Một giây sau, bình tĩnh dịch chuyển đi chỗ khác.
Tia sáng quá mờ, không nhìn rõ được dáng dấp cụ thể, chỉ mơ hồ vạch ra được một thân hình cao lớn vạm vỡ.
Đàm Hi cong môi, vạch lên một độ cong khinh miệt coi thường, để người lại đứng gác là có ý gì chứ? Sợ cô và Lưu Diệu sửa đổi khẩu cung hay sao?
“Có sao không?”
Chàng trai nhắm mắt chợp mắt, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, khó che giấu được sự khó tin và loạn nhịp, “Cô...”
“Kinh ngạc lắm à?”
“Tôi tưởng rằng...” Cô sẽ không đến.
Đàm Hi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lóe sáng, “Có nói bao giờ thả anh đi không?”
“... Không.”
“Yên tâm, nhanh thôi.”
Giọng Lưu Diệu trầm khàn, khẽ cười, gật đầu đáp “Ừ.”
Đàm Hi bỗng chốc thả lỏng trở lại.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, tất cả đều vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Đối thoại mấy câu qua loa, ai nấy đều có được đáp án mình cần. Lưu Diệu nhìn Đàm Hi rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thân ảnh đứng trong góc căn phòng cử động, bước ra khỏi bóng tối. Ngọn đèn sáng trắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông nhưng không làm tan đi sự lạnh lẽo ngưng kết nơi đáy mắt.
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi...” Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Lưu Diệu giật mình chấn động. Anh ta lại nhìn thấy... sát khí trào dâng trong đôi mắt đó ư?
“Khi nào thì thả anh ta đi?” Trong căn phòng thẩm vấn bên cạnh, Đàm Hi lại hung hăng dọa người.
Trong đầu Lưu Minh đột nhiên lóe lên gì đó, ánh mắt nhìn Đàm Hi mang theo sự thăm dò sâu xa.
Đôi mắt lạnh lẽo lướt qua, anh ta vô thức tránh né.
Đúng!
Chính là vẻ mặt như vậy, giống y hệt Lục tướng quân!
“Tạm thời còn chưa thể xác định được.” Quá giống rồi...
“Hừ...” Đàm Hi cười lạnh, chớp mắt gương mặt đã phủ đầy sương lạnh, “Vậy thì để người có thể quyết định đến đây nói chuyện với tôi.”
“Em muốn nói gì?” Giọng nói trầm khàn, mang theo từ tính độc đáo, vô cùng mê hoặc.
Là giọng nói cô đã từng nghe vô số lần, khi cô làm nũng, khi bám lấy anh, lúc chơi đùa vuốt ve trên sofa, khi triền miên như mưa trên giường...
Anh ấy nói:
“Ngoan.”
“Đừng làm loạn nữa.”
“Nhóc con ngứa đòn.”
“Châm lửa rồi còn muốn chạy hả?”
“...”
Cưỡi ngựa xem hoa, muôn hình muôn vẻ. Cùng là giọng nói ấy, cùng là người đàn ông ấy, đáng lẽ ra lúc này nên triền miên quấn lấy nhau, anh dựa em ôm, nhưng lúc này cô lại mất đi dũng khí để quay đầu lại.
Người của quân đội... Lục Chinh...
Câu trả lời rất dễ liên tưởng đến, chẳng phải vậy sao?
Nhìn thấy bóng lưng cứng nhắc trước mặt, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã có làn sóng kinh hãi dâng lên.
Đúng là cô ấy thật!
Đàm Hi.
Chỉ có Lưu Minh vẫn chưa hiểu ra sao, hưng phấn kêu lên, “Lục tướng quân!”
“Quay lại đây.”
Cô không nhúc nhích.
“Anh bảo em quay người lại!”
Đàm Hi cắn môi, cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim đang đập loạn lên của mình, chỉ muốn lập tức biến mất trong không khí.
Quay?
Hay không quay?”
Thôi toi rồi...
Không có thời gian để cô chần chừ nữa, chỉ chớp mắt cằm cô đã bị kẹp lấy, thân ảnh cao lớn của người đàn ông hiện ngay trước mắt.
Nếu như một giây trước cô vẫn còn có thể mong rằng là “giọng nói giống nhau”, thì giờ đây cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Anh...” Cô nuốt nước bọt, “sao lại ở đây?”
Ngón tay cái hung hăng đặt lên bờ môi anh đào của cô gái, lực đạo càng lúc càng mạnh, giống như mượn cớ đó để phát tiết điều gì.
Hồi lâu sau mới nói: “Cười xấu thật đấy.”
“...”
“Vừa rồi chẳng phải là nói giỏi lắm cơ mà? Sao bây giờ lại không nói nữa thế?”
“...” Có ông lớn là anh ở đây, em còn có thể nói gì nữa? Còn dám nói gì nữa?
“Nói đi!”
Đàm Hi cắn môi.
Một giây sau, hàm răng bị anh tách ra, con ngươi đen sẫm ánh lên hai ngọn lửa sáng chói, “Chẳng phải muốn nói chuyện với anh hay sao?”
“Anh bỏ tay ra trước đã.”
Lực đạo hơi siết chặt lại, đau đớn đến mức Đàm Hi hít một ngụm khí lạnh, “Đồ điên!”
“Nói lại lần nữa.”
Cằm bị ép quá mạnh, răng vừa đau đớn vừa mềm nhũn, “Đau...”
Hai mắt cô gái đã hơi đỏ, bên trong long lanh chuyển động, ánh mắt sợ hãi, giọng điệu mềm mại, trên mặt người đàn ông không hiện rõ nhưng trong lòng đã như có một hũ dấm ném vào - vừa chua lại vừa xót.
“A Chinh, anh buông tay ra trước đã, có được không?”
Chịu một nhát dao dịu dàng, liền không thể chịu thêm được nhát dao tiếp theo.
Lục Chinh thừa nhận, anh đã mềm lòng.
Đàm Hi đáng thương liếc nhìn anh: người ta đau lắm đó, ông lớn à!
Lực đạo lỏng đi, đột nhiên thu tay lại.
Hai gò má trắng nõn của cô gái không khỏi lưu lại hai dấu tay màu đỏ hồng, nhìn lướt qua, vùng lông mày của người đàn ông vô thức nhíu chặt lại.
Rõ ràng là anh đã rất nhẹ nhàng rồi mà...
Cuối cùng quy kết lại là - nhóc con này không dễ bóp!
Lưu Minh được chứng kiến mọi chuyện đã trợn mắt há mồm, ôi mẹ ơi, chuyện này là sao chứ?
Nếu như anh ta không nghe lầm thì cô gái này gọi Lục tướng quân là gì ấy nhỉ?
A Chinh...
Không chỉ có vậy, còn đột ngột làm nũng khiến đói phương mềm lòng, quan trọng là... Lục tướng quân trúng chiêu này ư?
Không ai hay biết, cậu ta đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, liệu có bị giết người diệt khẩu không nhỉ?
“Lưu Minh!”
“... Có!” Phản ứng chậm nửa nhịp, giọng nói vẫn cực kỳ to tát, nhưng đó chỉ là tấm màn che đi sự chột dạ bên trong mà thôi.
“Đi ra ngoài.”
“... Rõ.”
Cậu ta bị đuổi ra ngoài rồi. Không thể tiếp tục hóng chuyện được nữa...
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh đi đến trước bàn giám sát, tắt camera, xoay người ngồi lên mặt bàn, đôi chân dài tự nhiên rủ xuống, “Nói đi, em có gì muốn nói với anh?”
“...”
“Tin anh đi, nếu còn tiếp tục im lặng, thì người bên trong kia không được yên thân đâu.” Anh chỉ vào Lưu Diệu đang ở phòng thẩm vấn ở bên cạnh cách một lớp kính.
Đàm Hi tỏ vẻ thăm dò, “Anh tính làm thật đấy à?”
Không còn dáng vẻ yếu đuối làm nũng, đôi mắt cô trầm tĩnh như biển sâu.
“Anh là lính, hắn là kẻ trộm.”
“Lục Chinh...”
“Em có thể gọi quân hàm của anh.”
Đàm Hi cuộn tay lại, hít sâu, “Vâng - thưa - thiếu - tướng - Lục.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...