Liễu Hiên ngồi nhìn Doãn Lục Lang chăm chăm không chớp mắt, đã một năm rồi mới được nhìn thấy anh, anh đã gầy đi nhiều rồi.
'Tiểu Hiên!'
Liễu Hiên quay đầu lại nhìn Bàng Ngọc Quý "Sao ạ?"
'Em nghỉ ngơi đi đã, đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng đến sức khỏe!"
- Em muốn được chăm sóc cho Lục Lang!
'Haiz...biết rằng thế, nhưng em cũng phải để bản thân mình được nghỉ ngơi chứ'.
Trong những ngày này, Liễu Hiên luôn bên cạnh chăm sóc cho Doãn Lục Lang.
…………
Vài ngày sau đó...
Một cảm giác mềm mại và ấm áp được truyền đến từ lòng bàn tay, Doãn Lục Lang thấy dễ chịu nên tham đắm muốn giữ nó thật lâu.
Đôi mắt nặng trĩu, anh rất muốn được mở mắt ra xem...thứ mềm mại trong lòng bàn tay mình có phải là bàn tay bé nhỏ của người con gái mình yêu hay không.
Anh rất muốn được nhìn thấy cô ấy, Tiểu Hiên Hiên của anh.
Giọng điệu ngọt ngào được phát ra từ khung miệng xinh đẹp "Lục Lang, nhanh tỉnh lại đi anh, em rất lo lắng cho anh!"
"Đúng rồi, đúng là Tiểu Hiên Hiên rồi, là cô ấy! Doãn Lục Lang à Doãn Lục Lang, mày phải cố gắng vượt qua, không được để Tiểu Hiên Hiên lo lắng, đừng để nước mắt cô ấy rơi xuống nữa".
- Lục Lang! Anh có nghe thấy em nói gì không?
Liễu Hiên cảm giác được Doãn Lục Lang đang nắm chặt tay cô, cô mỉm cười "Lục Lang!"
- Bác sĩ Bàng...
Bàng Ngọc Quý nghe tiếng gọi thất thanh của Liễu Hiên thì nhanh chân chạy vào..."Tiểu Hiên, đã xảy ra chuyện gì?"
- Vừa nãy...vừa nãy em cảm giác được Lục Lang có phản ứng, anh ấy đã nắm chặt tay em.
Bàng Ngọc Quý nhanh chóng bước đến kiểm tra giúp Doãn Lục Lang, đúng là đã có tiến triển tốt.
Bàng Ngọc Quý vui mừng không tả xiết "haizz...Cuối cùng thì tên ngốc Doãn Lục Lang cậu cũng chịu vượt qua bản thân.
………
'Tiểu Hiên!'
- Bác sĩ Bàng, tính hình sức khoẻ của Lục Lang thế nào rồi anh?
'Cậu ta đang tiến triển rất tốt'
- Bác sĩ Bàng!
Nhìn thấy vẻ mặt mang đến chín phần ngại ngùng của Liễu Hiên, Bàng Ngọc Quý đoán là cô có chuyện gì đó muốn nhờ anh giúp, anh ôn tồn lên tiếng hỏi "Tiểu Hiên, em đang muốn nói gì với anh?"
- Em phải trở về nhà, những ngày tháng tới đây việc chăm sóc Lục Lang trông cậy vào anh.
'Em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc cho cậu ta thật tốt!'
- Cảm ơn anh nhiều lắm bác sĩ Bàng!
'Không cần phải khách sáo'
Liễu Hiên đứng nhìn Doãn Lục Lang thêm một lúc rồi mới rời đi, cô muốn in đậm hình ảnh của anh vào tim mình.
Bàng Ngọc Quý thở dài "Tiểu Hiên, nếu đã không nỡ rời xa thì đừng rời xa, nếu đã không đành lòng thì đừng miễn cưỡng".
Nước mắt Liễu Hiên chợt lưng tròng "em còn có thể làm được gì nữa chứ?"
'Tiểu Hiên, em có biết một năm qua Lục Lang sống khổ sở như thế nào không?'
Liễu Hiên cúi đầu để ngăn đi dòng lệ xót xa, cô biết là kiếp này cô đã nợ Doãn Lục Lang.
Bàng Ngọc Quý lại ôn tồn nói tiếp "trong một năm qua, cậu ta đã trải qua rất nhiều lần phẫu thuật để trở về tìm em, đôi chân của cậu ta vốn đã không còn hy vọng, nhưng em chính là động lực để cậu ta vượt qua tất cả, cậu ta đã vì em mà chấp nhận trải qua muôn ngàn đau đớn để được đứng lên".
Liễu Hiên nhíu mày!
'Tiểu Hiên, sao em không quay lại với Lục Lang? Không phải trước đây em đồng ý kết hôn với Doãn Duyệt là chỉ vì muốn cứu Lục Lang sao? Giữa hai người vẫn còn tình cảm với nhau, sao lại ép bản thân mình sống khổ sở trong ray rứt vậy chứ?'
- Bác sĩ Bàng, em...
'Còn nếu như em đã nhất quyết sống bên cạnh Doãn Duyệt thì em nên dứt khoát với Lục Lang, đừng khiến cho cậu ta có thêm hy vọng nữa!'
- Em hiểu rồi ạ! Hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt.
Liễu Hiên nhìn Doãn Lục Lang thêm một lần nữa rồi mới dứt khoát rời đi.
Cô đã phải khóc rất nhiều, Bàng Ngọc Quý nói rất đúng...nếu như cô đã chọn ở lại bên cạnh Doãn Duyệt thì phải cắt đứt hy vọng với Doãn Lục Lang.
Vừa rời khỏi nơi của Bàng Ngọc Quý, Liễu Hiên lang thang trên bến cảng.
Gió chiều lành lạnh thổi qua, từng hồi rét mướt thấu xương, Liễu Hiên chợt co rúm đôi vai gầy.
Trên cảng chiều nay có rất nhiều đôi tình nhân cùng nắm tay nhau đi dạo.
Chỉ riêng cô bơ vơ một bóng bước đi trong chiều, lòng nghĩ ngợi miên man về những việc xảy ra trong quá khứ.
.....................
'Lục Lang, cậu ổn chứ?'
"Ổn!"
'Tập vừa thôi, đừng để ảnh hưởng đến gân cốt nữa, đôi chân của cậu không còn chỗ để giải phẫu nữa đâu, mỗi ngày trôi qua tập luyện một ít là được rồi.
Cố gắng kiên trì đừng nóng vội, dục tốc bất đạt!'
"Được rồi Ngọc Quý, cậu cứ lèm bèm mãi".
'Tên khốn nạn vô lương tâm nhà cậu, thấy cậu không biết thương lấy bản thân, nhắc nhở cậu thì cậu lại bảo tôi lèm bèm'.
Doãn Lục Lang nhìn về phía xa xăm "Xin lỗi!"
Dạ Phong vừa đi vào đã nghe Doãn Lục Lang và Bàng Ngọc Quý cãi nhau "hai người sao vậy?"
Doãn Lục Lang đưa mắt nhìn Dạ Phong "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Dạ Phong khẽ lắc đầu "phức tạp lắm rồi, mấy lão già họ Doãn kia đã quyết định đưa Doãn Chí Thành lên làm người đứng đầu Doãn Thị".
Doãn Lục Lang nheo mắt "vậy sao?"
Bàng Ngọc Quý tức giận quát "đúng là một lũ khốn"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...