Nàng Dâu Lười Mang Không Gian Gả Sĩ Quan Cực Phẩm


Nghe mẹ nói chỉ cần ăn cơm và sẽ không bị đuổi đi, Lục Hướng Minh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Sau này, con có thể chơi với các bạn khác, muốn đi đâu thì đi, chỉ cần chú ý an toàn.

Mọi việc trong nhà để mẹ lo, không cần con làm.”

Nghe xong lời này, vừa mới cầm đũa định ăn, Lục Hướng Minh lại rơi nước mắt.

Nhìn thấy con trai lại khóc, Triệu Tĩnh Thư biết cậu bé đang nghĩ gì.

Để tránh cậu tiếp tục khóc, cô nhanh chóng giải thích.

“Ngoan nào!” Cô xoa đầu cậu bé và nói tiếp, “Mẹ bị ngã và đã suy nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

Trước đây mẹ không đúng, nhưng từ giờ mẹ sẽ đối xử tốt với con.

Con chỉ cần làm những gì con thích thôi.”


Cậu bé nghe mà ngơ ngác, nhiều điều không hiểu lắm, nhưng câu “mẹ sẽ không đuổi con đi” thì cậu hiểu rất rõ.

Yêu cầu của Lục Hướng Minh không cao, chỉ cần mẹ không đuổi cậu đi, thì cậu làm gì cũng được.

Còn việc mẹ nói cậu có thể làm những gì mình thích, cậu bé chỉ nghĩ rằng cậu sẽ ngoan ngoãn ở bên mẹ.

Mẹ bảo làm gì thì cậu sẽ làm cái đó.

“Thôi nào, muộn rồi, ăn cơm đi.

Ăn xong thì mang một ít thức ăn còn lại trong nồi sang cho ông bà nội.”

“Dạ, mẹ.”

Mấy năm qua, hai ông bà Lục đã giúp đỡ nhà cô không ít.

Giờ cô đã có cuộc sống tốt hơn, nên nhất định không quên ơn họ.

Hạt cơm trắng tinh mềm dẻo ăn cùng với thịt kho tỏa mùi thơm phức thật ngon lành.

Nhưng Lục Hướng Minh chỉ tập trung ăn cơm, hầu như không đụng đến đồ ăn trên bàn.

Triệu Tĩnh Thư gắp hai miếng thịt kho to đặt vào bát của cậu bé, rồi đẩy đĩa cải thảo hầm thịt lợn và miến tới trước mặt cậu.

“Chỉ ăn cơm không có đủ dinh dưỡng, muốn cao lớn và khỏe mạnh thì phải ăn cả thịt và rau nữa.”

Lục Hướng Minh tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.

Cậu nhận ra những thay đổi của mẹ và nghĩ rằng mẹ mình thật sự đã khác.

Cậu bé tự nhủ: “Mình sẽ là đứa trẻ có mẹ thương yêu rồi.”


Hai mẹ con ăn xong cơm thì cũng là lúc dân làng bắt đầu ăn trưa.

Nhà họ Lục đông người, khi nấu ăn Triệu Tĩnh Thư đã chuẩn bị đủ món ngon cho cả gia đình.

Nhưng chưa kịp mang đồ ăn sang thì Lục mẫu đã đến trước.

“Con còn chưa khỏi hẳn mà đã dậy rồi à? Mấy ngày này cần nghỉ ngơi nhiều, việc nấu ăn và chăm sóc Hướng Minh cứ để mẹ với hai chị dâu của con lo.

Con cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi,” Lục mẫu nói, vừa đi vừa tiến vào bếp.

Vừa vào bếp, bà nhìn thấy nồi thịt kho, đứng ngẩn ra một lúc lâu.

“Cái thịt này...!ở đâu ra vậy?”

Nhìn thịt kho béo ngậy đang tỏa mùi thơm lừng, ngay cả người điềm tĩnh như Lục mẫu cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Vết thương của con gần lành rồi, nhà có người mang thịt đến, trời nóng không thể để lâu nên con nấu cho cả nhà ăn thử.”

Người nhà mà Triệu Tĩnh Thư nhắc đến ở đây là gia đình bên ngoại, nhà họ Triệu.

Điều kiện của nhà họ Triệu tốt hơn các gia đình khác trong vùng, vì thế cô mới dùng họ làm cái cớ này.


Dạo này mọi người đều bận bịu, chẳng ai có thời gian hỏi han nhiều, nên cô cũng có cơ hội để "lách" qua chuyện này.

Nguồn gốc của thịt và các món ăn đã hợp lý, không ai nghi ngờ gì nữa.

“Người ta cho thì cứ giữ lại mà ăn với Hướng Minh, nếu lo thịt hỏng thì nói với mẹ, mẹ sẽ ướp thịt làm thành thịt khô để ăn dần.”

Nhìn bát thịt kho đầy ụ, Lục mẫu không khỏi xót xa.

Bà thật không biết phải nói gì với cô con dâu này, dù có tiền cũng không nên tiêu pha như thế.

Nhà người khác mà có nhiều thịt như vậy cũng để dành cả năm, còn cô thì nấu cả nồi thế này.

Tất nhiên, Lục mẫu chỉ nghĩ thế thôi, chứ không nói ra.

Dù sao cô con dâu này cũng đẹp, lại có học, và còn sinh cho họ một đứa cháu trai ngoan ngoãn.

Bà và ông Lục từ tận đáy lòng rất quý cô, mặc dù cô có nhiều khuyết điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận