Là tên đàn ông động tay động chân với cô ở trên xe bus lúc trước.
“Hey, vẫn còn nhớ anh chứ?” Nụ cười dữ tợn.
Đàm Hi cắn răng chịu đau, bò từ dưới đất lên, lùi từng bước về sau.
“Đừng sợ, anh chỉ muốn làm bạn với cưng thôi.”
“Không cần!” Sải bước chạy đi.
“Shit!” Sắc mặt hắn ta thay đổi, đuổi theo.
Dù có mặc áo khoác, cơ thể hơi nặng nề nhưng Đàm Hi cũng chạy không chậm, có điều hắn ta lại chạy nhanh hơn cô. Đột nhiên, da đầu đau nhói, hắn ta túm lấy tóc cô, thuận thế kéo Đàm Hi vào ngực.
Ánh mắt hung ác, cô giơ chân đá vào đầu gối của hắn ta, gót giày nhọn khiến đối phương đau đớn: “Đồ điếm thối!”
Giơ tay lên tát xuống, Đàm Hi bị kẹp chặt eo, không thể vùng vẫy thoát ra được, mắt thấy bàn tay càng ngày càng gần, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng gió lớn đập vào mặt.
Đàm Hi nhắm mắt, nghiêng đầu, đưa phần gáy ra, nhằm muốn giảm thiểu thương hại.
Cảm giác đau đớn không đến như dự kiến, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tay của hắn ta bị chặn lại, cô mở mắt ra nhìn, giây tiếp theo hoàn toàn ngơ ngác.
“Cút đi! Bớt lo chuyện bao đồng!”
Người đàn ông nhếch mép nở một nụ cười nhạt, thậm chí Đàm Hi không nhìn rõ được anh ta ra tay thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, tên kia bò dậy khỏi mặt đấy rồi hoảng hốt bỏ chạy.
“Thấy cô cũng là người Hoa Hạ, không cần cảm ơn.” Xua tay, để lại cho cô một bóng lưng tiêu sái.
Đàm Hi bừng tỉnh như bị giật điện: “A Miên!”
Vừa lên tiếng giọng đã nghẹn ngào, cứ như rất tủi thân, anh ta xoay đầu, chưa kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy có một mùi thơm thanh mát ùa tới, sau đó trong lòng có thêm một cô gái nhỏ nhắn.
“A Miên, cậu đến cứu tớ à, có đúng không? Tớ nhớ cậu lắm…”
“Này….” Ánh mắt anh ta toát lên vẻ bất lực, lại mang theo hoài nghi, “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Cả người Đàm Hi run lên.
Anh ta cười lúng túng: “Có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
“A Miên, tôi biết sai rồi, sau này sẽ không tùy hứng như vậy nữa, cậu đừng vờ như không quen biết tôi mà…” Vừa nói, vừa giơ tay ra kéo góc áo anh ta như trước kia.
Anh ta né đi, “Xin lỗi, tôi thật sự không quen biết cô.”
Đàm Hi trừng to hai mắt nhìn anh ta, những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu tích tụ, nhưng lại ngang bướng không chịu rơi xuống.
Năm đó, khi nhận được tin Cố Miên chết, cô chạy đến bệnh viện nhưng không nhìn thấy xác của cậu ấy, bác sĩ nói đã bị người nhà đưa về, nhưng cô không tin!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mãi đến hôm nay cô vẫn không thể tin rằng Cố Miên đã không còn trên đời này. Có thể, cậu ấy vẫn còn trách cô, giận cô, muốn thờ ơ cô, nên mới trốn đi…
Đúng!
Chắc chắn là như vậy!
Khịt khịt mũi, lại lau đi giọt lệ trong mắt, Đàm Hi chớp chớp đôi mắt to, đôi môi vẫn mỉm cười: “A Miên, tớ mời cậu đi ăn cơm nhé? Cậu muốn ăn gì?”
“Xin lỗi, tôi không quen biết cô.” Hất tay cô ra, anh ta sải bước bỏ đi.
Sắc mặt Đàm Hi thay đổi, không quan tâm đến đôi giày đã gãy gót, khập khiễng đuổi theo tới đầu đường, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa.
Màn đêm nặng nề, một cô gái ăn mặc nhếch nhác nhìn dáo dác xung quanh, đèn đường lờ mờ, gió đêm gào rít.
Đột nhiên, Đàm Hi ngồi xổm xuống đất, khóc rống lên, nước mắt dạy dọc xuống gò má, cô giống như một đứa trẻ bị lạc đường, ngoài gào khóc ra thì không thể làm được gì.
A Miên quay lại rồi… lại biến mất rồi…
Một giây trước, cô vẫn còn nắm vạt áo của cậu ấy, một giây sau cậu ấy lại biến mất, cho nên, đây là ảo giác của cô ư?
Cậu ấy nói, cậu ấy không quen biết cô…
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, một mảng hoang mang trong mắt Đàm Hi, ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu những giọt nước mắt trong suốt của cô gái giống như những viên kim cương tuyệt đẹp sáng chói.
Tiếng bước chân từ xa vọng tới, chiếc áo khoác màu nâu đập vào mắt, cô chớp chớp mắt, tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ ràng.
Lục Chinh nhíu mày, nhìn cô gái đang ngồi xổm khóc lóc nơi đầu đường, trong lòng bỗng nhiên đau nhói lạ thường: “Hi Hi?”
“A Chinh!” Lời vẫn chưa dứt, cô đã nhào vào lòng anh như một viên đạn.
Lục Chinh ôm lấy eo cô, suýt chút nữa đã lảo đảo lùi về sau.
“Anh cũng không cần em nữa, có phải không?” Đàm Hi vùi đầu vào ngực anh, bộc phát hết mọi sự tủi thân.
Lục Chinh lúng túng, không lâu sau, cảm thấy phần ngực ướt đẫm, những lời trách móc bị kẹt lại trong cổ họng, cơn tức giận đang dâng trào ban đầu cũng từ từ dịu xuống, chỉ còn lại sự đau lòng.
Anh biết, trong lòng là một cô bé nhỏ nhắn, buộc người ta phải nâng như trứng hứng như hoa, bình thường rất hay nũng nịu hờn dỗi, nhưng lại rất ít khóc.
“Được rồi…” Lục Chinh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Chỉ là chữ “cũng” kia khiến anh giật mí mắt, trong lòng chợt dâng lên một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, không nói rõ được.
Đàm Hi phát tiết hết mọi tủi thân, giống như một đứa bé mẫu giáo bị té ngã, khi người lớn không nhìn thấy thì có thể kiên cường tự bò dậy, nhưng chỉ cần người lớn tỏ ra đau lòng thì nước mắt ràn rụa chảy mãi không thôi.
“Ngoan, chúng ta về khách sạn trước đã…”
Đàm Hi xoay đầu lại, nhìn xung quanh, như đang tìm gì đó, nhưng không thành công.
Lục Chinh nhíu mày, thu hết biểu cảm thất vọng buồn bã của cô vào trong mắt, ánh mắt anh trở nên tối tăm.
Anh giơ tay ra, dắt cô đi được hai bước, cơ thể Đàm Hi hơi lảo đảo.
Lục Chinh đỡ lấy eo cô, nâng lên, thuận thế ôm cô vào lòng.
“Cậu ơi, cháu đau…”
Giờ Zurich, 20 giờ tối, cảnh đêm mênh mông.
Đàm Hi ngồi trong một phòng khám ngoại khoa sáng trưng đèn, vết xước trên tay đã được rửa sạch sẽ, lại được bôi thuốc.
Vết thương trên đầu gối thì nghiêm trọng hơn, vải vóc dính vào miệng vết thương, hết cách chỉ có thể cắt quần ra trước, để lộ đầu gối, sau đó dùng nhíp gắp từng mảnh vải ra từng chút từng chút một.
Quá trình này, Đàm Hi bị hành hạ khổ không thể tả, nhíp vẫn chưa chạm đến vết thương thì cô đã kêu đau khiến y tá khó tránh khỏi bị phân tâm, áp lực lớn đè nặng, cuối cùng chẳng ai dám làm.
Không phải do các thiên thần áo trắng không chuyên nghiệp mà tiếng kêu của Đàm Hi quá thảm, khiến họ không biết phải xuống tay thế nào.
Lần trước tay cô bị rạch một đường, sống chết không cho người khác đụng vào, cuối cùng may nhờ Gà Giò xuất hiện kịp thời nên cô mới thoát khỏi tình trạng tử vong do mất máu quá nhiều.
Bàng Thiệu Huân nói, cô bị triệu chứng đau giả do tâm lý gây nên.
“Để tôi.” Lục Chinh đưa tay ra.
Cô y tá hơi do dự, ngay cả Đàm Hi cũng nhìn anh lúng túng.
Tầm mắt lạnh lùng lướt quá, khí lạnh bức người, “Đưa nhíp cho tôi.” Anh nói lại.
“Anh không phải là y tá chuyên nghiệp, chúng tôi lo lắng…”
Nhị gia lười nghe họ nói nhảm, lấy thẳng một cái từ trong hộp ra, trước đó anh đã đeo xong găng tay cao su, sau đó khử trùng, diệt khuẩn, động tác thành thạo cứ như đã làm qua nghìn vạn lần.
Đàm Hi nhìn anh ngơ ngác, trong lòng lại thấy ngọt ngào, che giấu đi mọi điều hoang mang lúc trước.
A Miên, tớ biết cậu vẫn còn sống, sẽ có một ngày, cậu sẽ chịu gặp tớ thôi!
“Xong rồi” Lục Chinh đứng dậy, vứt cây nhíp vào trong khay, thu hồi dụng cụ y tế, sau đó tháo găng tay, nói với y tá kia: “Bây giờ đi bôi thuốc.”
“Hả? À…” Người đàn ông này man quá! Cô y tá nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt hâm mộ.
Đàm Hi không kêu khóc om sòm, quy trình còn lại cũng thuận lợi hơn nhiều. Xử lý xong toàn bộ vết thương, vì để đảm bảo còn tiêm thêm một mũi uốn ván, Đàm Hi được Lục Chinh bế ra khỏi bệnh viện.
Trên người được bọc áo khoác, kéo đến tận cằm, lộ ra một đôi mắt to tròn.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh tế của anh, mang theo chút ít lạnh lùng, mảng râu nhàn nhạt càng làm tăng thêm độ gợi cảm.
Đàm Hi vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Có việc.”
“Em không thể biết sao?”
Anh không nói gì, nhưng Đàm Hi hiểu, đây là sự ngầm thừa nhận.
Cô bĩu môi, “Nói cho cùng, em chỉ là kẻ được tiện thể mang theo thôi.” Dáng vẻ tủi thân không thể diễn tả được bằng lời.
“Nói bậy.”
“Chẳng lẽ không phải? Từ hôm sau hôm đi trượt tuyết về, anh cứ biến mất cả ngày, ngay cả một lời dặn dò cũng không có, để em lại một mình trong khách sạn, anh cũng tàn nhẫn quá đấy!”
“Cho nên em chạy ra ngoài lúc nửa đêm nửa hôm?” Âm điệu hơi lạnh lùng.
Đàm Hi lẩm bẩm: “Lúc em ra ngoài là buổi chiều, chẳng phải nửa đêm nửa hôm gì đâu, anh cho rằng em giống anh à…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt cô khẽ sửng sốt, một lúc sau, mới dời tầm hình lên mặt anh, “Em gặp phải tên háo sắc trên xe bus…” Cảm nhận được eo cô bị siết chặt một cách rõ ràng.
Đàm Hi nhíu mày, tiếp tục nói: “Em đã vật hắn, xử đẹp hắn trước mặt mọi người.”
“Sau đó?”
“Tên háo sắc đó ghi hận trong lòng, theo dõi em suốt dọc đường…” Chuyện phía sau dù cô không nói cũng có thể liên tưởng được.
“Nhớ kỹ, từ nay về sau, sau khi trời tối không được phép ra ngoài!”
Đàm Hi thầm mắng “bá đạo“.
“Nghe thấy chưa?”
Tròng mắt cô đảo đều, lầm bẩm: “Anh không ở bên em, một mình thấy chán nên muốn ra ngoài…”
“Sẽ không nữa.”
“Hả?”
“Lần sau sẽ không để em lại một mình nữa.”
Vành mắt Đàm Hi ửng đỏ, khịt khịt mũi: “Lục Chinh, anh phải nhớ kỹ lời anh nói hôm nay, Đàm Hi chỉ có một mà thôi, mất rồi sẽ không có nữa đâu.”
Con tim anh đập mạnh, một lúc sau mới gật đầu, ra vẻ trịnh trọng: “Ừ, nhớ kỹ rồi.”
“Buồn ngủ quá, về khách sạn thôi.”
Vừa dứt lời, một chiếc Range Rover màu đen dừng trước mặt họ, Thời Cảnh mở cửa ra, “Lên xe.”
Đàm Hi chớp mắt, lại chớp: “Kẹo Thập Cẩm?”
Thời Cảnh: “…”
“Không phải anh đã về nước rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?” Con ngươi đen láy trông như hai quả nho căng mọng.
“Có việc.”
Đàm Hi méo miệng: “Không thể nào nói lý do nào mới hơn được sao? Một người có việc, hai người có việc…”
“Có thêm việc, cũng chẳng có việc của em.” Thời Cảnh nói thẳng không khách sáo, tiện thể còn nhìn Lục Chinh bằng một ánh mắt hả hê sung sướng.
Gặp phải một tiểu tổ tông như thế này, về sau cho cậu tiêu đời!
Lúc này, trong một chiếc xe khác dừng ở trước cửa bệnh viện, không khí hơi ứ đọng.
Sam không hiểu được BOSS đang nghĩ gì, chỉ đành hỏi lại: “Tước Gia, có cần đi theo nữa không?”
Một lúc sau, người ngồi ghế sau trả lời: “Không cần nữa.”
Sam khởi động xe, chạy ngược hướng với chiếc xe Range Rover màu đen kia.
“Tước Gia, tôi không hiểu, tại sao ngài lại đích thân tiếp cận cô bé kia?”
“Cô ta là người của Lục Chinh.”
“Vậy có cần phái người bắt cô ta về, sau đó…”
“Sam, cậu biết tôi ghét loại người nào mà.”
Tay nắm vô lăng run lên, “Xin lỗi.”
“Không có lần sau.”
“Vậy lần này có cần thả họ đi không?” Dựa vào thực lực của tập đoàn Thiên Tước, muốn giải quyết ba người Hoa Hạ ở ngoài Hoa Hạ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Cậu ngăn được sao?” Giọng điệu thờ ờ, gần như là mỉa mai.
“Không phải là hai người…” Đợi chút! Người đó là ai? Hắn có nghe nhầm không?
Sam nhìn sang kính chiếu hậu, vừa vặn đối diện với ánh mắt chim ưng tàn bạo của BOSS, tinh thần run lên: “Tước Gia, ngài nói… người đàn ông đó là Lục Chinh ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...