với A Nam nữa."
Ngưng Hương lắc đầu không nói.
Lục Thành vừa muốn tiếp tục thì đột nhiên cảm giác được quần nàng giống như có điểm gì là lạ, tay hắn men theo lưng nàng di chuyển xuống dưới liền đụng phải tiểu khố mát lạnh của nàng. Giống như là bị móng vuốt sói đụng phải, lo lắng bị sói ăn, tiểu cô nương thay đổi ôn thuận đáng thương lúc trước, giống như nổi điên muốn chạy trốn, Lục Thành mạnh mẽ dùng sức ôm chặt nàng, bá đạo không cho nàng chạy, một hồi lâu sau mới lắp bắp nói: "Hương Nhi, quần nàng sao lại..."
Như A Nam không nói tiếng nào tiểu trong quần.
Làm như muốn xác nhận, tay hắn còn muốn chuyển sang nơi khác.
Ngưng Hương nhịn không được nữa, khóc ô ô lên, tay trái nhéo vai của hắn, tay phải đập vào sống lưng rắn chắc của hắn cho hả giận, cho dù đập tay nàng đau, nàng cũng muốn đánh hắn.
Nàng cũng không phải là người chết, bị hắn ôm khi dễ lâu như vậy, làm sao có thể không có việc gì đây?
Nếu như có thể, Ngưng Hương cũng không muốn như vậy, nhưng thân thể lại không nghe lời của nàng.
Hiện tại thì tốt rồi, hắn sẽ nghĩ sao về nàng đây? Có phải cũng sẽ giống như Bùi Cảnh Hàn đời trước, nói nàng trời sinh đã thích hợp bị nam nhân...
Ngưng Hương không biết mình tại sao lại như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ, nàng sợ bị Lục Thành coi thường...
Càng sợ càng khóc, khóc đến ngay cả khí lực đánh hắn cũng không có.
Toàn thân bốc hỏa của Lục Thành đều đã bị nước mắt nàng dập tắt, nghĩ đến mới vừa rồi nàng nhiều lần muốn nói điều gì đó đều bị hắn chặn miệng, hắn cho rằng nàng muốn cầu xin tha thứ, bây giờ suy nghĩ một chút, nàng rõ ràng là muốn...
"Hương Nhi, ta, ta vô liêm sỉ, nàng mau đi đi, ta bảo đảm không nhìn!" Đỡ nàng đứng lên, Lục Thành xoay người nói.
Tiếng khóc Ngưng Hương dừng lại, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng hắn.

Cái gì có đi hay không? Hắn kêu nàng đi chỗ nào?
Lục Thành không nghe thấy động tĩnh, vừa quay lại liền thấy nàng ngơ ngác rơi lệ nhìn hắn, Lục Thành trong lòng cả kinh, ánh mắt dời xuống, lắp bắp nói: "Nàng, chẳng lẽ đã đi tiểu trong quần ?"
Ngưng Hương hoang mang cúi đầu, vẫn chưa kịp thấy rõ váy của mình thì đột nhiên đã hiểu.
Lục Thành cho rằng quần nhỏ nàng ướt, là vì...
Khuôn mặt phút chốc lại bắt lửa, Ngưng Hương vừa muốn thanh minh cho bản thân thì phía đầu ruộng nhà nàng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Từ Thu Nhi. Nàng cảm giác mình giống như ăn trộm bị người khác bắt lấy, Ngưng Hương liếc Lục Thành một cái, xoay người liền đi ra ngoài.
Lục Thành theo bản năng đuổi theo nàng, "Hương Nhi..."
"Ta đi trước, huynh đừng theo." Ngưng Hương đầu cũng không quay lại trách mắng, vừa xấu hổ lại cảm thấy may mắn.
Mặc dù lớn như vậy bị người khác nói tiểu ra quần là quá mất mặt, nhưng nàng thà rằng khiến hắn hiểu lầm nàng, cũng không muốn nói cho hắn biết chân tướng.
Lục Thành vẫn lo lắng cho nàng, đuổi theo hai bước lại phát hiện đằng sau quần nàng không có ướt, nghĩ rằng nàng vẫn đang cố nghẹn lại, hắn dừng bước thấp giọng nhắc nhở: "Nàng, nàng trước tiên giải quyết đã rồi hãy đi."
Nghẹn lâu sẽ không dễ chịu.
Ngưng Hương không để ý tới hắn, nàng chạy trốn nhanh về phía trước, khi đến gần đầu ruộng thì mới dừng lại lau mặt, sửa sang lại quần áo, lúc này mới thở phào một hơi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên đi ra ngoài.
Từ Thu Nhi cùng A Mộc đứng ở phía trước ruộng, trong tay A Mộc còn có thêm một bao hạt dưa.
"Mắt của tỷ tỷ đỏ rồi !" A Mộc nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lo lắng nói.
Vừa mới khóc xong sao có thể không lưu lại dấu vết được?
Ngưng Hương vừa đi vừa cố nghĩ lý do, sờ đầu đệ đệ nói: "Có một con côn trùng nhỏ bay vào trong mắt tỷ tỷ, tỷ tỷ dịu mắt nên bị đỏ thôi ."
A Mộc tin thật, kéo tỷ tỷ ngồi xổm xuống, "Để đệ thổi cho tỷ nhé."
"Đi ra ngoài cũng đã lâu rồi, chúng ta về nhà thôi." Ngưng Hương vui vẻ hôn đệ đệ một cái, dắt hắn về nhà.
Từ Thu Nhi ho khan hai tiếng, đi bên cạnh Đường tỷ, nho nhỏ hỏi thầm: "Côn trùng bắt nạt tỷ tỷ sao?"
Nếu như Lục Thành bắt nạt Đường tỷ khóc thì sau này nàng nhất định sẽ không để cho hắn có cơ hội đơn độc cùng Đường tỷ gặp nhau nữa.
Ngưng Hương lắc đầu, "Không có, ngày hôm qua cữu cữu không phải đã tới đây sao, vừa mới ở trong ruộng lại nhớ đến chút chuyện cũ năm xưa, trong lòng liền khó chịu."
Từ Thu Nhi đã hiểu, nhất định là Lục Thành hỏi chuyện nhà Chương gia cho nên mới khiến cho Đường tỷ phải giải thích cho hắn, chuyện xưa nhắc lại khó tránh khỏi ủy khuất.
Đau lòng cầm tay Đường tỷ, Từ Thu Nhi nhẹ giọng trấn an hai câu, không tiếp tục hỏi chuyện xảy ra bên trong ruộng bắp nữa.

Thành công lừa gạt đường muội, Ngưng Hương trong lòng cũng không thoải mái, phía dưới váy có chút lạnh lẽo ...
Về đến nhà, thừa dịp đường muội không có ở đây, đệ đệ ở trong sân đùa nghịch, Ngưng Hương đóng kín cửa phòng, thật nhanh từ trong tủ quần áo tìm chiếc quần nhỏ khác.
Nàng ngồi ở trên chiếc giường đất vén váy lên, đỏ mặt nhìn chiếc quần bên trong.
Trong phòng chỉ có chính mình, Ngưng Hương nhịn không được trộm nhìn, đại khái trên đường đi về, trời quá nóng đã góp phần hong khô chiếc quần.
Ngưng Hương xấu hổ cực kỳ, dù sao cũng phải giặt qua, nàng siết chặt chiếc quần, nhè nhẹ lau sạch một cái, sau đó hết sức xem nhẹ cảm giác khác thường kia.
Thu dọn xong, Ngưng Hương nhanh chóng thay quần mới, sợ hiện tại giặt quần áo sẽ khiến cho Đại bá mẫu hoài nghi, nàng tạm thời đem cái quần cũ nhét vào trong chiếc sọt tròn.
Vội vàng kết thúc mọi việc , Ngưng Hương ngồi ở trên giường, nhớ lại những động tác cùng những lời nói vô lại của Lục Thành, nàng hạ quyết tâm không gặp hắn nữa. Nàng đã quá mềm lòng mới để cho hắn càng ngày càng lớn gan vô sỉ.
~Sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành ngồi trên bãi đất trống, cho đến khi không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì phía bên kia, hắn mới nhìn vào trong ngực của mình.
Vừa mới ôm nàng hôn tới hôn lui giống như đột nhiên biến thành một giấc mộng.
