Edit: 🌸uyên ương mộng🌸
Beta: 🌸uyên ương mộng🌸
A a a anh Tiểu Dã khuyến khích cô đi đăng ký “Mười đại ca sĩ”!!!
Nhan Hề phấn khích vui mừng làm cả người thả lỏng, ngửa người tựa vào tường.
Cái gì mà vận mệnh, cái gì mà cô đơn tất cả đều biến mất không còn chút nào.
Mấy năm nay ở cùng với dì nhỏ, dì đều có một thói quen, khi cao hứng thì đến véo má cô, làm cho cô bây giờ cũng bị lây nhiễm theo thói quen đó, không có người cho cô véo, vậy cô liền tự véo má mình.
Sau khi tự véo má xong, đôi tay vì phấn khích vẫn hơi run run, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn:
- --Cảm ơn anh Tiểu Dã! Ngày mai em tặng anh một cái ôm!
Sau khi gửi tin nhắn, cô liền ném điện thoại lên bàn, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.
Hà Tư Dã quay trở về ký túc xá, bàn tay vừa chạm đến cửa liền thấy thông báo tin nhắn, nhìn thấy từ “Ôm” đầu ngón tay co rụt lại, tay kia ấn hai đầu mày không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ôm à, được a.
Ngày mai cho em ôm.
Hà Tư Dã đẩy cửa tiến vào phòng, ba người kia vẫn chưa đi ngủ, Lãnh Ngạn Nhiên ngẩng đầu lên khỏi máy tính nhìn về phía cửa, ánh sáng màn hình hắt lên mặt làm anh ta có vẻ lạnh lùng hơn:
“Cô ấy ở bên trên hát hò, cậu liền ngồi ở dưới xe đợi bốn tiếng đồng hồ?”
Thẩm Phi ngồi xổm ngoài ban công giặt một chậu tất, nghe thấy liền cười xấu xa:
“Anh Dã, phiền anh giải thích hộ đây là ý nghĩ muốn bảo vệ hay vẫn là dục vọng chiếm hữu a?”
Hà Tư Dã nheo mắt, liếc về phía Tả Quái.
Hiển nhiên Tả Quái đã có chuẩn bị trước, vừa cảm nhận được ánh mắt lạnh băng như muốn giết người liền lập lúc nhắm mắt, giả bộ ngủ, coi như không biết cái gì.
Hà Tư Dã không để ý đến bọn họ, đi rửa mặt thay quần áo ngủ, khi đi qua chỗ Thẩm Phi, anh liền nâng chân đạp vào mông hắn, làm hắn suýt chút nữa thì cắm đầu vào chậu tất.
Hà Tư Dã lãnh đạm thờ ơ:
“Không thể.”
Không thể cái gì?
Đôi tay Thẩm Phi vẫn cắm trong chậu nước bẩn, suy nghĩ ý tứ câu nói đó.
A!!
Ý anh Dã là không thể giải thích được!
Không thể giải thích được là muốn bảo vệ hay là dục vọng chiếm hữu.
Thẩm Phi dùng sức vò tất, ai muốn nghe cậu ta giải thích chứ, bây giờ lại thành ra hai đáp án rồi.
Tứ gia thông minh như vậy, sao lại không biết tình cảm biến hóa của bản thân cơ chứ, chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.
*
Nhan Hề hưng phấn cả đêm không ngủ được mấy, vậy mà buổi sáng còn dậy thật sớm, lật thời khóa biểu lên xem, đợi đến chín giờ liền đi đến nơi đăng ký trong vườn trường.
Dưới hàng cây mộc hương để một cái bàn, xung quanh còn để poster cuộc thi “ Mười đại ca sĩ”, nhưng lại không nhìn thấy ai, phỏng chừng là đi toilet, cô đành đứng bên cạnh đợi.
Đang đứng đợi thì thấy phía sau có hai nữ sinh đi đến, tiếng nói chuyện của bọn họ lọt vào tai cô:
“Hình như đây là Nhan Hề ở khoa vật lý?”
“Đúng rồi, chính là cô ta, cái người mà bức Quan Tuyết phải từ chức đó.”
“Sáng nay tớ vừa nghe nói, cô ta mà hát thì toàn bộ người nghe đều phải bỏ chạy.”
“Hát khó nghe như vậy mà còn đăng ký tham gia thi hát?”
“Không phải mọi người đều nói cô ta là bạn gái Tư Dã sao? Có người chống lưng thì liền đi cửa sau chứ sao.”
“Tứ gia ưu tú, lạnh lùng, cao cao tại thượng, không phải vẫn luôn độc thân đến tận bây giờ sao? Nữ sinh theo đuổi anh ấy không ít, ban chúng ta tính sơ sơ cũng đã ba bốn người, tại sao đột nhiên lại có bạn gái?”
Nhan Hề rũ mắt nhìn poster, tận lực cố gắng bỏ qua những lời nghị luận của hai người đang đi xa dần.
Cô nghĩ, chắc hẳn là do người của câu lạc bộ kịch nói ra, may mắn là cô hát không phải khó nghe, cũng không phải là bạn gái anh Tiểu Dã, tất cả đều không phải sự thật nên lọt vào tai cô cũng không cảm thấy khó nghe.
Nhưng thật tại sao trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Anh Tiểu Dã ưu tú như vậy, lớn lên lại đẹp trai, khẳng định có rất nhiều cô gái thích anh, giống như lúc học cao trung, anh đã nhận được không biết bao nhiêu thư tình.
Nếu như trong trường truyền đi cô là bạn gái của anh, thì khẳng định cô sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Anh là đám mây trên cao, mà cô chỉ là người phàm bên dưới, tất nhiên sẽ có nữ sinh bất bình thay anh.
Tâm trí Nhan Hề đi vào cõi thần tiên, không để ý đến đàn chị thu phiếu đăng ký đã trở lại.
Cô ta nhìn thấy Nhan Hề, không đợi Nhan Hề nói gì đã cau mày nói:
“Vị bạn học này đứng đây làm gì? Đã hết hạn đăng ký rồi.”
“Chào đàn chị”
Nhan Hề chỉ vào poster:
“Không phải trên này ghi đến giữa trưa hôm nay sao ạ?”
“Hết phiếu đăng ký rồi, hết hạn.”
Nhan Hề khó hiểu nhìn một xấp giấy đăng ký trên tay cô ta:
“Đây không phải là phiếu đăng ký sao ạ?”
Đàn chị nhíu mày trả lời:
“Đăng ký hết hạn nên thành rác rồi, hơn nữa đã đủ số người đăng ký.”
Nhan Hề lẳng lặng quan sát vị đàn chị này, cô khẳng định đây là lần đầu tiên gặp chị ta, càng không có chuyện cô làm gì đắc tội, vậy tại sao mà chị ta lại cố tình gây khó dễ cho cô?
Chẳng lẽ chị ta cũng yêu thầm anh Tiểu Dã?
Vị đàn chị này giống như nhân viên làm việc trong cửa sổ, tâm tình không tốt liền kéo rèm xuống không nói chuyện, Nhan Hề còn muốn hỏi lại chị ta đã quay người đi mất.
Trong lòng Nhan Hề tràn đầy thất vọng cùng khổ sở, tâm tình đặc biệt suy sụp đi về phía bờ hồ ngồi xuống phát ngốc, lần này bỏ qua thì phải đợi đến sang năm mới có.
Rốt cuộc vẫn là số mệnh không tốt.
Ngồi được một lúc, điện thoại vang lên tin nhắn của Hà Tư Dã hỏi cô:
- -- Đăng ký sao rồi?
Nhan Hề hữu khí vô lực nhắn trả lời lại:
- --Không đăng ký được, hết hạn...
Qua năm phút, Nhan Hề vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Cô nhìn mặt hồ màu xanh nhạt, vốn dĩ đang bình lặng không một gợn sóng, lại bị một vài con cá nghịch ngợm ngoi lên làm cả mặt hồ lay động.
Cô ngồi yên ở đó tròn nửa tiếng đồng hồ, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, bây giờ đã là hơn 9h, cô cố gắng ngồi thêm một lát, để nhìn xem nếu lát nữa có bạn học đến đăng ký thì đàn chị kia có đưa phiếu đăng ký không.
Nhan Hề không tin vì một mình cô mà những người đến đăng ký sau không được đăng ký nữa.
Quả nhiên một lát sau, có hai nữ sinh đi tới, đàn chị liền rút ra hai tờ phiếu cho họ điền.
Nhan Hề hít sâu cô gắng giữ bình tĩnh, quật cường đi về phía bàn đăng ký, quyết định lần này phải tranh luận với vị đàn chị không nói đạo lý này.
Vì cái gì mà cô lại bị người khác khi dễ như thế? Vì cái gì mà cô bị khi dễ lại phải chịu đựng?
Nhan Hề đang định bước tiếp về phía trước thì đột nhiên sau lưng xuất hiện thêm một người, hơi thở quen thuộc nhẹ nhàng phất qua vành tai.
Cô lập tức quay đầu lại,vì vội vàng mà trán cô va trúng cằm anh.
Hà Tư Dã hơi cong eo, đứng phía sau Nhan Hề, cằm đặt hờ bên thái dương cô, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía nữ sinh đứng sau bàn đăng ký.
Nhan Hề chớp mắt hai cái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cách cô chưa đầy 1cm.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn rõ hầu kết anh đang lên xuống.
“Vừa rồi cô mới nói đã hết hạn đăng ký?”
Giọng nói Hà Tư Dã lười biếng, bình đạm, nhưng chỉ có người nghe ở trong hoàn cảnh đó mới biết anh đang cực kỳ không vui:
“Cô là thành viên câu lạc bộ nào? Tên là gì?”
Nữ sinh vừa mới khi dễ Nhan Hề tức khắc cứng đờ, giọng nói run run nói ra tên tuổi:
“Đàn...đàn anh, là do em nhớ nhầm, chưa có hết hạn đăng ký đâu.”
Nhan Hề cảm thấy tim đạp càng lúc càng nhanh.
Anh Tiểu Dã giống như là một kỵ sĩ bảo vệ cô, dù có xa cách hai năm, nhưng khi gặp lại thì liền trở về như lúc ban đầu, bất cứ khi nào cô gặp khó khăn liền giục ngựa phi nhanh đến.
Lúc này Hà Tư Dã mới đứng thẳng dậy, cầm lấy tờ đăng ký cùng bút, đặt lên bả vai Nhan Hề điền thông tin giúp cô.
Ngòi bút qua lại trên bả vai Nhan Hề làm cho cô cảm thấy có chút ngứa.
Hà Tư Dã không điền tên bài hát tham gia thi đấu vòng loại, chỉ ghi tên tuổi, ngành học và số điện thoại:
“Buổi chiều không có tiết học chứ?”
Nhan Hề kinh ngạc:
“Làm sao anh biết buổi chiều em không có tiết học?”
“Bởi vì anh Tiểu Dã của em không có gì là không biết, không có gì là không làm được.”
Trái tim Nhan Hề chậm dừng một nhịp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng cố gắng nhịn xuống.
Đúng vậy! Anh Tiểu Dã trong lòng cô chính là như vậy.
Rất nhanh Hà Tư Dã đã điền xong phiếu đăng ký, nhẹ nhàng ném lên mặt bàn, ý vị thâm trường mà nhìn nữ sinh kia, nhìn đến khi bả vai cô ta co rụt lại run run, mới ôm lấy Nhan Hề xoay người rời đi.
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Hà Tư Dã mới buông Nhan Hề ra.
Trên mặt cô hiện rõ vẻ vui mừng, từ đầu mày đến đuôi mắt đều nhuộm ý cười:
“Cảm ơn anh Tiểu Dã.”
