Nàng Đại Tỷ Tôi Yêu


Độc chiêu đe doạ vẫn phát huy tác dụng, có người rụt rè mở cửa, đưa tay, ngoan ngoãn mời cô chủ nhà bên vào nhà. Mà hổng may cho cu cậu, người kia đang giận ơi là giận, chả có tâm trạng để đùa giỡn, còn lườm cậu một cái lạnh cả người.
Ôi, khổ thế chứ nị.
-"Bài thi hồi sáng, cái phong bì đó là sao? Ông đã mang theo cái gì vậy?"
-"Phao cứu sinh, đáp án đề thi học kì."
-"What the?!"
Thiên Bảo xem chuyện này như chuyện thường tình thế thôi ấy, hại Hoài Thương sốt sắng cả người.
-"Tui đã rất cẩn thận lật phao ra xem, nhưng tại bà cô tinh mắt quá, tui bị bắt tại trận luôn, xui ơi là xui."
-"Ông nói gì vậy? Đừng đùa chứ, thi học kì đó, tại sao không học bài và làm bài hết sức mình? Vả lại trước đó ông cũng thuộc bài vèo vèo mà?"
-"Học thuộc bài là một chuyện, nhớ được hay không thì lại là một chuyện khác. Đầu óc tui lơ mơ lắm, học gia sư cùng bà nhiều ngày đã cố gắng lắm rồi."
Thiên Bảo ngã người ra chiếc ghế sofa trong phòng khách với vẻ mặt thư giãn, nhàn hạ vô cùng.
-"Các giáo viên vẫn chưa quyết định phải xử phạt tui như thế nào, nên bây giờ tui chỉ phải ở nhà. Hiệu trưởng bận đi công tác sáng mai mới về, nên ngày mai tui mới phải lên trường để trình bày."
Hoài Thương ngồi đó, không nói gì thêm, chỉ chăm chăm nhìn cậu.
-"Bị đình chỉ cũng tuyệt lắm, tha hồ ngủ nghỉ ở nhà mà không cần phải viết đơn xin phép, cú đêm tới sáng này, đọc truyện xuyên suốt này. Nhưng nếu tui bị cấm thi, hoặc nghiêm trọng hơn là bị đuổi học thì chịu thôi."
-"Ông đang nói...một cách nghiêm túc à?"
-"Nhìn mặt tui giống đang đùa lắm sao? Cực kỳ nghiêm túc ấy ch..."
Tệ toàn tập còn chưa kịp nói hết câu, đại tỷ đã bật dậy, thẳng tay lấy cái gối trên ghế đập vào đầu cậu mấy phát.
-"Ông còn tệ hơn tui nghĩ."
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, giọng cô trầm xuống.
-"Ông quả thật khiến người khác chán ngấy. Tui biết ông rất lười biếng nhưng tui không ngờ là ông thấp kém đến mức làm những chuyện như vậy. Rõ ràng là ông có thể học tốt, chỉ vì không biết cố gắng và phấn đấu thôi."

-"..."
-"Con người ông thật tẻ nhạt, chẳng biết suy nghĩ gì cho tương lai. Lỡ như ông không chỉ bị đình chỉ, mà còn bị đuổi học thì sao?"
Nói đoạn, tiếng mở cửa làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong phòng khách. Là ông Huỳnh bà Huỳnh đi làm về nhà.
-"Thôi tui về."
-"Để tui tiễn bà."
-"Không cần đâu, tạm biệt."
Có người không thèm ngoái lại nhìn người kia lấy một cái, vội vàng bỏ đi với khuôn mặt lạnh tanh.
-"Cảm ơn...vì đã sang đây và lo lắng cho tui, chúc ngủ ngon."
Thật là khiến cô tức chết mà. Cứ thích ra vẻ làm như mình ngây thơ, lịch sự, cư xử hoà nhã lắm không bằng, trong khi một đống tội chình ình kia kìa.
Đang yên đang lành tự nhiên gặp chuyện. Tiểu Bảo đáng ghét, khó ưa, có biết cô lo cho cậu lắm không? Sao cậu lại nhởn nhơ đến thế chứ?
Về nhà yên tĩnh, im lặng suy nghĩ một hồi. Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể nào tin được.
"Tui đã rất cẩn thận lật phao ra xem, nhưng tại bà cô tinh mắt quá, tui bị bắt tại trận luôn, xui ơi là xui!"
"Nhưng nếu tui bị cấm thi, hoặc nghiêm trọng hơn là bị đuổi học thì chịu thôi."
Tiểu Bảo mà cô biết suốt mười năm, sẽ không bao giờ làm vậy. Dù tệ toàn tập thật, dù lười nhác thật, dù ngốc thật, nhưng cậu vẫn không dám làm mấy chuyện đó đâu.
Chợt nhớ ra, những lúc như thế này, nhỏ bạn thuộc hội con gái bà tám trong trường sẽ có thể giúp cô.
Ngày hôm sau, Hoài Thương đi học thật sớm, chạy xồng xộc vào lớp. Nhìn thấy người mà mình muốn thấy, còn chưa kịp mở miệng thì ngay lập tức người đó quay mặt qua chỗ khác, nhìn cảnh tượng cửa sổ, hát vu vơ.
Gì vậy nè? Mới sáng sớm mà bị ăn bơ Mỹ là như thế nào?
-"Hoài Thương, hôm nay tới phiên cậu trực nhật đấy."
Nhỏ lớp trưởng đứng trên bục giảng chỉ định. Cô tạm thời bỏ đề tài này sang một bên, cầm mấy cái khăn lau bảng đi nhúng nước. Xong xuôi rồi mới hỏi chuyện Khả Ngân sau.

