“Thầy Tư cùng gia đình tôi quan hệ cũng gọi là thân thiết, âu cũng nhờ phúc thầy nhà tôi mới trụ tới nay. Không thì nhà cửa tan tành. Con trai tôi theo thầy học đạo, cái này tôi chỉ biết vậy thôi. Dần dà thầy trú thân tại một ngọn núi gần đây, con tôi cũng tách ra riêng từ đó”. Nói vậy cậu hai cũng đã đoán được mình may mắn đến mức nào khi đến đúng phóc địa điểm cần tới. Ngần như bắt được hũ vàng, mặt mày phấn khích mắt sáng ngời. Nhi hoài nghi, nếu vậy thì tên Nhã Vương vẫn chưa về nhà sao? Hay hắn ta sống cách biệt với cha mình sau mấy chuyện đáng trách hắn làm?
“Vậy người con trai lớn vẫn chưa về sao?”. Hoàng Minh nói. Biểu cảm trông đợi của họ làm ông chủ đắn đo một lúc.
“Nó gần đây không về”. Ông úp mở, thế này cũng đủ để biết rằng ông không thật sự tin tưởng họ. Không sai, người từ đâu đến lại tò mò gia đình ông và cả Thầy Tư. Ông không sợ trộm cướp vì tại gia chẳng còn gì.
“Thế thì lại phải đa tạ ông chủ, bấy nhiêu đã thoả lòng thắc mắc. Chúng tôi hôm nay đường xa mà đến cho nên xin thất lễ trước”. Nhi đứng dậy, cô cuối người tỏ ra vẻ tôn trọng. Không quên cầm theo nửa chiếc bánh, cô khoác tay Ngần cùng Hoàng Minh lên tầng trên. Hai người họ không nói gì liền bước theo, ai cũng hiểu rõ bây giờ mà hỏi thêm thì chẳng đem lại lợi ích gì. Thậm chí còn ảnh hưởng đến chuyện quan trọng sau này.
Lên đến tầng trên, Ngần liền lên tiếng với giọng điệu băn khoăn. Quả thật tình huống này vui cũng không được, lo lắng cũng không xong.
“Vậy ta chờ ở đây hay lại đi tìm thầy Tư? Quan trọng nhất vẫn là tên Nhã Vương. Nhưng mà liệu hắn có quay về hay không?”. Ngần đi loanh quanh trong phòng, cô cứ cắn cắn vào môi hoàn toàn lộ ra nét bực tức trong người. Giờ đây họ chung một thuyền, chuyện mà Ngần lo thì Nhi cũng lo. Nhưng nếu theo linh tính cô mách bảo thì đến bảy phần họ sẽ gặp được Nhã Vương. Từ ngày được kéo về từ cõi chết, linh cảm cô mang như tốt lên bội phần. Chuyện gì khiến cô thấy hoài nghi đều trở thành hiện thực, đây có thể là món quà bù đắp lại cho những khó khăn mà cô phải đương đầu.
“Nói gì thì nói, đêm nay không có cách nào rời đi được…” Hoàng Minh nhìn ra hướng cửa sổ, thoáng thấy đám người cha mẹ cậu phái đến đã ở ngay bên dưới đường. Đếm đâu đó khoảng chục người tất cả, bọn họ vẫn đang cầm bức hoạ Ngần tra hỏi khắp nơi. Tiếng cãi vã vang khắp cả phố, bọn chúng còn dùng cả vũ lực ép người dân khai chuyện. Ngần đứng một bên bấu vào tay, giờ họ không thể ra mặt được. Càng huống hồ, bọn chúng đông như vậy không thể trực tiếp ra tay. Đánh cũng chẳng sao, chỉ sợ lúc hiện nguyên hình mọi người lại sợ hãi… Thế nhưng có một điều chắc chắn, chúng sẽ không làm bậy ở đây. Vì đại cục, chúng chắc chắn chỉ dám ra oai với người yếu hơn.
“Cuối cũng tìm đến”. Nhi không bất ngờ, cô nhanh lúc bọn chúng còn ở xa xa liền chạy xuống tầng dưới. Cánh cửa trọ quán còn đang mở, ông chủ vẫn đang cặm cụi làm gì đó không chú tâm đến bên ngoài. Cô không chút do dự liền chạy đến đóng ngay cánh cửa, thanh âm phát ra chói tai đến khó nghe. ‘Két Đùng’. Nhi thẳng tay âm thanh quá lớn làm ông chủ giật mình, cô không có thời gian nói nhiều nên chẳng giải thích câu nào. Trước giấy phút cánh cửa đóng chặt, Nhi cố đưa mắt xem đang ở đâu. Cô đã bắt gặp một ánh mắt kỳ quặc một trong số đó.
