Trái tim nhỏ run lên, sao lại là vị tổ tông này?
Chân trước vừa mới nhìn thấy “thằng em” của người ta, sau lưng người ta đã tìm ngay tới cửa.
Mẹ kiếp! Còn nhanh hơn gió.
Tâm tư cô nàng Đàm đảo nhanh, người này nhìn lịch sự như thế, chắc sẽ không tới đòi cô bồi thường thiệt hại tinh thần đấy chứ?
“Chuyện kia...”
“Là cô.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Không phải tôi!” Giọng cao vút, Đàm Hi lập tức xoay người định chạy.
“Đứng lại.” Vừa lạnh vừa nghiêm.
Da đầu Đàm Hi tê dại, người này là chim cánh cụt à? Trời sinh nên sống ở Nam Cực, về đây làm cái gì chứ?
Quan trọng nhất là hai chân cô đã mềm như sợi bún rồi, hoàn toàn không động được.
Phiền toái đã tới cửa, muốn chạy cũng không xong!
Một khi đã như thế thì tốt nhất nên đánh đòn phủ đầu.
Cô nàng Đàm hít sâu, xoay người, ngoái đầu nhìn lại, môi hồng nhếch lên: “Úi, là người anh em đấy à, tới đúng lúc lắm, chúng ta thương lượng một chút chuyện bồi thường cái nào!”
“Bồi thường?”
Đàm Hi tỏ vẻ đứng đắn: “Tôi là một cô gái chưa chồng lại bị bắt nhìn “thằng em” của anh, thể xác và tinh thần đều bị thương, gặp phải thương tổn nghiêm trọng.”
Đồng tử người đàn ông hơi co lại.
Thấy đối phương không lên tiếng, cô nàng khinh thiện sợ ác nào đó lại càng hăng hái thêm.
“Ở nơi công cộng mà tùy tiện khoe chim, anh có biết hành vi đó sẽ tạo ra thương tổn lớn như thế nào cho các mầm non của Tổ quốc không hả? Ví dụ như là tôi đây. Cũng may, năng lực thừa nhận của bà đây không tệ, không bị việc anh thả chim lung tung dọa cho sợ bò ra.”
Đàm Hi bày ra vẻ mặt tủi thân kiểu “anh làm tổn thương tôi nhưng tôi chịu đựng không nói” cực kỳ hợp lý hợp tình.
Người đàn ông không nói gì.
Vẫy tay ra vẻ thoải mái: “Bỏ đi, đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân, ai bảo bản cô nương đây lòng dạ từ bi, tha thứ cho anh đấy. OK, sự tình đã giải quyết hoàn mỹ rồi, cửa lớn ở đây, đi thong thả, không tiễn.”
Khom lưng, làm tư thế mời.
Mẹ kiếp! Cút đi mau lên...
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, ánh mắt cao thâm khó dò.
“Đàm, Hi.”
Châu rơi trên bàn ngọc, chuông vang đánh nhạc.
Không ngờ tên của mình được một người đàn ông xa lạ gọi lại... dễ nghe chết đi được!
Ánh mắt hơi đảo, không thể không thừa nhận anh chàng này là cực phẩm.
Vai rộng, mông hẹp, tam giác ngược hoàn mỹ, mặt mày tuấn tú, hình dáng góc mặt cực kỳ thâm thúy.
Đương nhiên, mấy cái đó cũng chưa phải quan trọng nhất.
Bên dưới đủ ổn, mũi cao thẳng, hơn nữa hai chân rất dài, nhìn qua bề ngoài để phán định bản chất thì người này có thể lực tuyệt hảo!
Nhớ lại việc lóa mắt người nhìn kia, ừ, cũng có vốn liếng, thảo nào kiêu ngạo thế.
“Thu lại ánh mắt đầy dâm tà đó của cô ngay.” Lạnh đến tận xương.
“Hứ, ai cần anh lo.” Kiệt ngạo khó thuần.
Sao cô cứ cảm thấy người này có vẻ quen quen nhỉ?
Hơn nữa, hình như giọng nói kia cũng từng nghe thấy ở đâu rồi...
Đúng lúc đang cố suy nghĩ, một tiếng quát lạnh lùng vang lên:
“Đàm Hi! Tôi cảnh cáo cô…”
Không xong! Gà Giò tới rồi.
“A Chinh?” Bàng Thiệu Huân giữ nguyên tư thế đẩy cửa, một cái tay khác đang cầm bệnh án, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Đàm Hi né sang bên cạnh, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
A Chinh?
Hai người này quen nhau từ trước à?
Khoan đã! A... A Chinh?
Một tia sét bổ thẳng xuống đầu, môi Đàm Hi run rẩy.
Không phải chứ?
Hình như cậu ruột của Tần Thiên Lâm tên là Chinh gì đó... Không máu chó tới mức ấy chứ?
Lục Chinh gật đầu coi như đáp lại.
“Sao cậu lại tới đây?” Bàng Thiệu Huân khép bệnh án lại với vẻ tùy ý nhưng ánh mắt lại đặt trên người cô nàng nào đó, âm thầm suy nghĩ.
Không khí... có hơi kỳ quái.
Người mới thời gian trước còn nói sẽ không nhúng tay vào việc riêng của Tần gia nữa, nhưng giờ lại xuất hiện ở đây.
Xem ra, sự tình không đơn giản.
Thực ra, Lục Chinh cũng rất bất đắc dĩ.
Sáng sớm, Lục Thảo dẫn theo Tần Thiên Mỹ hùng hổ ra cửa, chuẩn bị giết thẳng tới bệnh viện. “Có phải trói cũng trói con bé đó về!” đây là nguyên văn lời của Lục Thảo.
Còn hai ngày nữa sẽ tới ngày kỷ niệm thành lập của Tần Thị, Đàm Hi mà không xuất hiện thì tin đồn “Tần Thiên Lâm bạo hành gia đình” coi như được chứng thực với ngoại giới, như thế sẽ ảnh hưởng lớn tới hình tượng công ty.
Khó trách người của Tần gia lại nôn nóng như thế.
Lúc Lục Chinh chuẩn bị vào họp thì nhận được điện thoại của Lục Thảo.
Nhớ tới lời kể của Bàng Thiệu Huân cùng với chuyện Tần Thiên Lâm bị “chó” cắn, anh lại như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy việc này.
Không có cách nào nên đành phải tới một chuyến.
Trước khi tới đây, lúc ở trên xe, anh nỗ lực nghĩ lại những chuyện có liên quan tới cô vợ này của cháu trai mình.
Ngoại trừ lúc thoáng nhìn thấy cô từ xa trong lễ kết hôn thì ấn tượng sâu sắc duy nhất chính là lúc cứu cô khỏi tay Tần Thiên Lâm, da bong thịt tróc, cả người đầy máu, đau tới ngất lịm.
Không còn gì nữa.
Rất nhiều lần tới Tần gia nhưng cũng chỉ nhìn thấy một dáng người an tĩnh như chết, tóc dài xõa vai, lúc nào cũng cúi gằm xuống, không nhìn rõ vẻ mặt thế nào.
Sợ hãi, dịu dàng, trầm mặc ít nói--- Đây là mấy từ duy nhất mà Lục Chinh có thể tưởng tượng về cô.
Hoàn toàn không giống con bé cổ quái, phiền toái mà Bàng Thiệu Huân kể.
Trước ngày hôm nay, Lục Chinh không tin những lời đó.
Hiện giờ đã tin tưởng không hề nghi ngờ gì nữa.
Đặc biệt, sau khi nghe mấy từ “khoe chim”, “bà đây” từ miệng cô nói ra, Lục Chinh cảm thấy rất cần phải “quan tâm” đến cô vợ này của cháu mình.
“Đón người.” Lạnh, trầm, cộc lốc, nói năng đầy khí phách.
Bàng Thiệu Huân sửng sốt.
Trong lòng Đàm Hi hồi hộp, đang định chạy trốn thì giây tiếp theo đã bị người ta tóm lấy và kéo lại.
Đầu ngón tay khô ráo chạm vào phần da thịt mềm mại ở cổ khiến toàn thân lập tức tê dại, giống như bị một dòng điện 2000V chạy qua người vậy.
Không phân biệt nổi đông tây nam bắc, không nhìn rõ sấm mùa đông hay mưa rào mùa hạ.
“Muốn chạy trốn? Hửm?”
Âm cuối cao lên như tiếng đàn rung lên, vấn vít dụ người.
Cả người Đàm Hi đều ngẩn ngơ, mấy giây sau mới phản ứng lại…
“Đệch! Coi bà đây là ấm nước đấy à? Xách cái con khỉ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...