Quên mất, hôm nay Tiểu Bảo phải đến trường để trình bày mà nhỉ? Cô cần phải tìm hiểu sự việc càng sớm càng tốt thôi.
Lu bu một hồi, khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên lanh lảnh, cô lon ton chạy vội đến bàn học của nhỏ bạn.
-"Đói bụng quá, tớ xuống căn tin mua gì ăn đây."
Hoài Thương chộp lấy tay nhỏ kéo lại, ngăn nhỏ chuồn đi nữa.
-"Hôm nay cậu cư xử lạ lắm, đang giấu tớ chuyện gì đúng không?"
Trần Khả Ngân giật bắn, cặp mắt lơ đễnh nhìn sang chỗ khác.
-"Này...là chuyện liên quan đến Tiểu Bảo đúng không? Cậu ta đời nào dám làm những chuyện như vậy, rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Khoé mắt cô giật giật, tự động hiểu ra vấn đề.
-"Khả Ngân! Mau nói tớ nghe đi!"
-"Không bao giờ...cậu ta làm vậy đâu..."
Có người thở dài, có người ngạc nhiên.
-"Sự việc đã được xếp đặt."
Cùng lúc này, tại một góc nhỏ trên sân trường, một nam sinh mặc chiếc áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt, đứng đối diện với hai nam sinh kia.
-"Bạn thân của đại tỷ đây mà. Nghe nói cậu bị đình chỉ, tại sao thế?"
-"Không phải các cậu là những người biết rõ nhất sao?"
Trước ánh mắt khó hiểu của Thiên Bảo, bọn họ hơi chột dạ.
-"Hoá ra cậu đã biết đó là do tụi tôi làm rồi à?"
Dù sao cũng chẳng mất gì, tụi nó nở nụ cười nhếch mép, chép miệng nói.
-"Cũng khá đấy, nhưng cho dù cậu biết được hay không cũng chả thay đổi được gì. Tụi này không ngu ngốc đến mức để lại chứng cứ đâu."

-"Và hơn nữa, chả ai thèm tin lời của một thằng ngốc lúc nào cũng phải thi lại đâu. Tội nghiệp ghê."
-"Tôi không quan tâm."
Bạn thân của đại tỷ vẫn im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng. Câu trả lời tỉnh như Đinh Bộ Lĩnh của cậu khiến tụi nó chợt ngẩn tò te ra một lúc. Thằng này xem nhẹ việc học quá nhỉ?
-"Tôi đã làm mọi thứ theo ý muốn của các cậu. Nhưng, tốt hơn hết là các cậu cứ tiếp tục giả nai như thế đi. Hãy chắc chắn rằng Hoài Thương sẽ không nghi ngờ gì cả."
-"Biết rồi. Nhanh lên và biến ra khỏi cái trường này giùm."
Cô nữ sinh mạnh nhất trường đứng gần đó mà cả người cứng đờ, nắm tay siết lại thật chặt.
Nghe lời tường thuật của Khả Ngân, cô mới vỡ lẽ ra sự thật. Giờ ra chơi hôm qua, Thiên Bảo có nhìn thấy hai người họ từ phòng học lớp 10F hấp tấp chạy ra, nhưng cậu không để ý cho lắm. Cho đến khi phát hiện tấm phong bì chứa tài liệu trong cặp mình, cậu mới sực nhớ, và không khỏi nghi ngờ.
Đáp án thi học kì thường được bảo quản trong văn phòng hội học sinh. Và Khả Ngân đã điều tra được, hóa ra bọn họ có mối quan hệ mật thiết với người nào đó ở văn phòng, vì thế họ có thể dễ dàng đi ra đi vô nơi này.
-"Tại sao mấy người làm vậy với cậu ấy?"
Tụi nó nhìn người vừa nói, nuốt nước bọt cái ực, chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội như hai chú nai nhỏ. Thôi xong rồi, mấy đồng chí ơi.
-"Còn không mau trả lời? Từ trước đến nay cả hai phía cũng không gây hấn gì. Là ai sai mấy người làm vậy?"
Bọn họ giật mình, nhanh chóng lên tiếng phủ định.
-"Không phải đâu Hoài Thương tỷ tỷ! Do tụi em ghen tỵ với Thiên Bảo quá!"
-"Ghen tỵ?"
-"Tại sao chỉ mỗi mình Thiên Bảo được ở bên cạnh tỷ, làm bạn thân của tỷ, được tỷ cưng chiều, còn những người khác thì không? Tụi em cũng muốn lắm chứ, nhưng tỷ nhất quyết không đồng ý."
Nữ sinh mạnh nhất trường ồ lên một tiếng, thả lỏng người ra.
-"Chuyện chỉ có vậy thôi...mà làm rùm beng lên à? Sao không nói sớm chứ? Được thôi, tôi chấp thuận."
-"Hoài Thương!?"
Cậu không tin nổi vào mắt mình, cô vừa nói gì, nói gì ấy?
"Trời ạ Thiên Bảo, tại sao cậu lại nói thế với Hoài Thương? Nếu nghi ngờ ai thì cậu phải nói ra để chứng minh mình vô tội chứ? Cậu khiến cô ấy hiểu lầm cậu rồi kìa."
"Tớ biết chứ, Khả Ngân. Nhưng tớ không có bằng chứng. Dù tớ có nói gì đi nữa thì các giáo viên cũng nghĩ đó là những lời bào chữa thôi. Thế cũng đâu có được gì. Với lại bị đình chỉ hay không tớ cũng không ngại. Tớ vốn lười chảy thây mà."
"Haiz thiệt tình, cậu hãy nên lo lắng một chút đi."

"Đừng nói cho Hoài Thương biết. Hẳn cô ấy sẽ rất lo lắng và làm ầm ĩ mọi thứ lên. Mấy ngày này là ngày ôn thi, tớ không muốn cô ấy phân tâm. Tự mình tớ giải quyết là được rồi."
-"Thậm chí nếu tôi trở thành bạn thân của hai người đi chăng nữa. Không quan trọng là ai ở bên cạnh tôi, sẽ chẳng có gì thay đổi sự thật là tôi thích Tiểu Bảo cả."
Các chàng trai đều há hốc mồm vì sốc như con ốc.
-"Theo kiểu bạn bè thôi, chứ tôi có người trong lòng rồi."
Hai chàng trai thở phào nhẹ nhõm.
-"Nhưng đối với tôi, vị trí của Tiểu Bảo không ai có thể thay thế được."
Diễn biến tình hình tiếp theo, thôi được rồi, tạm thời cô sẽ không tính sổ với hai người họ. Bởi lẽ có chuyện khác còn quan trọng hơn nhiều.
-"Bốn cặp cẳng gà đâu rồi?! Còn không mau chạy lên phòng hiệu trưởng giải thích ngay và luôn cho tôi! Nếu Tiểu Bảo bị đuổi học thì tôi sẽ giết mấy người đó biết không?!"
-"Nhưng..."
-"Nhưng con khỉ khô! Im ngay và đi nhanh đi mấy thằng khứa!"
Bọn họ bị đại tỷ hét vào mặt mà sững sờ, hồn vía lên mây lên núi hết.
Xử xong hai thằng, cô nàng tiếp tục quay qua nhìn thằng bạn thân, lúc này mặt hơi ngây ngốc ra.
-"Còn ông nữa! Cái gì mà không muốn tui phân tâm chứ, tên đại ngốc ngốc! Ông sẽ ra cái thể thống gì sau khi ông bị đuổi học hả?! Tài lanh tài lẹt! Tui có mượn ông sao?! Về nhà chết với tui!"
Cô ấy rất ít khi nổi nóng, một khi nổi nóng thì không hề yên tĩnh chút nào.
-"Xin...xin lỗi...tui biết tui sai rồi, mong bà bớt giận, năn nỉ đó..."
Gương mặt cô hình như hơi giãn ra rồi, thế nào mà ngó qua thì thấy hai thằng kia vẫn đứng lấm la lấm lét.
-"Gì đây?! Mắc cái chứng gì tại sao hai người vẫn đứng ở đây?! Tôi nói tiếng Việt Nam chứ có phải tiếng Campuchia đâu mà không hiểu! Đã nói hai người phải đi ngay lập tức cơ mà?!"
-"Dạ vâng thưa đại tỷ! Chúng em đi ngay! Đoàn kết!"
Vẫn không thể nào tin tưởng được, đề phòng trường hợp tụi nó chuồn mất, Nguyễn Hoài Thương hai tay túm cổ áo hai thằng, lôi đi xềnh xệch. Tức nước vỡ bờ đến thế là cùng.
"Sẽ chẳng có gì thay đổi sự thật là tôi thích Tiểu Bảo cả."
"Nhưng đối với tôi, vị trí của cậu ấy không ai có thể thay thế được."
Ai đó trầm tư nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của ai kia, khoé môi không tự chủ, lại khẽ mỉm cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui