“Cái này ấy à... là bí mật!”
“Nhóc con, ngay cả bà nội mà cũng giấu sao?” Đàm Thủy Tâm thấy rất tò mò, gạt bỏ sự lạnh nhạt lúc nãy, giờ đây chỉ cảm thấy nóng vội.
Đàm Hi xua tay, bên trên vẫn còn dính bọt kem đánh răng: “Bà ngồi một lát, đợi cháu làm xong...”
Lúc này bà cụ mới thả người đi, không quên dặn dò: “Bà đợi cháu đấy nhé~”
Đàm Hi: “...”
Xem ra, thật sự rất tò mò.
Sửa soạn sạch sẽ, tiện tay búi tóc lên, Đàm Hi chớp mắt, rất tốt, một cô nàng xinh đẹp.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, bà cụ đã nóng lòng tiến lên, chuyện cày phim cũng quẳng sang một bên.
“Hi Hi, ngồi nào.”
“Bà ngồi ạ.”
“Cùng ngồi.”
“...”
“Mau nói cho bà nội biết, thần kỳ quá đi mất!”
“Cái này hả, toàn nhờ vào suy đoán.”
“Đoán?”
“Vâng ạ.”
“Bà xem, không phải hôm qua ông cụ vừa đến, hơn nữa thái độ rất kiên quyết?”
“Việc này có thể nói lên điều gì?”
“Người muốn gì được đó thường không chịu được đả kích.” Càng huống gì là lão già ngang ngạnh rất muốn xưng hùng xưng bá như Lục Giác Dân? Cả đời thuận buồm xuôi gió, có được địa vị và tài sản như hôm nay, ai mà không tâng bốc, thuận theo? Bất ngờ gặp phải phản kháng, còn là người bên gối của mình, sao có thể chịu thua được?
Nói thẳng ra, là không thể chấp nhận được việc có người và vật thoát khỏi tầm khống chế, nhất là người mình quan tâm.
Về điểm này, rất giống Lục Chinh, thật không hổ là hai ông cháu.
“Ông cụ nuốt phải cục tức ở chỗ bà, buộc phải đòi lại mặt mũi?”
“Đơn giản thế thôi sao?”
“Nếu không thì sao ạ?”
Bà cụ cau mày, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đàm Hi khoác tay bà, khẽ lắc lư, tỏ ý an ủi: “Cái gọi là, người trong cuộc mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh. Với tư cách là người ngoài cuộc, cháu nhìn thấy rất rõ.”
“Vậy cháu nói xem tiếp theo ông ấy sẽ làm thế nào?”
“Vậy thì phải xem lúc nãy bà nói như thế nào.”
“Bà nói y như những gì cháu chỉ, không nể mặt ông ấy, sau đó lại nói đuổi Triệu Uyển Nhiên.”
“Vậy ông cụ có phản ứng gì?”
“Ông ấy nói nội trong một tuần.”
“Tại sao phải một tuần?”
“Cái này... bà không hỏi.”
Đàm Hi rất muốn che mặt, hít thở sâu, bình tĩnh lại, “Bà có biết vì sao ông cụ lại muốn giữ bà già kia ở lại không?”
Nhíu mày: “Ngoại trừ việc tình cũ khó quên, thì còn có thể vì sao nữa?”
“Ặc...” Cái này cũng độc đoán quá.
Nhưng, Đàm Hi không nói thẳng, suy nghĩ, đổi sang một cách hỏi dịu dàng hơn: “Vậy ông cụ có giải thích với bà không?”
“Không có.”
Ồ, một người không hỏi, một người cũng không nói, chẳng trách lại gây gổ đến mức này.
“Hay là bà hỏi thử xem?”
Đàm Thủy Tâm mím môi: “Bà... chưa hỏi qua bao giờ.”
Đàm Hi muốn xỉu. Cô nghĩ qua hàng ngàn vạn khả năng, như bà cụ quá cao ngạo, không muốn cúi đầu, hoặc là da mặt mỏng, ngại nói ra, nhưng lại không ngờ tới, bà cụ chưa làm qua chuyện này bao giờ, không quen.
“Đi tiệc xã giao về muộn, hoặc qua đêm ở bên ngoài, bà đều không hỏi sao?”
Bà cụ suy nghĩ: “Thường có tiệc tùng gì đó, ông ấy đều dẫn bà cùng đi.”
Đàm Hi nhếch mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Thường xuyên như thế?”
“Trên cơ bản không để bà ở nhà một mình. Sau đó, A Chinh tiếp nhận Lục Thị, những bữa tiệc xã giao của ông ấy giảm xuống một nửa, ngoại trừ phải tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, thì rất ít ra ngoài.”
“Không có họp mặt nho nhỏ gì đó với bạn bè?”
Bà cụ lắc đầu.
Làm cả nửa ngày trời, hóa ra đây là một “ông già thích ru rú ở nhà”!
Ông ấy cũng được xem là giữ thân như ngọc, Đàm Hi thầm nghĩ.
“Có vấn đề gì sao?” Bà cụ tỏ ra thắc mắc.
“Không... nhưng mà bà ơi, ông cụ có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.”
“Như vậy? Là như thế nào?”
“Tức là không làm bậy bên ngoài đó ạ!”
“Ông ấy dám! Từng ấy tuổi đầu rồi, còn muốn làm bậy, cho dù có lòng cũng không có cái sức ấy.”
“...” Câu nói này, đủ đen.
“Không thể nói như thế được, bà xem trước đây có cái ông giám đốc Ngô của vật liệu xây dựng Trường Hưng gì đó, đã 75 tuổi rồi còn bị con gái bắt gian tại giường, mất mặt đến tận Trường Thành cơ ấy.”
“Thật à? Vật liệu xâu dựng Trường Hưng... Bà có nghe qua, trước đây có hợp tác một khoản thời gian với Lục Thị.”
“Vâng ạ! Mấy trang lá cải đều đăng đầy ra, suýt chút nữa còn lên top tìm kiếm. So sánh ra, ông cụ khá biết tự quản lý chính mình đấy.”
“Hi Hi, sao cháu lại nói thay cho ông ta vậy?”
“Cháu đang đứng ở lập trường công chính khách quan, tuyệt đối không có nói giúp cho ai” Đàm Hi vội vàng tỏ lòng trung thành, “Đúng rồi, sau đó bà trả lời ông cụ như thế nào?”
“Kêu Triệu Uyển Nhiên dọn đi trước rồi nói, nếu không miễn bàn!”
Đàm Hi giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
“Dù sao bà đã nghĩ thông suốt rồi, dù thế nào cũng không thể cúi đầu trước được. Những năm qua, ông ấy xem mình như là ông trời, cho nên mới dám tùy tiện nổi giận, nói lời cay nghiệt với bà...” Vừa nghĩ đến câu “Nếu bà không về, sau này vĩnh viễn đừng về nữa”,bà cụ liền cảm thấy buồn bực.
“Trên mạng thường nói, đàn ông là đồ hèn, cháu càng chiều hắn, hắn càng kiêu căng phách lối.”
Đàm Hi chẹp miệng, tuy có cái lý như vậy, nhưng được thốt ra từ miệng bà cụ, sao cứ... kỳ lạ thế nào ấy.
Cứ như cô đã vô tình dạy hư bà cụ thuần khiết?
Đàm Hi không khỏi cảm thấy tội lỗi, có thể tưởng tượng, sau này bà cụ càng biết nhiều, thì cuộc sống tương lại của ông cụ sẽ...
Chậc chậc, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!
Bên này vẫn đang mặc niệm, bên kia bà cụ vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Không phải trong bài hát của Eason có câu: "không đoạt được thì mãi luôn gây rối, được yêu thương thì đều không biết sợ hãi." Bà càng chiều theo ông ấy, thì càng không nhận được sự tôn trọng.”
Về mặt này, bà cụ không ngốc. Hoặc nói là, biểu hiện hôm nay của Lục Giác Dân khiến bà khẳng định nhận thức ngầm này, từ đó dẫn đến việc thay đổi về quan niệm.
Hoa Hạ có một đại gia nổi tiếng từng nói: “Không bùng nổ trong trầm mặc, thì tức là diệt vong trong trầm mặc.”
Hiển nhiên, bà cụ lựa chọn vế đầu tiên.
Và tất cả những điều này vừa hay lại nằm trong tính toán của Đàm Hi, hoàn toàn phát triển theo tình tiết của một bộ ngôn tình máu chó. Nếu đã như thế, ông cụ sắp gặp xui xẻo rồi! Vợ mình còn lo không xong, làm gì còn thời gian mà đi quản lý cháu mình? Hơn nữa, bây giờ cô đã có được sự tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện của bà cụ, Lục Giác Dân có phản ứng thế nào, cũng không đủ trở thành mối uy hiếp, chấp nhận cô là việc sớm muộn mà thôi.
Thủ đoạn có chút quanh co, có chút bỉ ổi, nhưng hết cách rồi, đối phó với kiểu người ngang ngược như ông cụ, thì phải áp dụng cách thức không chính quy.
Không sai, đúng là Đàm Hi có mưu đồ, nhưng mặt khác, cô cũng hy vọng thông qua chuyện lần này, giúp bà cụ mở được gút mắc trong lòng, theo đó nâng cao địa vị trong Lục Gia.
Giữa một bà cụ quen với việc phục tùng nghe lời người khác và một quý bà xinh đẹp thời thượng, Đàm Hi chỉ cần bày ra, nên lựa chọn như thế nào, trong lòng Đàm Thủy Tâm tự biết rõ.
Cứ coi như... giúp người ta phát hiện ra chính mình đi~
Đàm Hi tìm cho mình một lý (cái) do (cớ) rất tốt.
“Tiếp theo, chúng ta không cần làm gì cả, chỉ một chữ: đợi!”
“Chẳng lẽ... ông ấy sẽ còn tới?”
“Không phải ông cụ.”
“Vậy...”
Đàm Hi chớp mắt: “Dĩ nhiên là cái người bà muốn đuổi đi.”
Đàm Thủy Tâm như nghĩ tới điều gì đó.
...
“Giác Dân, ông về rồi à!”
Ông cụ vừa vào cửa, Triệu Uyển Nhiên liền tiến lên đón. Bác Từ thấy thế, cau mày, lùi về sau nửa bước.
“Ừ.” Ông cụ Lục không vui lắm, vượt qua bà ta, đi thẳng vào trong phòng ăn.
Triệu Uyển Nhiên vội vàng đi theo: “Ông vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi có nấu mì. Còn nhớ năm đó ông thích đi đến tiệm mì phá lấu cà tím ở hẻm Tiểu Tước nhất. Cũng không biết những năm qua, mùi vị có thay đổi hay không?”
Lục Giác Dân cau mày theo bản năng, ánh mắt sắc bén nhìn sang hướng thím Hà: “Thế này là thế nào?”
Bầu không khí bỗng nhiên gượng cứng lại.
Triệu Uyển Nhiên không hiểu gì: “Có... vấn đề gì...”
“Câm miệng, tôi không có nói chuyện với bà!” Lục Giác Dân quát lên, ánh mắt sắc nhọn khiến bà ta cảm thấy lúng túng, tiếp sau đó là tủi thân và khó xử đồng loạt dâng trào.
Thím Hà thì không hề thấy kinh ngạc, tháo tạp dề ra rồi mới lên tiếng: “Không phải tôi thất lễ với khách, mà cô Triệu cứ muốn đích thân xuống bếp nấu một “bát mì hồi ức” cho ông chủ. Tôi có khuyên cũng có ngăn cản, đáng tiếc không có tác dụng. Nhưng, tôi cũng đã chuẩn bị bữa sáng rồi.” Vừa nói, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn.
Ở vị trí chủ nhà có đặt một tô sứ, bên trong là món mì phá lấu trông rất ngon miệng, được rưới cà tím, còn rắc thêm một vài miếng thịt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi nước phá lấu nồng nặc.
Những món còn lại được đặt ở giữa bán ăn, có bánh mì và sandwich, sữa bò được hâm nóng, trong chiếc nồi nhỏ có cháo tôm thịt, được đậy kín bằng nắp thủy tinh, khói nóng bốc ra bên ngoài, bên cạnh có đặt một chiếc đĩa nhỏ, bên trong là cải mặn bà cụ đích thân ngâm, ăn kèm với cháo.
Lục Giác Dân liếc nhìn Triệu Uyển Nhiên, trầm giọng nói: “Bà là khách, không cần làm những thứ này.”
“Không... tôi, chỉ muốn làm bát mì cho ông.” Rũ mắt, nhỏ tiếng giải thích.
Thím Hà hừ lạnh, thứ thấp hèn tham lam, dám giả vờ đáng thương trước mặt ông chủ, đúng là đáng ghét!
Bà chịu ơn huệ của Đàm Thủy Tâm, tuy ông chủ có trả lương cho bà, nhưng bà lại đứng về phía bà chủ.
Sớm đã không ưa bà già đê tiện này rồi, cứ quen cái thói cố làm ra vẻ.
“Không sai” Thím Hà mỉm cười, “Cô Triệu là khách, sao dám phiền cô làm những việc nặng nhọc này chứ? Cô vẫn cứ lên lầu nghỉ ngơi, đừng có hễ một lúc ra là nấu mì, một lúc lại bưng trà, làm rối loạn trật tự và quy luật sinh hoạt của cái nhà này.”
Những lời này nghe ra thì cung kính xu nịnh, nhưng thật tế thì lại là ghét bỏ khinh thường, Triệu Uyển Nhiên nghe hiểu, bác Từ cũng hiểu, còn ông cụ không biết có hiểu hay không, tóm lại không nói gì.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ...”
“Không cần!” Thím Hà ngắt lời bà ta, “Việc nhà do một tay tôi lo, chuyện bên ngoài cũng có ông Từ xử lý giúp, cô Triệu cứ an tâm làm khách thì mọi chuyện đại cát.”
“Việc này sao có thể được...”
“Vào đây ở đã không thấy ngại, sao trên miệng lại khách sáo rồi?” Thím Hà cười nhiệt tình, “Làm người, thật thà một chút vẫn hơn.”
Triệu Uyển Nhiên bị oán giận đến mức lúng túng, mặt mày nóng bừng.
“Được rồi!” Lục Giác Dân lên tiếng, “Ăn sáng trước đã. Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ cái gì không biết?!” Cũng không biết là đang nói ai.
Thím Hà không nhúc nhích, Triệu Uyển Nhiên cũng không nhúc nhích.
Ông cụ đi đến ghế chủ nhà, đẩy bát mì ra dưới ánh nhìn chăm chăm của hai người, “Ngồi xuống hết đi.”
Triệu Uyển Nhiên mím môi, ánh mắt u ám.
Thím Hà cười, giống như gà mẹ giành được chiến thắng, bà lấy bát không múc canh, đặt trước mặt ông cụ: “Ông thử xem, bên trong có bỏ ít vỏ cam, là vỏ cam bà chủ phơi vào mùa hè năm ngoái, cất ở trong tủ.”
“Ừm” Dùng thìa múc một muỗng, “Mùi vị không tồi.”
“Vỏ cam nâng cao mùi vị, lại mang theo mùi hương thơm dịu, cách này là do bà chủ chỉ đấy.”
Lục Giác Dân không nói gì, lại thử thêm một ngụm, dường như mới nhớ đến Triệu Uyển Nhiên: “Ngồi xuống đi.”
Khẽ đáp một tiếng, “Xin lỗi, tôi không biết...”
“Đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là không quen ăn mì vào buổi sáng.” Bà ấy nói, thứ này dễ gây nóng trong người, cũng không tốt cho bao tử. Cho nên, những năm qua ông đều ăn cháo, hoặc là dùng ít điểm tâm, chỉ khi trong miệng không thấy mùi vị gì mới muốn ăn mì phá lấu.
Cuối cùng, Triệu Uyển Nhiên ăn mì.
Khi thím Hà dọn bát đi rửa, tiện tay đẩy số bánh mì còn thừa đến trước mặt bác Từ: “Đừng lãng phí, ăn hết đi.”
Bác Từ xua tay, ông đã no rồi.
“Đây là đồ ngon, ông không ăn chứ người ta còn giành giật nhau kia kìa. Dù sao, ngàn tốt vạn tốt, cũng không tốt bằng thứ trong túi nhà người ta, nhìn vào là muốn giơ tay ra giành lấy.”
Chửi chó mắng mèo, vữa đỡ vừa đánh, người thím Hà nói là bác Từ, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Triệu Uyển Nhi ngồi kế bên.
Lẽ ra, thím Hà ít tuổi hơn bà ta, Triệu Uyển Nhiên dựa vào ưu thế về tuổi tác cũng miễn cưỡng được xem như là trưởng bối, chỉ trách là trách ở chỗ có người già không nên nết, đáng đời bị mắng!
Bác Từ nhìn bánh mì trong chiếc đĩa phía trước, trong lòng xoắn xuýt: rốt cuộc ăn hay không đây?
Mặc kệ thím Hà nói gì, từ đầu đến cuối Triệu Uyển Nhiên vẫn cúi đầu, không nói câu nào, giống như không hiểu ý sỉ nhục trong lời nói của đối phương.
“Tôi ăn xong rồi. Chuyện rửa bát đành nhờ Tiểu Hà cô vậy.”
“Việc nên làm, ai kêu cô là khách cơ chứ! Nhưng, khách thì phải có tác phong có khách, đừng hòng đục nước béo cò, dù sao, khách chủ có sự khác nhau.”
Triệu Uyển Nhiên cười, đứng dậy bỏ đi.
“Phì... Cái thứ gì thế không biết?! Bao nhiêu tuổi rồi, còn dụ dỗ người khác? Cũng không xem thử, bản thân mình là cái thứ thối tha gì!”
Bác Từ lặng lẽ cầm lấy bánh mì, ừm, bây giờ cổng thành đã bắt lửa, hy vọng không lan đến ao cá...
Trước buổi cơm trưa, bác Từ gõ cửa phòng dành cho khách.
“Mời vào.”
“Cô Triệu...” Ông dứt khoát cũng bắt chước xưng hô giống bà Hà, nghe thấy đúng là có hơi kỳ cục, còn mang theo ý châm chọc, phải biết rằng, ý nghĩa của từ “cô” không chỉ có một.
Mặt Triệu Uyển Nhiên thoáng cứng đờ, nhưng hồi phục lại bình thường rất nhanh: “Có việc gì sao?”
“Ông chủ mời cô đi đến phòng sách một chuyến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...