Lục Thành nhìn về phía tay của mình.
Ngón tay đã gần tới, nhưng cảm giác va chạm cách tiểu khố hơi mỏng vẫn còn tồn tại.
Lục Thành không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết làm thế nào để sinh nhi tử.
Ánh mắt nhìn vào phương hướng tiểu cô nương vừa rời đi, Lục Thành áo não mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Lúc ấy sao nàng lại nhịn không nổi? Chậm một chút nữa thì ngón tay hắn đã có thể tra rõ đại khái địa hình .
Nửa canh giờ ngắn ngủi chiếm quá nhiều tiện nghi, Lục Thành nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị còn sót lại.
Rất muốn, rất muốn cùng nàng sinh nhi tử.
Thân thể ngửa ra sau, một tay chống đỡ, một tay vén vạt áo lên.
Hai khắc sau, cuối cùng Lục Thành cũng từ bên trong ruộng bắp đi ra, bước chân lơ mơ, bên trong mắt hoa đào cảnh xuân trong trẻo, tựa như say rượu.
Vô cùng may mắn trên đường không người, chờ hắn đi vào thôn thì trên mặt đã khôi phục vẻ thong dong.
"Sớm như vậy đại ca đã trở về rồi sao?" Lục Ngôn có thâm ý khác hỏi.
Lục Thành tâm tình tốt không thèm trừng hắn.
Lục Ngôn liền hiểu, tẩu tử vẫn là tẩu tử, cái người thư sinh mặt trắng đọc sách kia không phải là đối thủ của huynh trưởng.
Nhưng Lục Thành trong lòng cũng rầu rĩ, hôm nay tiện nghi chiếm đã đủ, nhưng đã triệt để chọc phải nàng, hẹn nàng lần sau nhất định nàng sẽ không đáp ứng.
Hắn nên chút gì đó bồi tội.
Hôm sau từ trong nhà Lục Thành lục hộp tiền lấy ra hai lượng bạc, hướng về hộp tiền muội muội thích kiểm tra nhất nói: "Buổi trưa đại ca đi lên trấn trên, A Đào có muốn đi không?"
A Đào biết rõ chỗ ca ca nói là Ngô gia ở trấn Lưu Tiên, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Từ tỷ tỷ dùng hương cao là mùi hoa hồng, rất dễ ngửi, đại ca cũng giúp muội mua một hộp."

Mắt Lục Thành sáng lên, nhìn cửa một cái, thấp giọng hỏi muội muội, "Từ tỷ tỷ thích hương hoa hồng?"
A Đào gật đầu.
Lục Thành trong lòng đã có ý định, giấu bạc ra cửa.
Cho tới trưa hắn đều đi dạo ở trong vườn trái cây, trước khi đến trưa, Lục Thành nghe sư phụ Lý bá dặn dò một tiếng sau đó liền muốn đi lên trấn trên, vừa đi đến cửa vườn trái cây, vừa vặn hắn bắt gặp hảo huynh đệ Nghiêm Kính làm việc bên trong hoa viên.
"Đi Nghênh Tiên Cư uống một chén chứ?" Nghiêm Kính ngửa đầu, cười thập phần sáng lạn.
"Có chuyện gì vui tới như vậy?" Lục Thành đi ra khỏi vườn trái cây, buồn cười hỏi.
Nghiêm Kính cùng hắn bằng tuổi nhau, chiều cao cũng tương tự, bất quá cho tới nay chưa cưới vợ, trong nhà mẹ già luôn thúc giục, Nghiêm Kính chê phiền hà, hận không thể buổi tối nào cũng ở Lật Tử viên không quay về, mà hỉ sự hôm nay của hắn có liên quan đến vấn đề hôn sự, "Thời gian trước Hoa bà có giới thiệu một vị cô nương cho nương ta, ta đã nhìn qua, quá xấu, một chút cũng không đẹp mắt, nhưng nương ta thì lại khen nàng thành tiên nữ, ngày ngày nhắc nàng với ta. Ngày hôm qua Hoa bà lại tới, nói cô nương kia vừa ý người khác, ha ha, ngươi nói có nên ăn bữa ngon để ăn mừng hay không đây?"
Thấy hắn quá hả hê, Lục Thành thân là bạn tốt, vẫn khuyên nhủ: "Tuổi ngươi không nhỏ nữa, xác thực nên định hôn sự rồi."
Hắn có cô nương để thích, mà cô nương đó cũng thích hắn, Lục Thành nhìn bầu trời trong xanh, lại xem cây ăn quả cũng so với bình thường lại khỏe mạnh hơn, cho nên hắn làm gì cũng đều rất hăng hái, cho nên khi nói đến hỉ sự, tự đáy hắn lòng hy vọng Nghiêm Kính cũng sớm cưới vợ, như vậy thì hai huynh đệ họ chuyện tốt thành đôi.
Nghiêm Kính xùy một tiếng, lườm hắn, "Ngươi cũng không phải chưa cưới vợ đó sao?"
Lục Thành tuy là người chững chạc, lúc này bị bạn tốt hỏi hắn cũng nhịn cười không được, tuy đã cố nén ý cười nhưng cặp mắt hoa đào kia lại sáng rỡ.
Nghiêm Kính thấy, từ từ dừng bước, dùng sức chụp vai hắn một cái, "Tốt, ngươi vậy mà lại lén lén lút lút có người để thân mật, nói, là cô nương nhà ai?"
Nam nhân đều như vậy, huynh đệ có chuyện tốt không tránh khỏi một phen ồn ào. Lấy giao tình của hai người, Lục Thành cũng không dự định lừa gạt Nghiêm Kính, hắn không nhanh không chậm nói: "Không vội, lúc hái trái cây ta sẽ dẫn nàng đến, nhưng ngươi nhìn thì nhìn, con mắt đàng hoàng một chút, nàng da mặt mỏng, nếu làm nàng tức giận thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ."
"Nhìn bộ dáng sợ vợ của ngươi kìa!" Nghiêm Kính cười lớn chụp vai hắn, xoay chuyển ánh mắt, tiếng cười càng lớn, "Buổi trưa hôm nay ngươi mời khách!"
Lục Thành sảng khoái đáp ứng.
Sau một khắc, hai người sóng vai bước vào Nghênh Tiên Cư nổi danh nhất ở trấn trên, ở trong lâu chọn lấy vị trí gần cửa sổ, vẫn như cũ gọi hai món ăn gia đình, hai chum rượu.
Nghiêm Kính còn muốn hỏi thăm nhiều về người yêu cuat bạn tốt, Lục Thành thu liễm ánh mắt nhìn hắn.
Hắn không muốn bốn phía khoe khoang nữ nhân của mình, nói cho Nghiêm Kính, là vì coi hắn như huynh đệ.
Nghiêm Kính gật đầu, không nhắc tới nữ nhân nữa.
Bọn họ không đề cập tới, nhưng ba nam nhân quần áo tơ lụa ở bàn bên cạnh lại không chút nào kiêng sợ, còn tán gẫu đến các cô nương trong hoa lâu, "Ngươi không biết sao, Tuyền cô nương mới tới kia tuyệt diệu làm sao, người cũng như tên, trong veo như nước ... Như vậy không cần phí tâm tư chuẩn bị, khi nào muốn là trực tiếp có thể..."
Vẻ mặt cười dâm tà.
Nghiêm Kính không có vợ, nhưng hắn là nam nhân, đối với nữ nhân có tính trời sinh tò mò, cũng như các khách nam khác ở tửu lâu, đều len lén nghe ba người kia bình luận về các loại nữ nhân. Chờ ba người kia đi hết, Nghiêm Kính vẫn chưa thỏa mãn uống một hớp rượu, lại nhìn Lục Thành nghiêm trang ngồi đối diện, hết sức hâm mộ nói: "Quả nhiên là cưới vợ vẫn tốt, ngươi đã tìm cho A Nam mẹ kế , ta cũng nên tìm người thôi, đỡ cho đến khi đệ đệ A Nam ra đời mà con ta vẫn chưa thấy đâu."
Lục Thành căn bản không nghe rõ hắn nói gì đó.
Thì ra, ngày hôm qua nàng không phải là nín tiểu, mà là...
Ngực hắn lại nổi lên một mồi lửa.
Thì ra Hương Nhi của hắn chẳng những lớn lên xinh đẹp, mà ngay cả thân thể cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui