Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Sau một đêm đổ mồ hôi, buổi sáng sau khi tỉnh lại, tinh thần của Ngưng Hương đã tốt hơn, nhưng vừa mới bước xuống đất hơi có chút choáng váng, sau khi đi vài bước mới ổn định lại.
Bùi Cảnh Hàn buổi sáng không có việc gì, sau khi dùng điểm tâm xong thì cùng Tố Nguyệt ghé qua thăm nàng, thấy nàng đứng lên liền cau mày nói: "Nằm xuống đi."
Ngày mai chính là ngày nghỉ hàng tháng, Ngưng Hương sợ hắn muốn nàng tiếp tục nghỉ ngơi, nóng lòng giải thích: "Thế tử, em đã ổn lắm rồi..."
Có lẽ chính vì linh hồn bên trong đã đổi, lần này nàng tỉnh sớm hơn, hành động cũng thập phần lưu loát.
Bùi Cảnh Hàn thấy khí sắc nàng xác thực đã khôi phục được bảy tám phần, một đôi mắt hạnh ngập nước khẩn cầu nhìn hắn, tâm hắn liền mềm nhũn, nói với Tố Nguyệt: "Phái người đi mời Lý lang trung đến đây."
Tố Nguyệt cười nhìn Ngưng Hương một cái, nhẹ nhàng bước chân đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Ngưng Hương cung kính đứng ở một bên, đôi mắt tập trung nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất đã phủ thêm một lớp tuyết dày bằng một đốt tay, trước khi dùng điểm tâm nàng đã quét được một đi lối nhỏ, đổ không ít mồ hôi. Cây mai ở góc tường đã kết nụ hoa, phấn hoa từng chuỗi bám đầy vào cành cây, tràn đầy sức sống giữa trời đất dầy tuyết trắng.
"Ngày mai em muốn về nhà sao?" Thấy tiểu nha hoàn không nói lời nào, Bùi Cảnh Hàn đi tới trước cửa, chủ động hỏi nàng.
Ngưng Hương gật đầu, "Lúc tết em đã hứa với A Mộc, sẽ mang hạt dẻ rang đường về cho hắn."
Nhắc tới đệ đệ, trong mắt nàng hiện lên sự nhớ nhung, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
Bùi Cảnh Hàn cũng có đệ đệ, còn nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, mà cỡ đệ đệ muội muội tuổi càng nhỏ lại càng được người lớn yêu thương. Đáy lòng của hắn đột nhiên xúc động, Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại hỏi: "Ta nhớ A Mộc nhà em năm nay vừa tròn năm tuổi đúng không? Cũng thật khéo, hôm trước ta có mua tượng đồ chơi được khắc bằng gỗ cho Cảnh Nhuận, nhưng hắn không thích nên đã trả lại cho ta. Ta có giữ cũng không làm gì, em mang về cho A Mộc chơi đi."
Phụ mẫu của nàng đều đã mất, chỉ còn lại người đệ đệ này cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, A Mộc chính là cuộc sống của nàng, hắn sẵn lòng quan tâm chăm sóc đứa em này.
Ngưng Hương không muốn như vậy. Lương tháng là do nàng làm ra, thức ăn phong phú thì các đại nha hoàn trong Lãnh Mai Các cũng đều có, nhưng phần thưởng này chỉ dành cho mình nàng, nếu nhận một phần, thì lại nợ hắn một phần.

"Thế tử giữ lại đi, nếu lỡ ngày nào đó Nhị công tử muốn lấy lại thì phải làm sao?" Ngưng Hương nhìn vạt áo màu xanh của Bùi Cảnh Hàn, uyển chuyển cự tuyệt.
Bùi Cảnh Hàn nhẹ giọng cười, "Đó là quà ta tặng cho A Mộc, em cứ mang về đi, nếu hắn không thích thì trả lại cũng được."
Thấy nam nhân này có vẻ mất hứng, Ngưng Hương cũng không có dũng khí cùng hắn gây mâu thuẫn, liền cúi đầu cam chịu.
Cảm thấy Lý lang trung sắp đến, Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng vẫn đang ngây ngốc đứng đó, hắn tự mình đi tới thượng phòng, gọi gã sai vặt Trường Thuận tới phân phó: "Đi tới cửa hàng bán tượng gỗ ở phía đông, nói chưởng quỹ chọn ra một cái tượng gỗ dành cho tiểu hài tử năm tuổi thích chơi."
Trường Thuận có chút khó hiểu, bên trong Hầu phủ có đứa trẻ nào năm tuổi sao, nhưng nhìn thấy chủ nhân đã xoay người vào trong, hắn tự ngoan ngoãn đi làm việc.
Hắn vừa đi về phía đông, bên này Lý lang trung cũng đã tới, đi thẳng đến Lãnh Mai Các.
Bùi Cảnh Hàn suy nghĩ một chút, không muốn gây sức ép với Ngưng Hương nữa, liền đi theo Lý lang trung qua phòng bên.
Sau khi nhìn, nghe, hỏi, sờ, Lý lang trung cười nói: "Hôm nay chỉ cần dùng thêm một thang thuốc, đừng để lại bị cảm lạnh thì sẽ không có gì đáng ngại."
Ngưng Hương lộ ra vẻ mặt vui mừng, mong đợi nhìn về phía Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn bật cười, thấy Lý lang trung đã đi rồi, liền nói với Ngưng Hương: "Đã vậy hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu nghỉ ngơi không tốt thì phải tiếp tục tĩnh dưỡng."
Ngưng Hương vội vàng vâng dạ.
Đang lúc nói chuyện, một tiểu nha hoàn đi tới trước cửa nhìn vào bên tròn, nói với Bùi Cảnh Hàn: "Thế tử, lão phu nhân mời ngài qua gặp."
Thấy tổ mẫu tìm hắn, Bùi Cảnh Hàn lập tức đi tới Vinh An đường của lão phu nhân.

Bên trong Vinh An đường, lão phu nhân cùng Hầu phu nhân Đỗ thị đang chờ ở đây, Nhị công tử Bùi Cảnh Nhuận tám tuổi thì đang ngồi bên cạnh lão phu nhân, đứa bé miệng mồm khéo léo, liên tiếp nịnh nọt làm cho lão phu nhân mặt mày hớn hở, vui mừng không ngớt.
Đỗ thị đã gần bốn mươi tuổi, bình thường sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng nhan sắc tốt, nên thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ thướt tha thùy mị. Tuy dung mạo không tính là quá xinh đẹp, nhưng nét mặt bà bình thản, khiến cho người khác có cảm giác yên tĩnh như hoa lan, khẽ mỉm cười nhìn hai bà cháu bên cạnh, ung dung đoan trang.
"Tổ mẫu, mẫu thân." Bùi Cảnh Hàn bước vào phòng sưởi, hành lễ với các trưởng bối, đi đến phía dưới chỗ Đỗ thị ngồi xuống. Thấy đệ đệ đang dựa vào trong ngực lão thái thái, Bùi Cảnh Hàn nhíu mày khiển trách: "Sao hôm nay không đi đọc sách?"
Khí độ uy nghiêm, thật sự là huynh trưởng như cha.
Bùi Cảnh Nhuận đang tuổi ham chơi, ỷ vào có lão phu nhân che chở, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Tuyết lớn nên tiên sinh cho đệ nghỉ ba ngày."
"Bài vở đã làm xong chưa?" Bùi Cảnh Hàn tiếp tục hỏi.
Cái đầu nhỏ của Bùi Cảnh Nhuận liền cúi xuống, đôi mắt to vụng trộm hướng về phía bên cạnh, nhìn tổ mẫu xin được giúp đỡ.
Lão phu nhân có chuyện muốn nói cùng cháu trai trưởng, tiểu hài tử không thích hợp để nghe, liền xoa đầu Bùi Cảnh Nhuận, từ ái nói: "Đại ca con nói đúng, Cảnh Nhuận không thể ngày ngày chỉ nghĩ tới vui chơi, nhanh đi làm bài đi, làm xong lại đến chơi với tổ mẫu." Con trai ruột Bùi Chính Sơ của bà đã dốc lòng dạy dỗ con trai trưởng, lại thấy trưởng tôn nguyện ý dạy bảo đệ đệ, bà là tổ mẫu đương nhiên phải phối hợp.
Thấy tổ mẫu thiên vị ca ca hắn như vậy, Bùi Cảnh Nhuận khó chịu gật đầu, cúi đầu ủ rũ đi ra.
Lão phu nhân lúc này mới hỏi trưởng tôn: "Nghe nói mới sáng sớm cháu đã đi mời Lý lang trung, có phải là mời cho nha hoàn Ngưng Hương kia không?"
Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói: "Dạ, Cảnh Nhuận quậy phá làm Ngưng Hương thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, nhưng may mắn nàng đã gắng gượng được."
Lão phu nhân thiên vị cháu trai, nhưng cũng là người biết rõ đạo lý, không hề trách móc Ngưng Hương thất lễ, chỉ là lời nói sâu xa khuyên nhủ: "Ta biết cháu sủng ái các nàng ấy, nhưng dù sao cũng chỉ là nha hoàn, không thể quá mức được, nếu để truyền ra ngoài, ai còn dám cam tâm tình nguyện gả con gái của họ cho cháu?"
Nam nhân quá sủng ái nha hoàn, về sau sẽ dễ dàng thiên vị tiểu thiếp, nhi tử Bùi Chính không phải là ví dụ đó sao?

Lão phu nhân liếc mắt nhìn con dâu, thấy vẻ mặt của Đỗ thị bình tĩnh, trong lòng bà liền thở dài. Con dâu thật tốt, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hiếu thuận với cha mẹ chồng, thật không hiểu Liễu di nương có gì tốt, khiến con trai bà có thể lạnh nhạt với thê tử đã cưới hỏi đàng hoàng như vậy.
Bùi Cảnh Hàn hiểu ý của lão phu nhân, nghiêm mặt nói: "Tổ mẫu yên tâm, Cảnh Hàn biết rõ đúng mực."
Sủng ái là sủng ái, nhưng hắn sẽ không học theo phụ thân, rối loạn quy tắc giữa thê và thiếp thất.
~Lúc này bên trong Lãnh Mai Các, Ngưng Hương đưa Lý ma ma vào trong Nhĩ phòng.
Lý ma ma năm nay bốn mươi lăm tuổi, làm việc ở phòng bếp của Đỗ thị, là một lão nhân ở trong phủ. Ngưng Hương có lần trên đường về nhà ngẫu nhiên gặp Lý ma ma, mới biết Lý ma ma ở tại thôn nam của trấn trên, nếu hai người về nhà có thể đồng hành hơn hai mươi dặm, nên mỗi lần được nghỉ, Lý ma ma đều hẹn nàng cùng nhau về.
"Sao rồi, thân thể cháu đã khá hơn chưa, ngày mai có thể về nhà không?" Lý ma ma đau lòng nhìn Ngưng Hương. Tiểu cô nương này đơn thuần chất phác lại thiện lương, lại không cha không mẹ, rất đáng thương, ở chung ba năm, Lý ma ma đã xem Ngưng Hương là cháu gái ruột, Ngưng Hương, Tố Nguyệt nhanh như vậy có thể lên tới chức đại nha hoàn, đều là do được Lý ma ma chỉ điểm.
"Cháu đã khá hơn nhiều rồi." Ngưng Hương rót trà đưa cho Lý ma ma, cười nói ngồi xuống bên cạnh.
Lý ma ma mới từ bên ngoài vào, bàn tay có chút lạnh, nâng chén trà sưởi ấm tay, sau đó từ trong tay áo lấy ra một nắm táo đỏ, cười nói: "Cho cháu ăn nè, nguyệt sự đã hết chưa? Cô nương gia nên ăn nhiều táo một chút, rất tốt cho thân thể."
Ngưng Hương bất đắc dĩ nhận lấy, "Để người lại tốn kém..."
"Tốn kém cái gì, " Lý ma ma nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Trong phòng bếp có rất nhiều, mỗi ngày ta đều lấy hai trái ăn, sẽ không bị phát hiện đâu."
Lão nhân gia cười đến mặt đầy nếp nhăn, Ngưng Hương kìm lòng không được cũng cười, đem để táo tạm thời trên bàn, nghĩ thầm trong chốc lát đưa cho Tố Nguyệt hai trái, còn dư thì mang về nhà cho đệ đệ muội muội ăn, táo đỏ to như vậy, ở trong thôn rất hiếm có.
"Đừng chỉ nghĩ đến A Mộc, cháu cũng phải ăn đi." Lý ma ma uống một ngụm trà sau đó liền rời đi, "Ngày mai chúng ta gặp nhau ở cửa."
Ngưng Hương tiễn lão nhân gia đến khi ra khỏi Lãnh Mai Các.
Quay lại vào trong nhà, nàng đếm lại số táo đỏ trên bàn, tổng cộng có bảy quả, Ngưng Hương để ra ba quả, còn dư bốn quả gói kỹ lại, đệ đệ cùng muội muội mỗi người hai quả.
Sau khi gói kỹ táo xong, Ngưng Hương lấy tiền lẻ trong hộp ra.
Từ khi vào phủ, lương tháng của nàng từ hai đồng đã tăng lên năm đồng, bây giờ tổng cộng đã được một lượng rồi, cộng thêm ngày lễ ngày tết được thưởng, kỳ thật đã tích cóp không ít, chỉ là phải tốn một khoản để trả nợ, lại thêm đệ đệ đột nhiên ngã bệnh phải trả tiền khám, mỗi tháng còn đưa cho Đại bá một ít, dù sao nhà bọn họ cũng không giàu có, lại phải nuôi đệ đệ rất cực khổ. Ngưng Hương hiện có ở trong tay tổng cộng mười lượng bạc, ngoài ra còn có thêm một trăm đồng.

Đây là của cải của nàng trong ba năm để dành được.
Ngày mai có thể sẽ nhận được thêm một lượng bạc tiền tiêu vặt của tháng giêng nữa.
Ngưng Hương đếm đếm, lấy ra hai bạc vụn cùng một ít xâu tiền đồng, số còn dư để lại tiếp tục tích góp.
Chạng vạng tối Tố Nguyệt bưng cơm tới, Ngưng Hương cười mời nàng ăn táo đỏ.
Tố Nguyệt biết là của Lý ma ma đưa, cũng không khách sáo, sau khi ăn xong vừa thu dọn bàn vừa nói với nàng: "Vừa rồi ta cùng với thế tử đã nói chuyện, ta không có người thân, nên có ngày nghỉ cũng không cần dùng đến, ta liền đem ngày nghỉ của ta cho muội, về sau muội có thể ngủ ở nhà một đêm."
Nhà của Ngưng Hương cách phủ bốn mươi dặm, nếu sáng sớm nàng khởi hành, khi về đến nơi cũng đã đến bữa cơm trưa trong nhà, nghỉ ngơi một lát thì phải trở về.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Tố Nguyệt. Tố Nguyệt là cô nhi, nhưng nàng thích ra ngoài đi chơi, cuối tháng sẽ cùng với các nha hoàn không có nhà khác đi dạo trên phố, mua chút đồ dành cho các cô nương, hoặc chỉ là đi xem náo nhiệt. Đời trước lúc hai người quan hệ còn tốt cũng không thấy Tố Nguyệt đề nghị như vậy, lần này sao lại...
"Vui mừng tới phát ngốc rồi à?" Tố Nguyệt cười chọc tay trên trán nàng, lại nhìn bàn ăn nói: "Còn lại muội dọn dẹp đi, ta đi hầu hạ thế tử."
"Đợi đã..." Ngưng Hương hai ba bước đuổi theo, nhưng Tố Nguyệt lại đi quá nhanh, cứ như vậy không có cơ hội để nàng tiếp tục hỏi.
Ngưng Hương nghĩ không ra nguyên nhân của sự biến hóa này của Tố Nguyệt, hôm sau lúc sáng sớm lập tức đi hỏi Tố Nguyệt. Tố Nguyệt đang bưng nước đi tới phòng bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Có ai như muội không, chiếm được tiện nghi lại còn nhất định phải đào bới gốc rễ, muốn chọc phiền để bức ta thu hồi lời nói lúc trước để muội hết cao hứng luôn đúng không? Được rồi, đi vào đi."
Nói xong hất cằm về phía thượng phòng.
Hầu hạ Bùi Cảnh Hàn quan trọng hơn, Ngưng Hương tạm thời im miệng, đi theo Tố Nguyệt cùng nhau vào phòng. Hôm nay nàng chạy tới thành Bắc thuê được xe lừa, còn mua được hạt dẻ rang đường cho đệ đệ, cho nên không dùng điểm tâm trong phủ, đến đây để từ biệt Bùi Cảnh Hàn.
"Nếu như Tố Nguyệt đem ngày nghỉ của nàng cho em, em cứ an tâm mà ngủ ở nhà một đêm, ngày mai trước khi mặt trời lặn trở đã trở về là được." Bùi Cảnh Hàn một bên cuốn ống tay áo một bên nhìn Ngưng Hương nói, nói xong chỉ chỉ trên bàn, "Đó là tượng gỗ mà Nhị công tử không cần, nhớ mang về đi."
Ngưng Hương nghiêng đầu, nhìn thấy tượng gỗ Võ Tòng đánh hổ bằng gỗ lê màu nâu trên bàn, trông rất sống động.
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Bùi Cảnh Hàn, biết rõ lễ vật này không thể không nhận, Ngưng Hương mím môi, cất kỹ tượng gỗ sau đó tạ ơn liền rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui