Edit: Hà
Đang đi bình thường thì đột nhiên Lục Thành rẽ ngoặt,chuyển hướng đi về phía ruộng nhà hắn.
Vì không cần phải tự tay gạt lá bắp hai bên nữa, cho nên Ngưng Hương chỉ cần nép chặt đi theo phía sau hắn, nàng nhỏ giọng hỏi hắn, "Huynh muốn đi đâu vậy?"
Lục Thành tươi cười, "Rất nhanh sẽ đến."
Ngưng Hương không hỏi nữa.
Quả nhiên rất nhanh Lục Thành đã ngừng lại, dắt tay nàng kéo nàng đi tới trước hắn.
Ngưng Hương đẩy lá bắp hai bên ra, bước lên một bước, vừa nhìn thì nàng liền khiếp sợ khi phát hiện trước mặt mình là một mảnh đất trống, trong khi mảnh đất này vốn phải có khoảng mười mấy cột bắp lớn đang sinh trưởng nhưng đã bị người khác nhổ hết lên chỉ còn lại lá, bây giờ thì bắp đang được xếp ở một bên, lá cây rộng lớn thì xếp thành một hàng bằng phẳng, trên đó rõ ràng đã có người ngồi qua.
Ngoại trừ Lục Thành thì còn ai có thể làm đây?
Liếc nhanh qua đống bắp trên cột vẫn còn chưa lớn hết, Ngưng Hương tránh khỏi tay Lục Thành, cau mày nói: "Huynh đang làm cái gì vậy?"
Như vậy liền tương đương với ném bỏ hơn hai mươi cân bắp trong vụ thu hoạch.
"Làm như vậy đỡ cho bốn phía đều là lá cây đâm vào khiến nàng luống cuống." Lục Thành bước đến trước phiến lá bổ nhào lên chiếc đệm vừa mới tạo thành, thân thể nằm nghiêng xuống, sau đó vỗ vào chỗ bên cạnh, cười với nàng, "Đến đây, chúng ta còn nửa canh giờ nữa, nếu đứng nói chuyện lâu sẽ mệt lắm."
Nam nhân ngửa đầu nhìn nàng, thân thể thấp nhưng khí thế thì một chút cũng không thấp, nghiễm nhiên lại biến thành Lục Thành bá đạo không nói được đạo lý.
Ngưng Hương trách hắn lãng phí đồ, mặt nhăn nhó không động đậy.
Lục Thành bất đắc dĩ nhìn nàng, "Thấy bộ dạng keo kiệt của nàng, ta cũng biết là nhất định nàng rất mất hứng, cho nên đã nhổ của nhà của chúng ta, chứ nếu như là ta nhổ bắp của nhà các nàng, có phải là nàng cũng sẽ liều mạng với ta hay không?"
Bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý chọc ghẹo.
Ngưng Hương nhịn không được bật cười, nhưng vẫn trừng mắt liếc hắn một cái, "Về sau không được phép làm như vậy nữa."
Nam nhân nhà người ta đều phiền phức bị vợ quản, nhưng Lục Thành lại rất hưởng thụ cảm giác khi bị nàng quở trách oán giận, giống như hai người đã thành người một nhà.
"Đã biết, tất cả nghe theo nàng." Lục Thành ý tứ sâu xa cười, lần nữa vỗ vào bên cạnh.
Ngưng Hương xấu hổ bước tới, xem xét trên chiếc đệm mà hắn vừa làm, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lục Thành một mực yên lặng nhìn thẳng nàng, đợi đến khi nàng đã ngồi vững, hắn mới dịch cái mông của mình sang.
Bị hắn đụng vào, Ngưng Hương chấn kinh lập tức muốn đứng dậy chạy trốn, Lục Thành cười nhìn, sau đó khi cái mông nàng cách chiếc đệm không xa hắn vẫn chưa duỗi thẳng tay đã bắt được nàng, cánh tay sắt dùng sức nắm chặt ở eo nàng, ôm nàng ngồi ngang trên đùi hắn, một tay nắm vai nàng, một tay tiếp tục ôm eo nàng.
"Lục Thành!"
Ngưng Hương thẹn quá hoá giận trách mắng, chống vai hắn muốn đứng lên.
Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cánh tay hắn chỉ dùng sức ở phía dưới, cho nên Ngưng Hương có thể trước sau trái phải ở trên đùi hắn lộn xộn, chỉ là không có cách nào thoát khỏi hai bàn tay sắt như lao tù của hắn.
Ngưng Hương vặn vẹo ra toàn thân mồ hôi cũng không thể thoát khỏi, lại phát hiện phía dưới hình như có thêm vật gì đó, tụa như bên trong lá bắp đột nhiên chui ra một cây bắp từ giữa hai chân hắn đang muốn chen lấn đi lên, Ngưng Hương xấu hổ nhưng lại không dám lộn xộn nữa, đầu dùng sức hướng ra bên ngoài vặn vẹo, dường như khóc cầu xin hắn, "Huynh thả ta ra!"
Mồ hôi trên người Lục Thành cũng không kém nàng bao nhiêu, thấy nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn ôm vai nàng xoay về phía trước mặt mình.
Ngưng Hương không thể gọi người khác, lại đánh không được hắn, cảm nhận được thân thể hắn nâng lên một chút, lại cảm nhận được nàng đã bị buộc chuyển hướng đến phía trước mặt hắn, rất nhanh đến cái cổ của Ngưng Hương cũng đã hồng . Biết rõ không thể nào tránh né, nàng vội vã vùi mặt vào hõm vai hắn, tay phải áp chế ở giữa hai người không nhúc nhích, tay trái nàng nắm thành quyền, hung hăng đánh hắn, "Huynh cứ bắt nạt ta đi, để xem lần sau ta còn ra gặp huynh nữa không!"
Nàng cũng thật là hồ đồ, biết rõ hắn thích nhất chính là động tay động chân với nàng, vậy mà nàng còn gặp mặt hắn, sớm biết như vậy nàng nên nhẫn tâm mặc kệ hắn, hắn muốn đứng ở cửa bao lâu liền đứng, ở chỗ này đợi bao lâu thì đợi!
Tiểu cô nương thật sự tức giận, thế nhưng oán giận chỉ đang giống như chỉ trích nũng nịu, một xíu uy lực cũng không có.
Cuối cùng cũng đã ôm được người, nàng cả người đều nằm ở trong lòng hắn, nhỏ nhắn xinh xắn , Lục Thành hô hấp dồn dập, cổ họng càng không ngừng lăn, như con sói đói lâu ngày ngủi từ đỉnh đầu nàng ngửi đến lỗ tai. Nhưng hắn không giống như sói đói tham lam khẩu vị tàn nhẫn, vẫn không dám thích làm gì thì làm, chỉ là thân thể dính sát nàng, cúi đầu nói vào lỗ tai đang đỏ rực của nàng, "Hương Nhi, ta không bắt nạt nàng, ta sợ váy nàng bị bẩn cho nên mới ôm nàng như vậy."
Hơi thở nóng bỏng liên tục không ngừng rơi vào tai nàng, Ngưng Hương không kiềm chế được mà run rẩy, cái cổ đang dựa trên bờ vai hắn nhanh chóng co lại, muốn né tránh. Về phần những lời nói xằng bậy kia của hắn, nàng đã nghe quá nhiều, ngay cả tranh cãi cũng đã lười nói với hắn.
Nàng im lặng không nói lời nào, Lục Thành ôm nàng giống như ôm bảo bối, muốn đụng lại không dám đụng vào, chỉ có thể ngây ngốc ôm nàng.
Ngưng Hương lại không dám động, âm thầm ngóng trông cây bắp của hắn bắp mau mau xuống.
"Hương Nhi, nàng thật mềm." Không nói lời nào cũng không được, Lục Thành dùng cánh tay đè ép eo nhỏ nàng, khàn giọng khen vào tai nàng, "Nhìn thì không mập, nhưng trên người vẫn có thịt." Lúc nói chuyện tay lại véo nhẹ xuống vai nàng.
Nếu như có thể, toàn thân nàng hắn đều muốn bóp một lần.
Ngưng Hương biết nhưng lại giả chết không để ý tới hắn.
Lục Thành thích ôm nàng, nhưng càng muốn cùng nàng tâm sự nhiều hơn một chút, nói chuyện càng nhiều thì quan hệ hai người mới dễ gần gũi hơn. Bởi vậy hắn không nói những lời đùa giỡn nàng nữa, cúi đầu nhìn cần cổ nàng, "Bị cào chỗ nào? Cho ta xem một chút được không."
Trước khi nói chuyện đã ho khan khụ khụ hai cái, giọng nói bĩnh tĩnh hơn rất nhiều.
Phát hiện bắp trên người hắn đã có dấu hiệu rụt về lại, Ngưng Hương hiểu hắn đang thật tâm muốn nói chuyện, nàng buồn bực đáp: "Vết thương nhỏ thôi, không cần nhìn."
Lục Thành càng muốn nhìn, hắn dùng một chút lực đã đem mặt nàng nâng lên.
Bỗng nhiên lại đối mặt, Ngưng Hương theo bản năng nghiêng đầu sang bên cạnh.
Lục Thành lập tức liền nhìn vết thương của nàng, ba vết cào nhỏ, đã kết vảy.
"Còn đau không?" Hắn thử thăm dò đụng một cái.
Ngón tay thô ráp đụng phải mềm mại da thịt mềm mại của nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy tâm mình bị hắn đụng vào khiến nàng nhảy dựng , nàng vội lắc đầu, đưa tay che cổ, "Có chút đau, huynh đừng động vào ."
"Sau này trẻ con đánh nhau nàng đừng xen vào, bọn chúng không hiểu đạo lý lại càng ra tay ác hơn." Lục Thành đem nàng chuyển hướng về phía mình, nhìn chằm chằm nàng dặn dò.
Ngưng Hương vội gật đầu qua quýt, mềm giọng cầu xin hắn: "Huynh thả ta xuống đi, chúng ta mới dễ nói chuyện hơn, nếu không lần sau ta sẽ không ra ngoài gặp huynh nữa."
"Không gặp thì ta sẽ đi cầu hôn." Lục Thành nghiêng đầu nhìn cặp mắt hạnh đã mờ hơi nước của nàng, nhẹ giọng uy hiếp, "Không tin nàng cứ thử xem."
Ngưng Hương nói không lại hắn, giận dỗi nhìn sang một bên.
Lục Thành đưa cổ đuổi theo, cố ý đùa nàng nói: "Tốt, thà rằng để ta ôm cũng không hy vọng ta đi cầu hôn, Hương Nhi nàng nói rõ đi, có phải nàng đã có dự định muốn bám cành khác hay không?"
"Huynh lại nói bậy?" Ngưng Hương cuối cùng cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn nói. Hắn bất an, nàng dụ dỗ ngon ngọt hắn, như thế nào còn chưa xong đây ? Ăn trong bát nhìn trong nồi, trong mắt hắn nàng chính là loại nữ nhân lẳng lơ ong bướm như vậy sao?
Tiểu cô nương tức giận đến đã quên mất thẹn thùng, Lục Thành vội vàng thu hồi nụ cười đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: "Chuyện biểu ca nàng cầu xin, nàng sẽ giúp sao?"
Đề cập đến Chương Hồng Lâm, Ngưng Hương liếc hắn một cái, để tránh hắn về sau tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, nàng làm một hơi giải thích, "Không giúp. Thứ nhất, năm đó nương ta bệnh nặng, bọn họ đều thấy chết mà không cứu, như vậy hiện tại trong mắt ta, ngoại trừ cữu cữu, bốn người mẹ con Thôi thị cùng ta không chút quan hệ, nhiều nhất chỉ là ở trước mặt cậu lấy lệ khách sáo, ta gặp chuyện sẽ không cầu xin bọn họ, bọn họ cũng đừng hy vọng ta giúp đỡ. Còn nữa, lúc ta rời khỏi Hầu phủ đã nghĩ tới chuyện đời này cũng sẽ không quay lại chỗ đó, ta làm sao có thể vì một người không hề liên quan mà phải đi cầu người khác?"
Đối với mẹ con Thôi thị chính là chán ghét đến cả trong lời nói.
"Mấy năm này nàng đã chịu ủy khuất rồi." Lục Thành đau lòng ôm lấy nàng, nắm tay nàng nói: "Sau này nếu như hắn lại đến làm phiền nàng, nàng cứ nói cho ta biết, ta giúp nàng hả giận. Đại Tráng ta đánh không lại, nhưng đối phó với một thư sinh thì không thành vấn đề."
Hắn vừa mở miệng liền nói lời dí dỏm, Ngưng Hương nhịn cười không được, nghiêng đầu ghét bỏ nói: "Lớn như vậy mà ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng đánh không lại, nếu như vậy sao ta có thể trông cậy vào huynh đối phó với một đại nam nhân hai mươi tuổi đây?"
Thấy nàng làm nũng với hắn, Lục Thành liền xoay vai nàng qua dụ dỗ nói: "Vậy trước tiên ta đi đánh Đại Tráng một cái, để xem hắn còn dám khi dễ vợ ta nữa hay không."
"Huynh câm miệng!" Ngưng Hương đỏ mặt trách mắng, bên trong mắt hạnh sóng nước lưu chuyển, xấu hổ trừng hắn.
Lục Thành ngơ ngẩn, thẳng bộ dáng hờn dỗi xinh đẹp của nàng, thấy tiểu cô nương xấu hổ cúi đầu, hắn lại không nén được mồi lửa trong bụng, liền nâng mặt nàng lên rồi hướng về cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hồng ép xuống. Thô lỗ vội vàng, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, nếm được hương vị bên ngoài lại muốn xông vào bên trong bắt đầu lưỡi.
Trong miệng đột nhiên nhiều thêm cái lưỡi của hắn, nàng một chút cũng chưa kịp chuẩn bị, Ngưng Hương theo bản năng nhíu mày, không ghét hắn nhưng lại phản cảm phương thức như thế. Trong đầu nàng cố gắng không nhớ lại hình ảnh đời trước Bùi Cảnh Hàn cũng hôn nàng như vậy, nàng vừa sợ vừa bất mãn nhưng Bùi Cảnh Hàn lại lấy mạnh hiếp yếu, nàng muốn tận dụng hết mọi biện pháp tránh né hắn thân cận, nhưng Ngưng Hương không thể phủ nhận, Bùi Cảnh Hàn thật sự vô cùng am hiểu những chuyện như vậy, hắn thấy nàng càng sợ càng uy hiếp nàng khiến nàng phải ngoan ngoãn để hắn hôn, sau đó từng chút từng chút...
Không muốn hồi tưởng lại những thứ bị ép buộc kia, Ngưng Hương dùng sức đẩy Lục Thành ra, "Huynh đừng như vậy..."
"Hương Nhi, cho ta hôn một cái, chỉ một cái thôi." Lục Thành ôm nàng, khàn giọng cầu khẩn, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy khát vọng, cầu xin thành khẩn như vậy khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
Biết rõ mình chống lại không nổi vẻ ngoài như thuốc độc của hắn, Ngưng Hương vội vàng nhắm mắt lại.
Lục Thành cho rằng nàng chấp nhận, thực sự lại tới gần, muốn tiếp tục động tác vừa rồi.
Hắn ở trong miệng nàng càn quấy, Ngưng Hương thực sự không thoải mái, lần nữa trốn hắn, hết lần này tới lần khác nam nhân đuổi sát không buông. Ngưng Hương không thể làm gì, giãy giụa tránh né che miệng hắn, còn chưa nói lời nào thì thậm chí ngay cả tay của nàng Lục Thành cũng gặm, giống như toàn thân nàng chỗ nào cũng có thể ăn.
Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, bàn tay nhỏ bé chống đỡ ngay ngực hắn đẩy, "Huynh không thể chậm một chút sao?"
Không phải là không cho hắn hôn, mà là muốn hắn chậm một chút.
Lục Thành nắm lấy tay nàng, mờ mịt hỏi nàng, "Vì sao phải chậm một chút?"
Ban ngày rõ như vậy sao mình lại có thể đồng ý gặp hắn nhỉ?
Ngưng Hương xấu hổ không chịu nổi, cố gắng đứng dậy.
Lục Thành lập tức ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, một hồi lâu mới suy đoán nói: "Hương Nhi, nàng, nàng không thích ta hôn nàng như vậy sao?"
Hắn chưa bao giờ hôn người khác, xác thực không biết nên hôn như thế nào.
Ngưng Hương không muốn nói, nhưng tương lai hai người muốn ở cùng một chỗ, lần này không nhắc nhở hắn sửa lại, lần sau sẽ lại khó chịu như xưa.
Nàng xấu hổ nhìn hắn, sau đó lại núp ở trong ngực hắn, buồn giọng nói: "Không thoải mái..."
Lục Thành vụt đỏ mặt.
Bị nàng ghét bỏ .
Không trách được nàng lúc nào cũng trốn, thì ra hắn hôn nàng nhẹ nhàng như vậy nhưng nàng lại không thoải mái.
"Kia, vậy làm sao bây giờ?" Lục Thành dùng sức nuốt nước miếng, ngay cả giọng nói cũng đã lắp bắp, đây chính là việc khó, so với chăm sóc cây ăn quả còn khó hơn. Chăm sóc cây ăn quả hắn có thể cùng sư phụ học, còn hôn người hắn học với ai đây? Chỉ có thể cùng nàng, nhưng Lục Thành không thể không thừa nhận lại lần nữa đã bị nàng ghét bỏ.
Ngưng Hương mặt so với hắn còn hồng hơn, nhưng nàng có thể nhắc nhở hắn, nhưng không cách nào dạy hắn.
Trong mắt hắn, nàng là cô nương tốt, không nên hiểu cái này.
Ngưng Hương cũng không muốn đem kinh nghiệm đời trước được Bùi Cảnh Hàn truyền thụ dạy cho hắn.
Sâu trong nội tâm, Ngưng Hương hy vọng Lục Thành chính mình học được, cho dù ngốc nhưng đó đều là của hắn, là thứ độc nhất thuộc về khi hai người bọn họ thân mật.
Nàng vẫn đang mắt nhắm nên không nhìn thấy vẻ mặt nam nhân, Ngưng Hương tâm nhảy dựng lên, đợi một lát thấy hắn vẫn không có động tĩnh, nàng thử thăm dò nói: "Chúng ta, chúng ta đi thôi, Thu Nhi sắp trở lại rồi."
"Lại thử một lần."
Lục Thành đột nhiên cúi đầu xuống, nói vào tai nàng, "Chỉ một lần nữa thôi, nàng, nàng không thoải mái, ta ta lập tức ngừng lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...