“Mày mà biết sợ thì đáng lẽ đừng thả nó đi, mày có ý nghĩ gì đừng tưởng tao không biết. Nói cho mày rõ, bởi vì mày còn giá trị lợi dụng tao mới để mày sống. Không thì mặc xác mày chết bờ chết bụi”. Dùng chiếc guốc gỗ, bà ta nâng chân đạp thẳng vào bụng Sen không chút lưu tình thân phận chủ tớ, sự đau đớn chẳng gì có thể tả được, cảm giác như bao nhiêu nội tạng sắp trào ra hết, những uất ức vì một lần này mà bùng nổ. Sen trừng trừng mắt nhìn bà ta, khổ nổi thân thế cô chẳng có gì để đấu tay đôi với ả. Từng nhịp thở cô bắt đầu rối loạn, cơ thể cạn kiệt sức lực mà ngã lăn ra đất. Khoé môi tứa ra dòng máu đỏ bầm, việc hiện tại cô có thể trong mong vào có mỗi việc chờ người trở về cứu giúp, đó là nếu như mạng nó còn đủ phước để trụ lại.
“Hừ, mày còn dám trừng? Tiên trên trời xuống cũng không cứu được mày, bởi vậy lo mà yên làm phận hèn mọn”. Nở nụ cười khinh thường, bà ta bỏ mặc Sen mà quay người ngồi chễm trệ trên chiếc ghế gỗ bóng loáng. Sự hiện diện của ông lớn gần như vô nghĩa, ông ta chỉ ngồi một bên rít lấy điếu thuốc từ từ xem chuyện hay, chẳng biết gã có mưu đồ gì nhưng nội mỗi việc tay chân đều để vợ mình làm cũng có thể đưa ra hai lí do, thứ nhất chính là gã ngu ngơ không bì được với vợ mình, còn thứ hai chính là quá xảo quyệt chỉ thích làm người ngoài xem kịch hay. Dù là thế nào thì gã cũng chẳng tốt lành gì.
“Sớm biết nó trốn, nhưng chẳng ngờ con ả ăn gan hùm. Đáng lẽ tôi phải biết ả không hiền lành gì, còn tìm cách quyến rũ con trai tôi thành cái bộ dạng thảm hại tới khó coi, hai đứa con trai mà rốt cuộc chẳng ra thể thống gì. Toàn một lũ ăn hại!”. Càng nói càng khó chịu trong người, ả hất cả mâm trà xuống nền nhà, nước sôi nóng hôi hổi dính hết vào người đám gia nhân đang bất tỉnh. Khói bốc lên làm đỏ ửng cả làn da tụi nó, thấy cảnh này ả mới nở nụ cười vui vẻ. Ngày nào còn bùn đất dính đầy người, kẻ khinh kẻ cười chỉ còn là quá khứ. Giờ đây ả bá chủ một vùng, dưới chân đạp trăm người, tâm tình đâu đó đã thoả mãn một phần. Thế nhưng quyền lực giàu sang bấy nhiêu đó vẫn không đủ, nếu có nhiều hơn… Nếu đời đời giàu sang phú quý, ả bằng lòng trao đổi tất cả thứ bản thân có, đạt được mục tiêu đặt ra mới chính là thứ ả cầu mong.
Gã đặt điếu thuốc xuống bàn, miệng thả ra làn khói mờ đục rồi nói.
“Dẫu là vậy thì vẫn còn cơ hội, bắt nó về là được. Không thì ta đến gặp ‘con trai’ chúng ta trước”. Hừ cười một tiếng, bà ta gật đầu hài lòng.
Sen một bên nằm bất động trong góc tối lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ bi thương áp lên nền nhà đầy rẫy máu, nó khóc mà không thành tiếng, cả một đời bi thương không nhận được tình yêu từ ai đã đủ hạ gục ý chí nó. Thế mà cuối cùng ông trời vẫn là không chút để tâm cho số kiếp dư thừa tủi nhục.
Ý thức còn sót lại hoàn toàn nghe hiểu hết ý ông ta nói, giờ đây cô đã có thể liên kết toàn bộ câu chuyện.
“Rồi nhanh thôi… gieo gió gặt bão”. Sen mấp máy môi, cô nở nụ cười thoả mãn, cô biết rõ nói những lời đó ra ông bà ta sẽ nghe được. Nhưng đôi khi cô lại càng muốn chọc cho ông bà ta điên lên, dẫu sao cô vẫn còn giá trị lợi dụng, đôi quái vật kinh tởm trước mắt vẫn chưa thể kết thúc sinh mạng cô ngay bây giờ.
“Ra là mày vẫn còn ngứa đòn nhỉ?”. Ả lập tức đứng dậy, cảm giác vui sướng ban nãy đã không còn đọng lại chút gì. Ý định tiến đến ra tay với Sen nhưng lại bị kéo trở về.
“Chậm, ngồi xuống đi. Ngày mai ta còn đi gặp con trai”. Vẫn là vài lời khuyên rỗng tuếch, thế mà bà ta thật sự ngừng lại. Đúng như Sen nghĩ, hai người họ đang còn âm mưu…
…----------------…
“Không còn xa nữa đâu, ta vừa ra khỏi thôn Phạm”. Hoàng Minh nói, trước mắt cậu khung cảnh quay về đường đi âm u, bỏ lại phía sau thôn làng sầm uất nhà cửa. Ít ra con đường lần này trải toàn đá, vẫn tạm hơn so với con đường mịt mù trong rừng, đường đi tiếp theo không dài như trước, họ chắc chắn sẽ tới nhanh hơn dự đoán.
“Nếu có xe ngựa thì tốt”. Ngần nhún vai, cô biết rõ rằng nơi như thế này không thể nào có một cổ xe ngựa. Càng không nói đến việc xe ngựa hiện tại không còn phổ biến như trước, thời thế hiện tại tiền của thất thoát chỉ có những khu nhà hội đồng giàu có mới sử dụng xe ngựa thường xuyên. Chẳng hạn như bà chủ sạp vải họ từng gặp qua.
“Em có dự cảm không tốt, đi nhanh thôi”. Nhi kéo lấy vạt áo Hoàng Minh, cậu ngẫm về mấy tên đuổi sau lưng bảy phần không phải hạng xoàng, đeo đến đuôi họ sẽ rất nhanh. Nếu đúng sẽ rất phiền, xem ra phải cõng Nhi trên lưng mới có thể đi nhanh hơn như lúc đầu. Âu cũng vì cô không giống họ.
“Lên lưng cậu hai đi”. Ngần nói.
Nhi không chần chừ liền leo lên, không nói đến chuyện tình cảm. Cô cũng phải công nhận rằng như thế này nhanh hơn, cô không thể chạy như họ. Càng không bao giờ có thể làm được, việc Nhi có thể giúp chính là ngồi im tránh khiến Hoàng Minh mất nhiều sức lực.
…****************…
Quả nhiên Thôn Trịnh cách đó không xa, chỉ mất thêm hai canh giờ đã có thể đặt chân đến cổng thôn. Không giống Phạm, Trịnh không sầm uất như vậy, nhịp sống của họ chậm rãi yên tĩnh hơn vài lần. Nếu muốn học rộng hiểu nhiều, nhà nhà người người đều chọn đến Trịnh học tập thư pháp, cả về trị bệnh tật thôn Trịnh cũng vô cùng nổi danh.
Đó chính là lí do Nhã Vương sinh sống tại đây, hắn trên danh nghĩa học y thuật, bề dưới luyện tập đạo thuật giúp đỡ nhiều người. Nhưng cũng thật sự khó trách hắn, rõ ràng trong suy nghĩ Nhi gã cũng không phải kẻ tồi tệ. Nếu không bất đắc dĩ chắc chắn gã sẽ không phải làm việc ác như vậy.
“Vào thôi, ngày hôm nay tôi phải tìm cho ra cái tên oắt tên Nhã Vương gì đó”. Ngần giẫm chân bình bịch, cô bước vào trong thật nhanh. Dù sao tất cả mọi người trong cuộc đều mong chuyện quái gỡ này mau mau kết thúc.
“Trời trở chiều rồi, mình nhanh lên thôi cậu”. Nhi thúc giục. Hoàng Minh ậm ừ bước tiếp vào thôn, mọi người trên trong dừng làm việc khi thấy họ. Nhìn vẻ mặt có người thì hoài nghi, người thì xì xầm to nhỏ. Có người lại đóng hẳn cửa bỏ vào nhà, cái phản ứng kiểu này có chút… Không thân thiện nhỉ? Hay là kỳ thị?
…Hết chương 42…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...