Ông chủ cạnh bên loạng choạng đứng dậy, trong khi ông còn đang lớ ngớ không hiểu chuyện gì thì cô đã mất bóng lên tầng.
“Bọn chúng đến rồi”. Hoàng Minh nói, cậu vẫn còn đang nghe được những âm thanh chúng phát ra vô cùng náo động. Nhi gật đầu, ít nhất cô phải nghĩ ra được một kế cứu cánh trước khi bọn chúng lần tới. Chỉ riêng Ngần đã bị biết mặt thì xác suất cô bị nhận ra cũng rất thấp, hoạ hoằn xui xẻo lắm mới bị nhận ra ngay. Cô gấp rút tìm kế hoạch, trông Nhi thật sự rất bối rối. Vì cô quá căng thẳng, Hoàng Minh phải trở thành người trấn an cô trong mọi tình huống xảy ra. Nhi chỉ vừa chấp nhận cuộc sống hiện tại gần đây, do đó người trải quá nhiều như Hoàng Minh phải là người dẫn dắt. Chỉ như vậy hai người mới có thể vượt qua.
“Tôi… Bọn chúng biết đến mặt tôi rồi, chắc chắn rằng nếu hôm nay chúng mò đến thì ta sẽ khó lòng mà đi tiếp”. Ngần bối rối, không nói đến khả năng dị thường thì Ngần cũng giống Nhi. Đều là phận nhi nữ, Nhi đương nhiên sẽ cố gắng cứu vãn tình hình.
“Giờ em sẽ nói chuyện với ông ấy, ta sẽ dễ thở hơn nếu ông ấy đồng ý giúp ta”. Nhi sau khi nói chuyện xong cùng Hoàng Minh thì cô lại phải trở xuống, Hoàng Minh không mấy yên tâm liền đi theo sau. Chỉ có mỗi Ngần quay lại phòng ngồi trong hồi hộp.
“Thưa ông…” Nhi vừa cất lời.
“Chúng tôi muốn xin sự giúp đỡ, bọn bên ngoài đang gây chuyện ầm ĩ chính là đang truy đuổi bọn tôi. Không giấu gì, tôi có khả năng chiêu tài lộc, khám bệnh. Một lần lang bạt khắp nơi chúng tôi gặp một gia đình nọ, bọn họ từ đầu đến chân khoác vải vóc lụa là. Trông ai cũng là người đạo mạo đàng hoàng, chúng tôi mới nhận được lời mời ở tá túc nhà họ vài hôm. Âu cũng là nghe tin đồn con gái họ bệnh tật đầy người, chúng tôi chấp nhận lời ngỏ ấy cũng đã định sẵn trong đầu sẽ mở bàn lễ lập bàn cầu phúc cho cô con gái. Coi như lời cảm ơn bọn tôi nợ họ, thật không ngờ sau khi lập bàn lễ tôi mới phát hiện lý do con gái họ bệnh quanh năm suốt tháng như vậy. Họ nuôi quỷ trong nhà cầu tài lộc, và thứ con quỷ ngày ngày lấy đi chính là dương khí thịnh nhất của một người trong nhà họ. Cô bé sinh vào giờ ngày tháng năm rất tốt, dương thịnh vô cùng. Vậy là sau khi biết được sự tình, tôi rất mạnh miệng đề nghị họ không tiếp tục thờ cúng con quỷ, khi đó tôi mới có thể cứu con bé khỏi cái chết. Nhưng rồi họ xem lời tôi như không, họ nghĩ tôi sẽ tung ra tin đó để tống tiền họ. Vậy là rong ruổi suốt vài ngày, chúng tôi trốn đi nhưng vẫn bị họ cho người đuổi theo. Cực chẳng đã chúng tôi mới đến đây làm phiền ông, nếu hôm nay ông cứu giúp chúng tôi. Tôi chắc chắn sẽ có ngày quay lại trả ơn”.
Chẳng thế hiểu nỗi Hoàng Minh lấy đâu câu chuyện không có thật mà kể ngay lập tức. Nhi đứng cạnh cậu mà có chút thản thốt không nói nên lời, cảnh giới lừa người thế này đúng là quá sức tưởng tượng. Đương nhiên ông chủ ấy khi nghe xong cũng đã sững sờ, thậm chí ông ấy còn lo lắng hơn cả hai người họ.
…Hết chương 45…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...