Nàng Dâu Cá Koi
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Dịch Quân và Hạ Trúc Linh im lặng nhìn nhau. Hạ Trúc Linh có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Cô khóc không ra nước mắt, nếu sớm biết mình không giỏi nói dối thì tại sao lại còn bịa chuyện làm gì. Cô còn đang cân nhắc chưa biết có thể thay đổi khẩu cung cho Triệu Dịch Quân ra làm sao cho thích hợp thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở.
Triệu Dịch Tranh bê một cái khay bước vào, còn vui vẻ gọi to.
“Chị dâu, em mang cháo lên cho anh cả rồi nè. Chị về phòng nghỉ ngơi đi, để anh cả em trông chừng cho.”
Triệu Dịch Tranh đặt khay thức ăn xuống dưới bàn, ngó nhìn sắc mặt anh cả. Sao cô cảm thấy mặt anh cả đột nhiên thể hiện sự khó chịu vậy nhỉ.
“Anh cả…”
Triệu Dịch Tranh gọi thử một tiếng.
“Triệu Dịch Tranh.”
Triệu Dịch Quân đột ngột gọi tên đầy đủ của cô ấy một tiếng.
“Dạ.”
Theo bản năng lập tức Triệu Dịch Tranh thẳng lưng, nghiêm túc trả lời anh cả. Hu hu, sao anh cả vẫn còn nằm trên giường bệnh mà khí thế vẫn không giảm vậy. Thế này thì làm sao cô cướp được chị dâu ra khỏi tay anh ấy được.
Thật là làm cho trái tim bé bỏng của cô run rẩy mà.
“Ra ngoài.”
“Dạ.”
Triệu Dịch Tranh lập tức nghe lời, không dám hó hé thêm một câu mà nhanh nhẹn bước ra ngoài, còn chu đáo đóng chặt cửa lại cho anh chị.
Ôi mẹ ơi, sợ quá.
Chị dâu ơi, chị nhất định phải đợi em. Một ngày nào đó em sẽ mạnh mẽ lên rồi cứu chị về bên cạnh em.
Hạ Trúc Linh bỗng cảm thấy với cái tính tình này của Triệu Dịch Quân, liệu anh ta có ghi thù mình không nhỉ. Cô nhìn cánh tay của Triệu Dịch Quân, tuy bây giờ vẫn chưa hồi phục sức lực, nhưng sau này thì sao?
Cái cánh tay to lớn ấy động nhẹ một cái thôi thì chắc cô cũng nát bấy rồi.
Cô không hề quên người đàn ông này là người từng lăn lộn trong quân đội hơn mười năm. Thậm chí anh ta còn leo lên chức thượng tướng ở độ tuổi trẻ như thế này.
Trúc Linh nhớ lại lần trước mẹ chồng cho cô xem tập ảnh của Triệu Dịch Quân. Anh ta đã từng là quán quân toàn quốc môn tán thủ ở tuổi mười sáu. Triệu phu nhân còn khoe rằng con trai mình chưa từng thua ở bất kỳ một trận đấu nào cả.
Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, chắc là anh ta không đánh cô đâu nhỉ.
Trong đầu của Hạ Trúc Linh liên tục tưởng tượng ra những tình huống sau này mình sẽ ra sao sau khi Triệu Dịch Quân khỏe lại.
Hạ Trúc Linh hạ quyết tâm.
Đợi ngày Triệu Dịch Quân khỏe lại cô phải lập tức rời đi.
…
Triệu Dịch Quân nhẹ nhàng bóp nhẹ bàn tay cô gái đang ngẩn người, kéo cô về với thực tại. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của hoàng hôn ánh mắt của người đàn ông như đang chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh.
“Chị dâu?”
Hạ Trúc Linh mếu máo, đến rồi đến rồi. Cuối cùng cô cũng chạy không thoát.
Cô cười khan, cố nén lại tâm tình phức tạp trong lòng. Hạ Trúc Linh cố tình tìm một lý do hợp lý nhất để giải thích.
“Chuyện là…”
Cô không nghĩ ra. Chị dâu của Triệu Dịch Tranh chỉ có thể là vợ của Triệu Dịch Quân và Triệu Dịch Thần. Không lẽ cô lại tiếp tục nói dối là vợ của Triệu Dịch Thần, nhưng làm gì có cô em dâu nào lại ngồi nắm tay anh chồng thế này.
Nắm tay?
Từ từ, có cái gì đó sai sai.
Trời đất ơi, cô vẫn còn nắm tay anh ta nè. Hạ Trúc Linh muốn rút bàn tay của mình về nhưng bị Triệu Dịch Quân giữ chặt.
“Anh bỏ ra.”
Sao người đàn ông này khỏe vậy, cô không thể rút tay mình lại.
“Không, em cứ thế mà giải thích chuyện chị dâu xem?”
Nếu anh bỏ tay ra thì cô gái này lại chạy mất thì anh biết đi đâu mà tìm vợ anh bây giờ.
Chắc có lẽ cô không biết, mỗi khi cô tiếp xúc da thịt với anh, anh luôn cảm nhận được bản thân hết sức thoải mái. Những đau đớn trên cơ thể như hoàn toàn biến mất.
Có lẽ máy móc hiện đại không thể đo đạc được, chỉ có chính bản thân Triệu Dịch Quân cảm nhận được rõ ràng nhất tốc độ hồi phục của anh nhanh đến mức nào.
Cứ với cái đà này thì ngày anh khỏe lại hoàn toàn sẽ không còn xa.
Hạ Trúc Linh thở dài.
Giấy không gói được lửa, thôi thì cứ nói thật với anh ta.
“Được rồi, để tôi giải thích. Nhưng anh phải hứa với tôi là phải giữ tâm trạng bình tĩnh, không thể bị kích động”
Hạ Trúc Linh vẫn còn lo lắng, nhỡ đâu anh ta nghe xong mà nổi giận mà lại lâm vào hôn mê.
“Không sao, em cứ nói đi.”
“Tôi là vợ của anh trên danh nghĩa.”
Hạ Trúc Linh trộm quan sát sắc mặt của Triệu Dịch Quân, thấy sắc mặt của anh vẫn ổn thì nói tiếp.
“Tháng trước anh hôn mê sâu, kết quả chẩn đoán nói rằng anh bước một chân vào cửa tử. Mẹ anh quá đau lòng nên muốn thử mọi cách để làm cho anh khỏe lại, cuối cùng thì nghĩ đến chuyện xung hỉ.”
“Tôi chính là cô dâu xung hỉ của anh.”
“Anh yên tâm, đợi khi anh khỏe lại hoàn toàn thì tôi sẽ lập tức ly hôn rồi rời khỏi nhà họ Triệu ngay lập tức. Tôi đã ký hợp đồng với Triệu phu nhân trước khi kết hôn, tôi sẽ không làm hại gì đến nhà anh được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...