Trên đường Hàn Sóc trở về thì gặp phải một chút phiền toái.
“Ồ, là anh Sóc nha~”
Dưới chân khựng lại, Hàn Sóc nhe răng, “Tránh ra.”
Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái hiện lên một tia u ám nhưng trên môi vẫn treo nụ cười, “Nhìn cậu vẫn chưa thay đổi trang phục, làm tạo hình thì phải nhỉ?”
“Này Trần Bội Bội, cái này liên quan chó gì tới cậu hả? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ bỏ thời gian để suy nghĩ xem làm thế nào để dùng cái giọng rách nát đó của mình để hát cho tốt, đừng ở chỗ này chặn đường người khác học chó sủa!”
“Hàn Sóc, sao cái miệng của mày có thể bẩn thỉu như thế được hả?”
“Liên quan chó gì tới mày, cút!”
Trần Bội Bội, sinh viên năm nhất khoa Báo chí, da trắng chân dài, được phong là hoa khôi của khoa, chỉ có điều ngũ âm không được đầy đủ nên ca hát cũng chẳng ra sao.
Nhưng cô ta lại rất thích hát, vì tự cảm thấy bản thân mình đủ ngon lành nên báo danh dự thi “Ánh sáng Bắc Cực”, vượt năm ải, chém sáu tướng, đi thẳng vào trận chung kết một cách rất kỳ tích!
Vốn dĩ quan hệ giữa cô ta và Hàn Sóc có quăng tám cây gậy cũng chẳng tới, một người khoa Báo chí, một người khoa Nghệ thuật, một người thì thích làm ra vẻ, một kẻ thì Smart, nhưng sự chẳng liên quan đó lại bị chính cái mồm của Hàn Sóc phá hỏng.
Dùng nguyên lời nói của Trần Bội Bội đó là... Quá con mẹ nó đê tiện!
Sự tình tính ra phải bắt đầu từ phần thử giọng ở vòng loại Ánh sáng Bắc Cực, lúc rút thăm lấy thứ tự biểu diễn, vừa hay Trần Bội Bội hát ngay trước cô nàng.
Thử giọng yêu cầu phải hát chay để kiểm tra kỹ thuật hát của người dự thi.
Trần Bội Bội chọn một bài hát Việt (vùng Quảng Đông, Quảng Tây), là “Dưới chân núi Phú Sĩ” của Eason Trần Dịch Tấn, kết quả thảm không nỡ nhìn.
Chưa nói tới chuẩn âm và tiết tấu, ngay cả việc hát tròn giọng cũng không làm được, Hàn Sóc không nhịn được, hơn nữa ngày thường mồm miệng nhanh nhảu, vì thế nói luôn một câu ở ngay trước mặt Trần Bội Bội, “Rác rưởi!”
Sau đó còn kiêu ngạo dựng ngón giữa lên.
“Cậu có ý gì hả?” Cô cả họ Trần cũng chẳng phải loại người dễ trêu vào, sau khi cúi đàu chào giám khảo liền nã pháo vào Hàn Sóc.
“Ý trên mặt chữ, cậu hát quá kém thôi!”
“Cậu có tư cách gì mà nói xấu sau lưng người khác chứ?”
“Nói sau lưng á? Cậu nhầm à, rõ ràng là nói ngay trước mặt còn gì, ngớ ngẩn!”
Trần Bội Bội tức giận tới mức mặt xanh mét.
Hàn Sóc lại bẻ ngón tay, bắt đầu bắt bẻ: “Sai nhạc, lệch tông, còn hát sai từ. Cậu nhìn mình đi, sao không kể chuyện đi, còn hát nhạc Việt làm cái gì? Phát âm không đúng một câu nào! Cái này gọi là gì hả? Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm!”
Trần Bội Bội bị bắt bẻ trước mặt bao nhiêu người như thế, bị bắt bẻ tới mức không ngóc đầu lên được, chỉ hận không thể chôn mặt xuống đất.
Quan trọng nhất là Hàn Sóc vẫn không chịu buông tha, lại còn cướp microphone hát lại bài “Dưới chân núi Phú Sĩ” kia một lần. Cô vốn là người Quảng Đông, từ nhỏ đã nghe nhạc Việt, lại có kinh nghiệm tới hộp đêm bao nhiêu năm, vừa mở miệng hát liền lập tức nghiền nát Trần Bội Bội luôn.
Thù cứ thế mà kết.
“Hàn Sóc, với dáng vẻ này mà mày còn muốn lên sân khấu à?” Trong mắt Trần Bội Bội lộ vẻ khinh thường.
“Thế cũng còn hơn nhìn mày chẳng khác nào con công!”
Vì để có thể nổi bật hơn tất cả mọi người trong trận chung kết, Trần Bội Bội đã tự bỏ tiền túi đặt may một bộ lễ phục lông khổng tước. Cúp ngực, chít eo khiến cho cô ta càng thêm cao ráo, thon thả, tóc nhuộm màu đay, uống lọn lớn nên nhìn càng thêm quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
“Hàn Sóc, mày cứ to họng nữa đi! Không có chuyên viên trang điểm, nhân viên trang phục, ban nhạc kia của mày sẽ rớt đài từ vòng một thôi! Tao chờ xem mày bị bêu trước mặt mọi người!”
“Thế cũng chẳng liên quan gì tới con công nhà mày, cẩn thận lúc xòe lông lại lộ ra lỗ đít nhé!”
Mặt Trần Bội Bội đã xanh như đít nhái, “Mày... quá tởm lợm!”
Nói xong, tức giận rời đi, làn váy xanh nâu bay phất lên thành một đường cong điệu đà.
Hàn Sóc nhổ một bãi nước bọt: “Đồ dở người...”
Bởi vì bị trì hoãn không ít thời gian nên khi Hàn Sóc tới thì mọi người đều đã chỉnh tề rồi.
“Anh Sóc, anh xuống sông bắt cá đấy à?”
“Tránh ra, tránh ra, đừng có làm phiền tớ.”
Đàm Hi sửa lại cái áo khoác rồi ném cho Ngũ Mộc: “Mặc vào thử xem.”
Ngũ Mộc nhận lấy, khoác lên người, một cái áo jacket vốn đang lành lặn bị cắt rách hai ô lớn phần trên bên phải và phần dưới bên trái, phần bị cắt bỏ được Đàm Hi dùng chỉ trắng xuyên qua, tạo thành vô số những hình chữ thập dày dít, vạt áo cũng bị cắt không theo quy tắc nào cả, sườn eo bị xén nghiêng, làm nó càng dán sát vào thân người Ngũ Mộc.
“An An, lấy cho cậu ta cái hoa tai đinh tán, còn cái vòng cổ chữ cái kia nữa.”
Nhị Hùng huýt sáo một cái, thúc giục cậu ta mau đi thay đồ. Hai phút sau, khi Ngũ Mộc từ trong phòng thay đồ đi ra, khí tràng toàn thân đột nhiên thay đổi thành một chàng trai hư hỏng.
“Ôi đệch! Lần đầu tiên tớ thấy cậu đẹp trai đấy!” Nhị Hùng dựng ngón tay cái với cậu ta.
Ngũ Mộc chỉ vào mấy cái lỗ rách toang hoác trên áo: “Như thế này... thật sự ổn không đấy!”
“Đẹp!” Đại Quang, Hàn Sóc trăm miệng một lời.
Đàm Hi xoa cằm một hồi, vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Giây tiếp theo liền cầm kéo đi tới trước mặt Ngũ Mộc: “Ai bảo cậu đóng cúc làm gì?”
Khóe miệng Ngũ Mộc giật giật, ngoan ngoãn cởi cúc áo ra, lạnh quá chị ơi!
Đàm Hi túm lấy cái áo phông đen mà cậu ta mặc bên trong sau đó khoét hai cái lỗ ở bên sườn phải, sau đó cắt dọc theo mép áo thành một đống tua rua.
Ngũ Mộc đỏ mặt, nơi mà Đàm Hi cắt quá gần chỗ quan trọng nào đó...
Nhưng mà thấy vẻ mặt của đối phương cực kỳ nghiêm túc nên cậu ta đột nhiên cảm thấy tội lỗi, là tư tưởng của cậu quá đen tối rồi sao?
“Xong rồi!” Đàm Hi buông kéo ra, vỗ tay, “Tiểu Công Trúa, cậu trang điểm cho cậu ta.”
Nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Trang điểm màu khói, nhớ rõ, vành mắt phải thật đen! Đồ hóa trang ở trong hộp, cứ dùng thoải mái.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ đi.”
Đàm Hi vỗ bàn: “Người tiếp theo!”
Nhị Hùng giơ tay: “Để em, để em! Chị gái, chị xem em phải chỉnh sửa như thế nào?”
“Không phải bảo cậu đi giày vào sao?”
“Nhưng em không có giày.”
Đàm Hi nhíu mày: “Không mượn được à?”
“Chân em to, không nhét vừa giày của bọn họ.”
“An, cắt một phần ba cái tất dài cho cậu ta đi.”
“Tất dài?” Nhị Hùng nuốt nước bọt, “Chị à, chị... không định để thằng em xỏ cái thứ đó đấy chứ?”
“Đúng thế.”
“...” Sống không còn gì luyến tiếc.
Đại Quang nhìn khá xinh trai, Đàm Hi cho cậu ta mặc một cái áo sơ mi kẻ caro, bên dưới không mặc quần jeans mà là quần kaki tối màu, đi một đôi giày nam mũi nhọn, phong độ trí thức mà không mất sự cá tính.
“Nữ thần, chị chính là thần tượng của em! Trước giờ em không nghĩ mình sẽ mặc như thế này, he he... Còn... rất đẹp trai nữa chứ.”
Đàm Hi sửa lại cổ áo cho cậu ta, tùy ý đáp: “Vẻ ngoài của cậu vốn không kém, chỉ cần thay cách ăn mặc để tạo phong cách riêng, tin tưởng tôi đi, tuyệt đối sẽ trở thành một chàng trai bóng bẩy. An An, chọn cho cậu ta một cái kính mắt đi, loại dành cho những người đàn ông đứng đắn ấy, giọng màu vàng...”
“Được...”
“Còn về trang điểm... Phấn nền trắng, chỉnh lông mày một chút, đậm hơn và thẳng hơn.”
“OK!”
Cuối cùng đến lượt Hàn Sóc, Đàm Hi nhìn cái đầu như ổ gà bảy sắc thì chỉ hận không thể giơ kéo cắt trọc luôn.
Còn kiểu ăn mặc nữa chứ... Quần tụt với áo cánh dơi, đây là định “không ăn hết gói đem đi” đấy à? Có thể nói là thảm không nỡ nhìn!
Ấy thế mà đương sự còn cực kỳ hài lòng nữa chứ, “Hi Hi, tớ không cần làm gì đúng không? Cậu nhìn tớ mặc đi, có thể gọi là... Hoàn mỹ!”
“Hoàn mỹ cái đầu cậu ấy! Tớ thật sự nghi ngờ thẩm mỹ của cậu có vấn đề lớn, bị ảnh hưởng của người ngoài hành tinh rồi đấy? Sao có thể quái dị như thế được hả?”
“...” Hàn Sóc hộc máu, lòng tự trọng bị sỉ nhục nghiêm trọng.
“Đầu tiên tẩy hết mấy cái linh tinh vớ vẩn trên mặt cậu xuống cho tớ.”
Hàn Sóc xám xịt chạy lấy người. Tiểu Công Trúa gọi lại một câu, “Hàn Sóc, cho cậu mượn nước tẩy trang này.”
“Không cần đâu, tớ dùng nước lã rửa vài lần là sạch thôi.”
Tiểu Công Trúa thật sự đã phải chịu nỗi hoảng sợ cực kỳ lớn.
“Hàn - Sóc!” Đàm Hi không thể chịu nổi, “Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói hay không hả?”
“Có nghe mà...”
Trong lúc Hàn Sóc đi rửa mặt, ba người Ngũ Mộc, Nhị Hùng, Đại Quang cũng đã chuẩn bị xong. Đàm Hi không nhịn được mà huýt lên một tiếng sáo, “Perfect! (Hoàn mỹ)”
Ngũ Mộc đi theo con đường chàng trai hư hỏng, một thân đồ jean cực kỳ đẹp trai, thêm trang điểm màu khói đầy tà tính khiến cho ánh mắt mỗi lần nhếch lên càng mang theo vẻ lưu manh.
Nhị Hùng vì người cao lớn, vạm vỡ nên Đàm Hi lựa chọn hình tượng “con người rắn rỏi”, vì thế cậu ta chỉ cần mặc một cái áo ba lỗ đơn giản làm cho các khối cơ bụng và cơ ngực đều nổi rõ, quả thực chính là cực kỳ nam tính và hấp dẫn.
Còn về Đại Quang, thở ra đã mang khí chất của sinh viên ngoan ngoãn, tóc xoăn nhẹ, áo kẻ caro, kính gọng vàng càng làm tôn khí chất nho nhã của cậu ta, khi ôm đàn guitar đứng trên sân khấu sẽ mang tới cho người ta mấy phần cảm giác u buồn, giống như hoàng tử bạch mã, cực kỳ giống với hình tượng nam thứ thâm tình trong phim thần tượng.
Ba nam sinh qua sự tỉa tót của Đàm Hi, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ.
“Hùng, cũng tới giờ rồi, mau gọi điện cho Kha Nhan đi. Giờ nào rồi mà còn đi dạy thêm, chẳng lẽ không thể xin nghỉ một ngày được à?”
“Gọi rồi, vẫn tắt máy.”
“Vậy trang phục diễn xuất của cậu ấy thì phải làm thế nào đây?”
Ba người cùng nhìn về phía Đàm Hi, “Chị à, không biết lúc nào Kha Nhan mới về, em sợ tới nơi sẽ không kịp mất, chị tùy tiện chọn cho cậu ấy một bộ luôn đi.”
Đàm Hi đang nghịch kim chỉ hơi khựng lại, không nói được mà cũng không nói không được.
“Tới đây!” Dưới sự giám sát của Nhiễm Dao, cuối cùng Hàn Sóc cũng rửa sạch mặt và hấp tấp chạy ra.
Đàm Hi ngẩn người, nhìn tiểu mỹ nữ đoan trang trước mặt mình, “Chậc chậc, đáng tiếc...”
Hàn Sóc bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi lông tơ cũng dựng đứng cả lên, “Đáng tiếc cái gì hả?”
“Cậu nhìn không xấu tí nào, tại sao lại cứ phải biến mình thành cái ống khói thế?”
“Hả? Cậu lại dám bảo tớ là ống khói à?”
“Được rồi, đừng nói vô nghĩa nữa, mau thay bộ đồ này vào đi.” Đàm Hi ném đồ vào ngực cô nàng.
“Váy?” Hàn Sóc lấy ra, mắt trợn trừng lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Nói cho đúng, cái này gọi là quần giả váy, phía dưới tách ra, có hai cái ống quần. Phần vải chiffon trắng này mặc ở trong lót nền.”
“...”
“Đần mặt ra làm gì? Mau đi đi!”
Hàn Sóc cực kỳ không muốn, nhưng giờ lời Đàm Hi nói là thiên hạ, cô không dám không nghe, “Ừ.”
Ba phút sau.
“Anh Sóc, anh ổn không đấy?”
“Đợi tí!”
Lại qua thêm năm phút.
Đàm Hi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn, “Đếm ba cái, cậu mà còn không ra thì tớ sẽ bảo Nhị Hùng tông cửa.”
“Đừng, đừng, đừng...”
Nhị Hùng tỏ vẻ, cậu nằm cũng trúng đạn.
Cạch... Cửa phòng thay đồ được kéo từ trong ra.
Hàn Sóc đi đôi giày cao 4 phân nghiêng ngả đi ra, hai tay đặt trước đùi đầy xấu hổ: “Rất... kinh dị đúng không? Tớ lập tức thay ra...”
“Khoan đã!” Đàm Hi đi vòng quanh cô nàng hai vòng, “Sóc à, không ngờ lúc cậu không Smart cũng có tiềm lực phết đấy!”
“Tiềm lực gì chứ?”
“Đương nhiên là tiềm lực đi thi hoa hậu rồi! Nhìn cái eo thon này đi, chân dài, da trơn bóng, mắt long lanh...”
“Dừng lại!” Hàn Sóc trợn trừng mắt, “Đừng lấy tớ ra trêu đùa có được không hả?”
“Không tin cậu hỏi họ đi.” Đàm Hi chỉ tay ra sau.
Nhị Hùng “ực” một cái, tiếng nuốt nước bọt nghe cực kỳ vang dội, “Anh Sóc, anh... phẫu thuật thẩm mỹ đấy à?”
Ngũ Mộc gật đầu, “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Anh Sóc, không ngờ nha, không ngờ anh mới chân chính là BOSS bự... giấu kỹ quá đó!”
Đại Quang đỡ gọng kính, “Anh Sóc, trước nay em chưa từng nghĩ là anh lại đẹp như thế này đâu đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...