Hà Tư Dã không lên tiếng, chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo:
“Không phải nói muốn ôm sao.”
“Khi nào chứ, em nói cảm ơn anh Tiểu Dã!”
Hà Tư Dã nhướng mày:
“Muốn xem lại tin nhắn?”
Nhan Hề mơ hồ lôi điện thoại ra xem lại tin nhắn, nhìn thấy chữ “ôm” trong đó liền bật cười.
Hôm qua tại cô quá kích động nên viết nhầm chữ!
Nhưng cô cũng không muốn giải thích, cất điện thoại đi.
Cô nhón mũi chân, dang hai tay ra, làm tư thế như một nữ minh tinh ôm fan nhỏ của mình, ôm lên vai anh, còn làm ra dáng vỗ vỗ lên hai cái.
Hà Tư Dã: “......”
Con mẹ nó! Sao lại khác so với tưởng tượng lớn đến như vậy.
Nhan Hề sau khi ôm xong liền tiếp tục ngửa đầu hướng về phía anh cười, ánh mắt long lanh rực rỡ lay động lòng người.
Hà Tư Dã bất giác xa vào ánh mắt đó, trong một khoảng khắc liền bừng tỉnh, cứng ngắc quay đầu đi không nhìn vào mắt cô nữa.
Cô lại không hề hay biết, như một con thỏ nhỏ nhảy đến trước mặt anh, tiếp tục nhìn anh cười.
Cười đến tâm anh phát ngứa.
Nhan Hề nhìn anh cười được một lát, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khóe môi dần hạ xuống, quan tâm hỏi:
“Đúng rồi, anh Tiểu Dã, anh với chú Dương cãi nhau ạ?”
Huyệt thái dương Hà Tư Dã giật giật hai cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Một số vấn đề trong luận văn không được hợp ý nhau lắm.”
Nhan Hề nhẹ nhàng thở ra:
“Vậy mà em còn tưởng hai người vì việc gì quan trọng lắm mới cãi nhau. Không phải thì tốt rồi.”
Hà Tư Dã không muốn tiếp tục đề tài này, cầm túi giấy đưa cho cô:
“Mẹ anh làm cho em từ cuối tuần, nhưng lúc em đi quên không đưa cho em.”
Nhan Hề vô cùng vui vẻ, cầm lấy túi giấy dở ra xem, bên trong là kẹo hạnh nhân:
“Anh cảm ơn dì hộ em nha.”
“Không cảm ơn anh sao?”
“Có chứ, đương nhiên phải cảm ơn anh nữa. Cảm ơn anh Tiểu Dã!”
Hôm nay cô mặc một một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, trên cổ tay áo có thêu những bông hoa nhỏ, lúc này đang cười đến xán lạn.
Bé con khi vui vẻ, thì nụ cười như được bôi mật vậy.
Nhan Hề lấy từ trong túi giấy ra một thanh kẹo hạnh nhân, đưa đến bên miệng Hà Tư Dã:
“Anh ăn một miếng đi.”
Hà Tư Dã thuận theo tay cô, cúi đầu xuống cắm một miếng, vị kẹo thơm nồng ngọt lịm hòa tan trong miệng, ngọt dần tới tận trong tim.
“Buổi chiều đi công viên nước,”
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn bé con mười tám tuổi trước mắt, quyết định vẫn không nên một mình mang cô đi:
“Thẩm Phi cũng đi cùng, em bảo Diêu Dao đi với em.”
Tội, tạm thời vẫn không nên phạm vào.
*
Diêu Dao sau khi biết mình cũng được đi công viên nước với Nhan Hề thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là: cầu mong nam thần nhà cô cũng đi!
“Con mẹ nó thật là hưng phấn chết mất a!!”
Diêu Dao la to:
“Tớ muốn làm một màn vô tình vất ngã để được da thịt chạm nhau với nam thần nhà tớ a!!”
Cuối cùng sau cả buổi trưa lăn lội đi hỏi thăm, Diêu Dao đành ủ rũ trở về, nam thần nhà cô không đi.
Trong phòng thay quần áo ở công viên nước, Diêu Dao vẫn quyết định mặc bộ áo tắm gợi cảm hai mảnh mới mua, thoải mái đi ra ngoài đợi Nhan Hề.
Vốn ngày thường Diêu Dao luôn mang vẻ đại tỷ tùy tiện, phóng khoáng, nên đâm ra bị mọi người bỏ qua dáng người cùng diện mạo, thực ra dáng người của Diêu Dao rất đẹp, vòng nào ra vòng đấy, ngực so với Nhan Hề còn lớn hơn không ít, cực kỳ gợi cảm.
Sau khi Nhan Hề thay xong áo tắm, liền khoác thêm một cái khăn tắm bên ngoài, đi bên cạnh Diêu Dao không khoác thêm gì, chớp mắt liền cảm thấy tự tin hơn hẳn, không còn ngượng ngùng.
Bên cạnh một bể bơi, Thẩm Phi đang dãn gân cốt làm nóng cơ thể, nhìn thấy hai cô gái đi tới lập tức vẫy tay:
“Đang chờ hai em đây. Diêu Dao, em quá gợi cảm a! Đây là muốn biểu diễn hả?”
Diêu Dao nhìn thấy Thẩm Phi thì liền bật trạng thái nhân vật phụ họa:
“Anh có thích chết không!”
Thẩm Phi: “Tứ gia đang đi nghe điện thoại, quay trở về ngay bây giờ.”
Diêu Dao: “Em chỉ nhìn qua một tý thôi, em qua bên kia chơi đây.”
Thẩm Phi: “Không biết bơi? Hay là sợ nước?”
Diêu Dao: “Em có dự báo trước, sợ sẽ chết tại nơi này.”
Thẩm Phi: “Không sao, có anh ở đây em sợ cái gì, em giống như bà anh thôi mà...”
Diêu Dao: “Anh nói ai giống bà anh!!”
Thẩm Phi: “Em giống bà anh.”
Diêu Dao: “Anh cút đi!”
Nhan Hề đứng bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện cười không ngừng được, còn đang muốn tiếp tục nghe thì Diêu Dao đột nhiên “Bùm” một tiếng nhảy xuống hồ bơi, cô ấy vì nhảy bất ngờ nên chưa kịp thích ứng với nhiệt độ nước, lại còn uống phải mấy ngụm nước lớn, cả người lạnh đến kêu gào run rẩy.
Vốn đang kêu gào Diêu Dao chợt nhìn thấy người đi về phía này, cô không nhịn được kinh ngạc hô nhỏ:
“Ôi mẹ ơi, dáng người tứ gia thật gợi cảm!”
Hà Tư Dã chỉ mặc một cái quần bơi tứ giác, hai tay cầm mũ với kính bơi, đang đi về hướng cô gái khoắc khăn tắm.
Hàng tháng anh đều bớt ra vài ngày đi bơi với Lãnh Ngan Nhiên, nên cơ thể không có chút mỡ dư thừa nào, cơ ngực, cơ bựng nổi lên từng khối rắn chắc, vai rộng eo hẹp, điển hình của tam giác ngược, nhìn xuống một chút nữa là hai đường nhân ngư kéo dài sâu hút, vài sợi lông mao từ rốn đi xuống bị quần bơi che khuất làm lòng người suy nghĩ miên man.
Nhan Hề nghiêng đầu đánh giá dáng người anh.
Thật giống với vận động viên bơi lội trong ti vi!
Cơ ngực anh Tiểu Dã thật đẹp!
Thì ra dáng người anh Tiểu Dã lại đẹp như vậy!!
Trong đầu thấp thoáng vang lên lời nói của Diệp Tử Oánh “không được nhìn chằm chằm vào quần bơi của nam sinh”, cô vẫn biết nơi đó của nam sinh khác với nữ sinh, dù sao thì cô cũng gặp qua bé trai cưởi truồng đi tiểu, vì thế cô chỉ dám nhìn chằm chằm vào nửa người trên, không dám nhìn xuống phía dưới.
Nhan Hề dơ tay gọi Hà Tư Dã, làm khăn tắm khoác trên người tuột mất một bên, cô vội vàng kéo lên tiếp tục vẫy tay với anh tươi cười nói:
“Anh Tiểu Dã, dáng người anh thật đẹp a!”
Đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên mang theo ý cười:
“Ừm.”
Hà Tư Dã cũng đang thưởng thức dáng người Nhan Hề.
Nửa người trên khoác áo tắm che kín toàn bộ, vừa lúc nãy tuột xuống một bên làm lộ ra đầu vai trắng nõn mịn màng, hai chân ngọc thon dài thẳng tắp, bàn chân nhỏ nhắn như ngó sen, làn da trắng đến phát sáng, có thể nhìn rõ những mạch máu nhỏ màu xanh.
Diêu Dao đang ghé vào bên cạnh bể bơi để bò lên bờ, ý nghĩ muốn nịnh bợ dáng người tứ gia một phen, nhưng đến khi hai chân cô vừa mới đứng được trên bờ liền loạng choạng, chỉ nghe được “A” một tiếng.
Giống như dẫm phải xà phòng, hai chân liên tục trươn trượt trên mặt sàn, Diêu Dao cô gắng giữ thăng bằng nhưng căn bản là không được, cả người ngả về phía sau “Tùm” một cái, ngã vào bể bơi.
Sự cố xảy ra bất ngờ, Thẩm Phi với Nhan Hề đến lúc kịp phản ứng lại thì Diêu Dã đã ngã xuống hồ rồi, chỉ nhìn thấy cô ấy ngoi đầu lên, miệng lẩm bẩm mắng xui xẻo.
Toàn thân Hà Tư Dã lại như đóng đinh tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhan Hề.
Lúc Diêu Dao ngã, tay chân quơ quạng thế nào lại nắm được khăn tắm trên người Nhan Hề, nên theo đà kéo luôn xuống nước, để lộ ra toàn bộ dáng người cô không sót lại chút nào.
Nhan Hề mặc một cái áo dạng yếm buộc dây trên cổ, so với Diêu Dao thì bảo thủ hơn không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đã trưởng thành.
Không chỉ dáng người cao lên 10cm, mà đôi gò bồng đào cũng to lên không ít, ngạo nghễ đứng thẳng, được chiếc áo tắm bao trọn, căng tròn.
Bên dưới là chiếc váy xòe ngắn, phần eo thon tinh tế không có vải che làm lộ ra chiếc bụng phẳng lỳ trắng nõn, cảm giác chỉ cần một nắm tay là ôm hết.
Nhan Hề cười nhẹ, đi gần về mép bể bơi, phía sau lưng, dây áo tắm được thắt lại thành một chiếc nơ, da thịt trắng nõn kéo dài đến eo thon, lại xuống phía dưới nữa, váy ngắn ôm trọn cặp mông căng tròn như quả đào.
Dáng người điển hình của chữ S a!
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh bể bơi trêu ghẹo Diêu Dao, làm cặp mông căng tròn càng thêm tròn hơn, váy ngắn bởi vì ngồi xuống mà kéo cao lên lộ ra da thịt trắng nõn bên dưới.
Hà Tư Dã đột nhiên nhấc chân lên đi về phía sau lưng Thẩm Phi, cúi đầu nhặt khăn tắm muốn bao quanh hông.
Diêu Dao ở dưới nước nghịch ngợm hắt một vốc nước về phía Thẩm Phi, hắn theo bản năng lui về phía sau né tránh, lại đụng phải Hà Tư Dã đang đứng.
Thẩm Phi: “!!!”
Thẩm Phi cả người cứng đờ như bức tượng.
Tứ gia đang dán vào lưng hắn, mẹ kiếp, hơn nữa là cái đồ vật của tứ gia lại đang chống vào mông hắn a!!!
Cứng! Cứng!!
Hà Tư Dã còn chưa kịp choàng khăn tắm, lỗ tai ửng đỏ như cà chua, hô hấp khẩn trương hơn một chút, nhưng lại cố tỏ ra không có việc gì lui về phía sau:
“Mông cậu thật mềm.”
Thẩm Phi: Con mẹ nó, ***mẹ cậu a!!!!!
Thân thể Thẩm Phi cương cứng như tượng, cái đầu di chuyển như robot quay về phía sau, giọng nói run run:
“Anh, anh Dã, tôi thích con gái!”
Hà Tư Dã không chút hoang mang bình tĩnh gật đầu:
“Ừm, chẳng nhẽ tôi thích con trai, con mẹ nó về sau cậu muốn gặp xui xẻo!”
Thẩm Phi giống như ngựa thoát cương, ba chân bốn cẳng chạy nhanh như gió trốn đi.
*
Diêu Dao khi đi có đeo vài cái vòng tay, xuống nước lại thấy bất tiện liền đem tháo ra đưa cho Nhan Hề nhờ để lên ghế.
Nhan Hề sợ mất, lại ngại quay về phòng thay đồ nên đành đeo lại vào tay mình.
Bước vào trong nước, Nhan Hề thoải mái bơi một nửa vòng, đang muốn bơi lại đầu kia để thi với Diêu Dao thì vòng tay lại tuột mất.
Cô nín thở một hơi, lặn xuống, cố gắng nhìn vào trong nước, ánh sáng buổi chiều xuyên qua mặt nước xuống đến tận đáy bể, phản xạ lên chiếc vòng tay làm cô nhìn thấy rõ ràng hơn.
Cô thoáng thả lỏng, đang muốn nhặt chiếc vòng tay lên thì một cánh tay từ sau lưng vươn đến trước mặt cô cầm vòng tay lên.
Nhan Hề quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt Hà Tư Dã, cô hơi nhếch miệng mỉm cười, từng bong bóng khí trong miệng bay ra như chào hỏi đối phương.
Vòng eo uốn lượn, hai chân khẽ đạp một cái nhìn thật giống như một mỹ nhân ngư đang bơi lội.
Hà Tư Dã cũng thả ra vài cái bong bóng khí như đáp lại lời chào, bên môi còn mang theo ý cười nồng đậm.
Nhan Hề mấp môi thả ra và bong bóng tỏ vẻ cảm ơn.
Hà Tư Dã dơ tay vẫy vẫy cô, bảo cô lại gần, dưới mặt nước làm động tác hơi chậm lại.
Nhan Hề mín môi cười, bơi về phía anh.
Hà Tư Dã nắm lấy tay cô, kéo sát vào lòng, đeo vòng tay vào cổ tay cô, lại dơ tay lên làm động tác vỗ lên đầu cô.
Bé con lá gan ngày càng lớn.
Anh đan tay vào tay cô, dùng sức kéo cả người lên mặt nước.
Nhan Hề nín thở đã đến giới hạn, vừa lên đến mặt nước đã há miệng thở hổn hển, được một lát liền cười nói:
“Anh Tiểu Dã, nhìn anh bơi thật giống mỹ nhân ngư a.”
Hà Tư Dã: “.....”
Anh đây là đang bị đùa giỡn sao!
“Anh Tiểu Dã thi bơi với em không?”
Hà Tư Dã nhướng mày:
“Gan lớn rồi?”
“Em bơi rất lợi hại đó, đừng xem thường em.”
Đôi mắt đào hoa híp lại nhìn cô, sau đó liền cười nghênh đón:
“Được. Nếu em thắng anh tặng em một món đồ, phần trăm giận giảm xuống còn 40. Còn nếu anh thắng, em đồng ý với anh một việc.”
Nhan Hề sợ anh đổi ý liền gật đầu liên tục:
“Một lời đã định.”
Từ 50% xuống còn có 40%, vận may sắp tới a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...