Nàng Dâu Cực Phẩm

“Anh đừng gọi tôi…” Sầm Uất Nhiên liên tiếp lùi lại phía sau, toàn thân run rẩy.

Hai tay để trước ngực bảo vệ, tư thế cảnh giác đề phòng.

Ân Hoán từng bước ép sát, cuối cùng đè cô vào tường.

“Rốt cuộc tối qua em đã ở với ai? Tại sao lại không về nhà?”

Sầm Uất Nhiên quay đầu sang chỗ khác, từ sụp đổ đến tê dại, cho đến cuối cùng đã không còn biểu cảm gì nữa.

“Nói đi chứ!” Ân Hoán giơ tay ra bóp cằm cô, mạnh mẽ kéo cô lại, nhìn thẳng vào mặt mình.

“Anh muốn tôi nói cái gì?” Sầm Uất Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi lên giường với một thằng đàn ông xa lạ, thế đã khiến anh hài lòng chưa?”

“Con mẹ nó, em nói lại một lần nữa xem!” Cơn giận dữ nổi lên.

“Sao nào, chỉ có anh được ôm ấp tay kề với gái lạ, không cho tôi lẳng lơ đĩ thõa à?”

Ân Hoán rủ mắt xuống, một lúc sau, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn: “Nhiên Nhiên, đừng nói bản thân mình như vậy…”

Hắn đau lòng.

Sầm Uất Nhiên cắn chặt môi dưới, nhưng khóe mắt đã đỏ ngầu lên.

Ân Hoán cởi áo khoác, khoác lên vai cô, ghé sát lên cổ áo cô, đầu ngón tay lướt qua gò má bỗng nhiên khựng lại.

Sầm Uất Nhiên nhìn sang tấm gương ở bên cạnh, ánh mắt người đàn ông đã dừng lại thật lâu ở vị trí gò má mình, còn ở chỗ đó, dấu vết loang lổ.

Cô cười sầu thảm.

“Tránh ra, tôi mệt rồi.”

Ân Hoán cụt hứng thu tay lại, vẻ khiếp sợ trong mắt giống như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng người phụ nữ.

Chẳng lẽ là do cô yêu cầu quá cao?

Thôi bỏ đi…

Cởi giày, lên giường, kéo chăn quấn quanh người thành con gián, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn.

Ân Hoán đứng nguyên tại chỗ, giống như một thanh gỗ không có ý thức.

Hồi lâu sau, giọng nói gần như trầm khàn, giống như lốp xe nghiền qua vỡ nát.

Hắn nói: “Rốt cuộc là em có… làm chuyện đó với người đàn ông khác không?”

Căn phòng yên lặng.

Tiếng đá cửa khiến tim Sầm Uất Nhiên run lên, cô vẫn không mở mắt, một giọt lệ trong suốt vòng quanh khóe mắt, cuối cùng lăn men vào trong theo hàng tóc mai.

Gió mát ngoài cửa sổ, cũng không thổi bay được cái lạnh lẽo trong lòng người.

Tiễn Sầm Uất Nhiên đi, Giang Dự quay về phòng bệnh.

“Chú Sầm.”

“Nhiên Nhiên đi rồi à?”

“Vâng.”

“Tối qua đã có chuyện gì?” Sắc mặt Sầm Chấn Đông đột nhiên trầm xuống, cho dù đang bệnh tật nhưng cũng không hề làm mất đi khí thế sắc bén nghiêm nghị của ông.

Giang Dự có chút do dự.

“Đức hạnh của Đóa Nhi thế nào, chẳng lẽ chú còn không biết hay sao? Cháu cứ nói thẳng đi!”

Cho dù Sầm Chấn Đông đã có sự chuẩn bị, nhưng sau khi nghe xong cũng không nén được đấm ngực dậm chân, nước mắt chảy ra: “Đứa con gái bất hiếu! Sao nó dám làm như vậy? Làm sao nó dám chứ? Đó là chị gái ruột của nó cơ mà!”

Giang Dự vội vã xoa dịu cơn giận của ông: “Chú Sầm, chú giữ gìn sức khỏe…”

“A Dự, chú biết chuyện này là không công bằng với cháu, nhưng chú Sầm vẫn phải nhờ cháu giúp đỡ!”

Mi tâm người đàn ông khẽ động, anh ta đã mơ hồ dự liệu được lời nói tiếp theo.

Quả nhiên…

“Chú muốn giao Nhiên Nhiên lại cho cháu, mong cháu có thể chăm sóc cho nó cả đời! Để bù lại, chú sẽ chuyển nhượng tất cả đất đai ở Giang Châu đứng tên Sầm Thị cho cháu…”

Bù đắp không hề nhỏ.

Giang Châu ngày nay được gọi là “thủ đô ma”, là đầu đàn của nền kinh tế dẫn đầu vùng duyên hải phía đông nam, có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Sầm Chấn Đông năm xưa có con mắt tinh đời, ngay từ khi khu vực mới ở Phổ Đông còn chưa náo nhiệt như bây giờ đã mua liền lúc hai mươi miếng đất, còn vì vậy xích mích với hội đồng quản trị.

Ngày nay, những miếng đất cổ này đã tăng giá lên gấp trăm lần, Sầm Chấn Đông cũng từ “kẻ coi tiền như rác” năm xưa vọt chuyển thành “cái chân vàng”, người người đều muốn chạy theo ôm đùi.

Có thể biết được rằng, giá những miếng đất này khả quan đến đâu.


Giang Dự hiểu rõ sức hấp dẫn của miếng bánh này lớn đến đâu, không chỉ là vì tiền, thậm chí còn liên quan đến việc toàn bộ Giang gia có thể tiếp tục duy trì được địa vị ông trùm ở “thủ đô ma” không.

“Xin lỗi chú Sầm, cháu không thể đồng ý được…”

“Cháu! Khụ khụ khụ…”

Ánh mắt Giang Dự kiên quyết: “Hôn nhân không phải là thứ để giao dịch, hôm nay, cho dù ba mẹ cháu có mặt ở đây cũng sẽ không đồng ý.”

“Khụ khụ… Thôi bỏ đi.” Sầm Chấn Đông khua tay, tách tay Giang Dự đang đỡ ông ra, “Cháu là người cao sang, lại có chủ kiến của riêng mình, có không thích Nhiên Nhiên cũng là chuyện bình thường, con bé đã phải chịu quá nhiều khổ sở…”

“Không.” Giang Dự ngắt lời ông, “Mà ngược lại, cháu tôn trọng Nhiên Nhiên, đồng thời cũng thương xót cô ấy vì đã phải chịu nhiều khổ cực. Chính vì thế cho nên cháu mới không thể đồng ý với chú được!”

Sầm Chấn Đông cứng đờ người.

“Chăm sóc người mình thích, không cần bất cứ báo đáp gì. Chú Sầm, chú có hiểu ý cháu không?”

“A Dự, cháu…”

“Dạ.” Như đinh đóng cột.

Anh ta muốn bảo vệ người phụ nữ đó, dùng thân thận của một người đàn ông để bảo vệ! Hôn nhân cũng được, tự do cũng được, chỉ cần cô muốn thứ mà anh ta có, anh ta đều sẽ chấp nhận vô điều kiện.

Bởi vì, cô ấy xứng đáng có được!

Có lẽ từ khoảnh khắc cô đứng trước mặt anh ta gào khóc bi thương, anh ta đã nhận định chắc chắn cô gái Sầm Uất Nhiên này.



Lại nói đến Ân Hoán, sau khi giận dữ đá cửa rời đi, lê tấm thân mệt mỏi nhếch nhác nhưng lại không biết nên đi đâu.

Xuống dưới lầu, gặp một thím bán bánh bao đang dọn sạp hàng.

“A Hoán, đợi đã!”

Ân Hoán dừng lại, gương mặt âm u khiến người ta vô cùng sợ hãi, thím bán bánh bao cắn răng, miễn cưỡng vạch ra một nụ cười, “Bánh này tôi làm cho Nhiên Nhiên, một cái bánh bao nướng, một cái bánh bao rau tuyết, đều là loại nhân Nhiên Nhiên thích ăn…” Nói xong liền nhét túi giấy vào trong tay hắn, “Mau mang về cho vợ cậu ăn đi, còn nóng đấy…”

“Thế này không hay lắm đâu?” Ân Hoán là côn đồ, nhưng hắn không tham lam chút đồ vặt vãnh này.

“Có gì mà không hay? Cứ coi như tôi cảm ơn cô ấy vì đã dạy kèm cho A Kiệt nhà tôi đi, thi giữa kỳ nó được đứng thứ mười mấy lớp đó…” Thím bán bánh bao cười tươi rạng rỡ.

Ân Hoán đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, bánh bao trong tay nóng đến mức lòng bàn tay hắn nóng bỏng.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Để lát nữa là nguội đấy… À đúng rồi, khi vợ cậu về sắc mặt không được tốt lắm, đi mấy bước lại nghỉ một lúc, có phải là bị bệnh rồi không? Khi giao mùa phải chú ý đấy, đừng có tưởng cảm mạo chỉ là chuyện nhỏ, sau này già rồi… ài! Tôi còn chưa nói hết mà! Cậu chạy cái gì thế…”

Ân Hoán xông lên lầu như một cơn gió, mở cửa vào phòng, ném bánh bao lên bàn trà, không thèm cởi giày xông thẳng vào phòng ngủ.

“Vợ ơi có phải em…”

“Cút!” Một cái gối bay ra.

Ân Hoán xoay người né tránh, nhào đến bên mép giường, “Vợ à, có phải em bị ốm rồi không? Để anh sờ xem…” Nói xong, giơ tay đặt lên trán cô.

Bốp!

Bị một cái tát của Sầm Uất Nhiên đẩy ra.

Bàn tay tê dại từng hồi, khóe miệng nhếch lên cười cũng dần cứng nhắc, giống như mặt đất nứt nẻ, từng mảng ngói vỡ vụn.

“Đừng chạm vào tôi.” Sầm Uất Nhiên nói, ánh mắt lạnh như băng.

“Không cho anh chạm vào, thế em muốn ai chạm vào?”

“Bẩn thỉu.”

Ân Hoán cười lạnh: “Lúc làm em, sao em không chê anh bẩn.”

Sầm Uất Nhiên lật người, dùng chăn che đầu lại, không muốn tranh cãi với hắn.

Bởi vì có một số lời nói thật sự là – vô cùng khó nghe!

So về hạ lưu, cô tự hiểu mình thua xa hắn, cho nên chưa bao giờ thắng được.

Mới đầu còn bị chọc đến phát khóc, sau khi đã quen rồi, thì cứ để mặc cho hắn giở trò lưu manh, coi như đánh rắm!

“Ý em là gì?! Không muốn gặp anh nữa sao?”

“…”

“Sầm Uất Nhiên, em nói đi!”

“…”

“Mẹ kiếp!”

Lại là tiếng đóng cửa, còn to hơn khi nãy, cô đã không còn tâm trạng để ý đến nữa, mí mắt càng lúc càng nặng…

Lần này hắn cưỡi xe mô tô đi đến sòng bạc.


Phì Tử chào hỏi xong bàn một, khi đổi sang bàn khác, liền nghe thấy tiếng động cơ xe máy ầm ầm.

“Hình như là anh Hoán.” A Phi đi trước.

Phì Tử đi theo, “Thật đúng là…”

Ân Hoán tức giận đùng đùng đi vào, sắc mặt còn đen hơn đít nồi, may mà không nổi điên tại trận, xông thẳng lên tầng hai.

Cầu thang gỗ bị hắn giẫm kêu lên bình bịch.

A Phi nhìn Phì Tử, vỗ vai hắn: “Mày đi đi.”

Lắc đầu, cơ mặt cũng lắc lư theo.

“Mời anh Phi đi.” Phì Tử nhường đường, lễ nghĩa chu toàn, “Ai bảo bình thường anh với anh Hoán có quan hệ tốt như vậy…”

Đã nói đến đây, A Phi cũng không tiện từ chối, dứt khoát đã làm thì làm cho xong: “Phải chết thì cùng chết! Đi!”

Phì Tử bị hắn vừa lôi vừa kéo lên trên tầng hai.

Ân Hoán đang nằm thẳng người trên ghế sô pha, nắm đấm tay co lên đặt trên trán, không biết vẻ mặt thế nào.

“Anh Hoán… anh, có sao không?” Phì Tử nói, không dám tiến lên.

“Cút!”

Hai người mặt xám ngoét đi xuống dưới, sắp xuống đến nơi, Phì Tử chống tay, “À mà… lúc trước chị Đàm gọi điện thoại đến, nói nếu anh tìm được chị dâu thì nhớ gọi điện báo một tiếng cho chị ấy…”

Từ sáng đến trưa, Đàm Hi không dám ngủ trưa, cuối cùng đến ba giờ chiều cũng đợi được cuộc điện thoại này.

“Đã tìm thấy Nhiên Nhiên chưa?”

“Ừm.”

Mi tâm nhíu lại, “Sao anh lại uể oải không có sức lực gì thế?”

“…”

“Cãi nhau à?”

“Ừm.”

“Tại sao lại cãi nhau?”

“… Không biết phải nói thế nào.”

“Ân Hoán, anh cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Không ngờ, đã trở thành lời tiên tri.

Đến lúc đó, đã không còn đường để quay đầu lại được nữa rồi.

Hối hận thì đã muộn…

Lúc đó, hắn cười xùy một tiếng, không cho là thật, trực tiếp ngắt điện thoại.

Đàm Hi tức giận đến mức giậm chân!

“Không biết trời cao đất dày! Thế nào cũng có lúc anh phải khóc!”



Ân Hoán ở trên lầu ngủ một giấc, sau đó, Phì Tử lên gọi hắn xuống ăn cơm tối, bị đá một cước.

“Đừng làm phiền tao!”

Định ngủ tiếp, nhưng hắn không thể nhắm mắt vào được nữa.

Cả đầu toàn là hình ảnh vợ hắn mặc nội y, khuôn mặt đẫm lệ, giơ tay che vết thương, mơ hồ đau đớn.

Hắn không dám nghĩ ai là chủ nhân của chiếc áo vest đó, cũng không dám đoán nguyên nhân tại sao vợ mình lại đi cả đêm không về, thậm chí còn cố ý quên đi những dấu vết xanh tím kia.

Nếu là sự thực…

Không!

Không đâu!

Tuyệt đối không thể!

Hắn thuyết phục bản thân đừng nghi ngờ, đừng để bụng!

Nhưng không ngờ kiểu cưỡng ép bản thân đó về bản chất là một biểu hiện của sự để bụng!


“Vợ à, tại sao em không chịu nói cho anh biết…”

Ân Hoán nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt mê mang.

Hắn đã ném chuyện Sầm Uất Nhiên nhìn thấy hắn đang môi kề môi ôm hôn nồng nhiệt gái lạ kia lên tận chín tầng mây…

Đây mới là “không để bụng” thực sự…

Cái gọi là “người trong cuộc mơ màng” chính là thế này.

Đang chuẩn bị xuống dưới lầu ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, đầu ngón tay trượt theo thói quen.

“A lô.” Cổ họng đã khô rát.

“A Hoán, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi!”

Là Trương Lộ.

“Anh trốn tránh em sao?”

Đôi mắt Ân Hoán lộ vẻ phiền phức, định tắt máy.

“Có phải anh lại định tắt máy không?” Giọng như sắp khóc, âm cuối run rẩy, “A Hoán, em xin anh, anh có thể công bằng một chút được không?”

“Công bằng?” Ân Hoán cười nhạo, mấy ngày nay thực sự hắn đã bị người phụ nữ này làm cho phiền phức muốn chết, chút hồi ức còn lại cũng đã phai nhạt đi hết.

Trương Lộ trong ký ức là một cô nữ sinh nhỏ bé e lệ hay mắc cỡ, nghe lời, không ồn ào, nụ cười vừa gọn gàng lại đơn thuần, tốt hơn nhiều so với dáng vẻ khóc mếu gây chuyện này.

Hừ, càng sống càng thụt lùi…

Bỗng nhiên, hắn nghĩ lại câu nói Sầm Uất Nhiên đã gầm lên lúc trước…

“Ân Hoán, tại sao anh lại trở nên như vậy? Hả?”

Rốt cuộc hắn đã trở nên như thế nào?

Tại sao cô lại dùng ánh mắt thất vọng đó nhìn hắn?

“A Hoán, ra ngoài ăn cơm đi.”

“Không đi.”

“Em có chuyện liên quan đến Sầm Uất Nhiên muốn nói với anh.”

“…”

“Phải, em thừa nhận mình có động cơ bất lương, nhưng em tuyệt đối sẽ không bịa đặt dựng chuyện, thật giả thế nào anh tự phán đoán.” Nói được một nửa, giọng cô ta càng trầm hơn, “Em không muốn thấy anh bị lừa.”

“Thời gian, địa điểm.”

Trương Lộ vui mừng, cố gắng kìm lại giọng nói run rẩy vì kích động, hít thở sâu, bình ổn lại hơi thở: “Bảy giờ tối, phòng bao số 3 quán bar Tước Linh.”

Ân Hoán tắt máy, nhét điện thoại vào túi quần, đi xuống dưới.

“Anh Hoán, bọn em để phần cơm cho anh rồi đó…” Phì Tử vỗ hộp cơm trên bàn.

“Tôi ra ngoài có việc.”

“Ài…” Dù sao thì cũng phải ăn cơm đã rồi hãy đi chứ.

Tiếng động cơ xe máy truyền đến, chân ga kêu vang.



Sầm Uất Nhiên ngủ rất sâu, cô mơ thấy mình rơi xuống sông, nước không sâu, nhưng đáy sông toàn là bùn dày đặc.

Hai chân bị bóp chặt vào, cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Có người đi qua, nhưng không muốn cứu cô.

Lúc này có một người đàn ông đi đến, trên mặt có một vết sẹo ngang dữ tợn.

Sầm Uất Nhiên kêu cứu, nhưng hắn lại nhặt một hòn đá bên đường đập vào mặt cô, cho đến khi chảy máu.

Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, giống như những xác chết trong phim ảnh, khuôn mặt đẫm máu, đôi mắt cũng dần biến thành màu đỏ ngầu quỷ dị.

Ân Hoán đâu?

Tại sao không đến cứu cô?

Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, người cô muốn gặp từ trên trời rơi xuống.

Vẫn là khuôn mặt của Ân Hoán, nhưng ánh mắt đó ngoài sự lãnh đạm chỉ còn lại sự hờ hững, giống như đang nhìn… một người xa lạ không liên quan.

“Cứu em, A Hoán…”

“Cô bẩn thỉu, tôi không cần cô nữa!”

A!

Đôi mắt trợn trừng mở to, “Khụ khụ… khụ khụ…”

Sầm Uất Nhiên che ngực, sặc sụa đỏ bừng mặt, nước mắt tràn ra, giống như sắp chết chìm.

“Đừng mà… em không bẩn…”

Đôi mắt mở to không có tiêu cự, giống như đã có một lớp sương mù dày đặc che đi, nửa tỉnh nửa mê.

Bên gối, kịp thời vang lên tiếng chuông điện thoại lôi kéo cô ra khỏi giấc mộng.

Sầm Uất Nhiên lật người ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo ngủ, dán chặt vào da thịt, khiến cô có cảm giác không thể thở được.


“A lô…”

“Là tôi, Giang Dự đây.”

“Nhiên Nhiên, em đến bệnh viện một chuyến đi.”

Ánh mắt căng thẳng, cảm giác hít thở không thông lại đến nữa, rất lâu sau, có lẽ cũng chỉ khoảng mấy giây trôi qua…

“Có chuyện gì rồi?”

Cô hỏi rất nhẹ, như sợ đánh thức cái gì.

“Chú Sầm… sắp đi rồi.”

Trước mắt choáng váng đảo lộn.

“Nhiên Nhiên? Sầm Uất Nhiên?”

“… Đợi tôi.” Cắn nát đầu lưỡi, vẫn cố gắng kiên cường.

Vén chăn xuống giường, mặc đại một bộ quần áo, đi dép lê u mê đi ra khỏi cửa.

Phải làm sao đây?

Đúng rồi! Đi đến bệnh viện!

Rõ ràng là sáng nay vẫn còn tốt mà, không hề giống một người bệnh…

Toàn thân Sầm Uất Nhiên cứng đờ, sống lưng lạnh ngắt, cô nghĩ lại những người trong thôn thường nói minh mẫn cuối đời.

“Bác tài, đi đến bệnh viện!”

“Hả? Từ đây đến đó có hai con phố, không cần chứ…”

“Tôi bảo bác đi đến bệnh viện! Cứ đi đi!”

Tài xế taxi bị vẻ mặt điên cuồng của cô dọa cho sợ, vốn định lái xe đi thẳng, nhưng thấy cô nắm chặt tay nắm cửa xe không chịu buông ra, nên đành thôi.

“Được rồi được rồi, lên đi, tôi đưa cô đến đó…”

Người tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ sói!

Nghĩ lại cũng đành bỏ đi, có lẽ là người thân sắp mất, cho nên vội vã đến đó để gặp mặt lần cuối…

Cuối cùng, tài xế cũng không thu tiền, để cô đi luôn vào bệnh viện.

Ài, đúng là số khổ mà…

Giang Dự nhìn thấy Sầm Uất Nhiên thất hồn lạc phách, ánh mắt run sợ, không nói gì cả, dắt tay cô chạy thẳng lên tầng ba.

“Ba tôi… sao rồi?” Vừa chạy vừa thở hổn hển vừa khóc, mắt mũi đều đỏ ngầu.

Trong lòng Giang Dự đau như bị kim đâm.

“Chiều nay, hai mẹ con Tần Dung và Sầm Đóa Nhi đến gây náo loạn một trận, sau đó chú Sầm bắt đầu nôn ra máu. Bây giờ vẫn đang cấp cứu…”

“Tại sao lại như thế được…” Ngắc ngứ lẩm bẩm, vẻ mặt đờ đẫn.

“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi…” Đáng tiếc, ngay cả bản thân anh cũng không muốn tin lời an ủi ấy.

Đột nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra từ bên trong.

“Ai là người nhà bệnh nhân?”

“…”

Giang Dự khẽ gọi cô, Sầm Uất Nhiên giật mình bừng tỉnh, “Tôi! Tôi là con gái ông ấy!”

Bác sĩ rút một tờ giấy A4 từ trong tập tài liệu ra, bên trên in chằng chịt đầy chữ, “Đây là giấy đồng ý phẫu thuật.”

Ngay sau đó lại lấy tiếp ra một tờ giấy khác, “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ký cùng giấy kia luôn.”

Tay chân Sầm Uất Nhiên lạnh ngắt.

“Tỷ… tỷ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu?” Hàm răng đập lập cập trên môi, run rẩy không ngừng.

Bác sĩ thở dài, “Chưa đến năm mươi phần trăm.”

“Nếu như không làm thì sao?”

“Chỉ còn tối nay nữa thôi.”

Sầm Uất Nhiên đứng đờ người tại chỗ, chần chưa chưa đặt bút.

“Chúng tôi không làm!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Sầm Đóa Nhi đã đi đến trước mặt cô, vành mắt đỏ ửng liếc nhìn cô, thẳng tay cướp tờ giấy đồng ý trên tay cô.

Giang Dự kéo tay cô lại, ôm Sầm Uất Nhiên lùi về phía sau nửa bước.

“Giang Dự! Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không cần một người ngoài như anh xen vào!”

Người đàn ông không thèm để tâm đến lời gào thẻ của cô ta, rủ mắt xuống, đôi mắt lộ vẻ dịu dàng nhìn người trong lòng, “Nhiên Nhiên, em quyết định đi.”

“Không…” Cô lắc đầu, bàn tay cầm bút run rẩy dữ dội.

Sầm Đóa Nhi không lấy được giấy đồng ý, trực tiếp quay sang bác sĩ, “Không làm phẫu thuật! Bây giờ đưa ba tôi ra ngoài ngay, tôi muốn gặp ba tôi lần cuối!”

Bác sĩ nhíu mày, “Bắt buộc phải được thân nhân đồng ý…”

“Tôi là con gái của bệnh nhân! Chị nhìn hộ khẩu…” Khi Sầm Đóa Nhi lục túi, Sầm Uất Nhiên nhìn thấy một bản tài liệu nằm bên trong, hai chữ “di chúc” to đùng gai mắt.

Bỗng giật mình một cái, cô liền phản ứng lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui