Nàng Dâu Cá Koi
Hạ Trúc Linh nghe xong lời bác sĩ nói thì dở khóc dở cười.
Cô cũng không biết tại sao sau khi mình nắm tay Triệu Dịch Quân thì lại xảy ra biến đổi.
Rõ ràng cái gì cô cũng không có làm mà.
Đại sư trầm ngâm nãy giờ mới từ tốn bảo Hạ Trúc Linh.
“Cô Hạ đã chứng kiến từ đầu, biết là tôi không hề nói dối cô?”
“Tất nhiên là việc này chúng tôi không hề ép buộc cô, nếu cô không nguyện ý thì cũng bằng không.”
Triệu phu nhân nghẹn ngào đứng một bên nhìn cô.
Bà không lên tiếng, lúc này bà cũng chỉ hy vọng con bé có thể mở lòng thương xót cho gia đình bà mà thôi.
Nếu đổi ngược lại là bà, có người xa lạ đột nhiên chạy tới nói là muốn cho con gái Dịch Tranh của bà cưới một người thực vật thì chắc chắn bà sẽ lấy chổi quét kẻ đó ra khỏi cửa.
Tạ Lâm lúc nãy còn phản đối, nhưng giờ đây sau khi chứng kiến sự việc vừa mới xảy ra thì lại có chút chần chờ.
Nếu thật sự con bé Trúc Linh có duyên cứu được Triệu Dịch Quân, vậy thì đợi sau khi thằng bé tỉnh lại thì hai đứa nó thực sự là một đôi trai tài gái sắc.
Mắt bà sáng lên, càng nghĩ bà càng cảm thấy chuyện này có khả năng thành hiện thực.
Nhưng bà cũng không lên tiếng thúc giục.
Tất cả mọi người đều ăn ý đồng thời im lặng chờ Trúc Linh lên tiếng.
Bác sĩ và hộ lý đứng nhìn nhau, họ chẳng hiểu trong phòng này đang xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng bệnh nhân vừa có dấu hiệu chuyển biến tích cực nhưng Triệu phu nhân vui mừng xong thì lại khóc.
Hạ Trúc Linh cảm thấy áp lực cực lớn đè nặng trên vai mình, theo bản năng cô nhìn về phía người đàn ông vẫn còn đang nằm trên giường.
Hạ Trúc Linh tự hỏi lòng mình, nếu có thể cô có hy vọng người đàn ông này sẽ một lần nữa khỏe mạnh đứng lên không.
Gần như ngay lập tức, trong lòng cô đã có đáp án.
Cô muốn.
Vị tướng quân vì nước vì dân không nên mất đi ở độ tuổi còn quá trẻ như thế này.
Bầu trời rộng lớn bên ngoài kia mới là nơi anh thuộc về.
Cô hỏi lại đại sư.
“Vậy thì phải mất bao lâu anh ấy mới khỏe lại?”
Đại sư nghe câu hỏi thì biết là cô gái này đã mềm lòng.
Ông lắc đầu.
“Tôi không chắc, có thể là ngắn thì một năm, dài thì ba năm, cũng có thể là không bao giờ.
Nhưng tôi có thể bảo đảm cậu ta sẽ không mất mạng.”
Chỉ cần Triệu Dịch Quân vẫn còn tồn tại thì nhà họ Triệu sẽ không bị sụp đổ.
Ông sẽ có cơ hội tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Hạ Trúc Linh gật gật đầu, cô hỏi tiếp.
“Sau khi kết hôn tôi sẽ cần phải làm gì?”
Điều quan trọng nhất đối với cô chính là việc này.
Thực ra cô thấy kết hôn trên với Triệu Dịch Quân như bây giờ thì việc duy nhất thay đổi đối với cô chính là trên danh nghĩa cô sẽ có thêm người chồng.
Còn mọi việc hình như vẫn không có gì khác xưa.
Chỉ là cô còn công việc ngoài kia, không thể bắt cô từ bỏ hết sự nghiệp để về an phận làm dâu thì là chuyện không thể.
“Cô cứ yên tâm, cô không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh cậu ấy.
Chỉ cần mỗi ngày cô dành ra một chút thời gian là được.”
Hạ Trúc Linh nghe thế thì nhẹ nhõm.
“Vậy được.”
Triệu phu nhân nghe thấy cuối cùng phúc tinh của nhà bà đã gật đầu đồng ý thì vui mừng.
Bà đỏ hoe mắt nắm tay Hạ Trúc Linh liên tục cảm ơn.
Bà cho cô lời hứa hẹn.
“Cảm ơn con, nhà bác thật sự rất biết ơn.
Con yên tâm, bác sẽ không yêu cầu con làm bất cứ việc gì, cũng không cản trở sự nghiệp của con.
Con đợi một chút bác sẽ gọi luật sư đến ngay, bác sẽ chuyển nhượng cổ phần Triệu thị cho con để đảm bảo.”
Hiện tại trong mắt Triệu phu nhân toàn là tia sáng hy vọng, bà chỉ hận không thể lập tức đưa cho cô tất cả mọi thứ để đổi lấy cái gật đầu của cô.
Hạ Trúc Linh nhẹ nhàng từ chối.
“Cháu không cần tài sản hay cổ phần gì cả, cháu chỉ có một yêu cầu thôi.”
“Được, cháu cứ nói đi.
Bác sẽ đồng ý hết.”
“Đợi sau khi anh ấy tỉnh lại, cháu muốn ly hôn.
Bác yên tâm, cháu không cần bồi thường gì cả.”
Chỉ là giữa cô và Triệu Dịch Quân kết hôn như thế này là do tình thế ép buộc.
Cô còn có quyền đưa ra lựa chọn còn anh ấy thì không.
Sau khi anh ấy tỉnh lại thấy bản thân mình tự nhiên có thêm một người vợ không có tình cảm, đây là điều bất công cho anh ấy.
Một cuộc hôn nhân không có tình cảm sẽ là khởi nguồn đau khổ.
Chi bằng kết thúc sớm thì tốt hơn.
Triệu phu nhân thấy cô nói thế thì không muốn chút nào.
Con dâu tốt như thế này chẳng lẽ chỉ có thể ở nhà bà được vài năm hay sao.
Nhưng bà đã trót hứa với con bé nên đành đồng ý.
Triệu phu nhân thầm nghĩ.
Đợi thằng bé tỉnh lại bà nhất định bắt nó theo đuổi để mang con dâu về nhà cho bà.
“Được.
Bác hiểu rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...