"Uyển Dư, em mặc bộ đồ kia, rất ưa nhìn"
Thanh âm của Lục Minh Thành mềm mại âm tai như trước, đồng thời mang theo một loại động tình khiến người ta có chút sợ hãi, giống như là bị anh làm cho mê muội.
"?"
Uyển Dư sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng được lời này của Lục Minh Thành là có ý gì.
Cậu trẻ vậy mà lại nói, cô mặc bộ đồ này rất ưa nhìn sao? Cô không có hù cậu trẻ, mà là khiến cậu trẻ mê đảo? Uyển Dư kích động, tay run run, làm rơi mền che thân thế xuống đất.
Sau đó, cô theo bản năng cúi người, tìm kiểm mền che trên mặt đất, không để ý đến dáng dấp của bản thân lúc này vô cùng quyến rũ.
Bộ đồ cosplay này váy rất ngắn, Uyển Dư lại cúi người như vậy, khiến hơn nửa mông lộ trong không khí.
Cả người Lục Minh Thành lại tỏa nhiệt, nhiệt ở bụng dưới, nhiệt ở địa phương hăng hái nào đó, nhiệt lan cả lên mặt khiến cho mũi của anh có chút nóng hầm hập đến khó chịu.
Lục Minh Thành bật cười, theo bản năng đưa tay sờ soạng dưới mũi của chính mình.
May là không có chảy máu mũi, anh cũng đã lớn như vậy rồi, cũng đã bị người ta gọi cậu trẻ suốt.
Nếu hôm nay chảy máu mũi trước mặt Uyển Dư thì chẳng khác nào là ném hết mặt mày của chính mình! Anh vẫn còn muốn chút liêm sỉ! Thế nhưng vóc người của Uyển Dư thật sự là rất tuyệt, đặc biệt là mông của cô, độ cong hoàn mỹ, có thể câu hồn nhiếp phách của bất kì ai.
Cô uốn cong người như vậy, khiến Lục Minh Thành nhìn không khỏi liên tưởng đến một quả đào chín mọng.
Thật muốn, đến cản một cái, ăn đến hạt cũng không chừa lại.
Lục Minh Thành là điển hình của phải hành động, cảm xúc dâng trào, anh đương nhiên không kìm nén chính mình.
Quần áo và chăn mền Uyển Dư cầm ban nãy đều đã rơi trên đất, cô mất một lúc lâu mới có thể nhặt lên toàn bộ.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định mang quần áo cất lại trong tủ thì đã cảm thấy thân người nóng lên, vừa xoay người lại, môi đã bị đôi môi nóng rực của Lục Minh Thành lấp kín.
"Cậu trẻ! "
"Uyển Dư, em cố ý có phải không?"
Uyển Dư cảm giác bản thân bị oan uống cực kì, vội vàng tự biện minh: "Cậu trẻ, em không có.
Em thật sự không cố ý mặc đồ như vậy, em!
Em không định mặc đồ này cho anh em, em mới không cân mặc cho anh xem như vậy!"
"Không mặc cho anh xem, vậy em muốn mặc cho ai xem?"
Yết hầu của Lục Minh Thành di chuyển kịch liệt, thanh âm càng ngày càng giống như bị bánh xe chèn qua: "Uyển Dư, em chỉ được phép mặc cho mình anh xem!"
Uyển Dư: ".
.
"
Người đàn ông này, thật sự là bá đạo.
Thế nhưng, cô yêu chết sự bá đạo của anh đối với mình.
Chỉ là, mặc kệ cô có yêu Lục Minh Thành đến mức nào, lúc này cô cũng không muốn làm với anh nữa.
Cô đau thắt lưng, bụng cũng đói đến phát đau luôn rồi.
Người ta vẫn thường nói ăn nhau chán chê, no nê gì đó, nhưng mà cô bây giờ sắp chết đói, nào có sức lực mà theo người đàn ông bất lương này làm chuyện xấu! Đại não Uyển Dư nhanh chóng xoay chuyển, cô có thể nói bản thân vừa gặp bà dì được không nhỉ? Lời nói của Uyển Dư phát ra còn nhanh hơn cả phản ứng của não bộ, cô vừa nỗ lực tránh né Lục Minh Thành, vừa bảo: "Cậu trẻ, vừa!
Vừa rồi, em đến kì kinh nguyệt! "
Lục Minh Thành không hề có ý muốn dừng lại: "Đến rồi thì tốt! Vừa vặn để anh kiểm tra giúp em một chút!"
Kiểm tra giúp em một chút? Gương mặt già nua của Uyển Dư nháy máy đỏ như máu, cậu trẻ muốn giúp cô kiểm tra thế nào chứ? Cô còn chưa nghĩ thông suốt chuyện này, Lục Minh Thành đã tự thân vận động, giúp cô kiểm tra.
Đối mặt với phương thức làm việc của Lục Minh Thành, nét mặt già nua của Uyển Dư trực tiếp đỏ hồng đến mức không thể miêu tả nổi.
Cậu trẻ, thật sự là không biết xấu hối Nhưng vì cái gì cô lại bị cái người không biết xấu hổ này xem như con nai vàng ngơ ngác mà liên tục bắt nạt đây! "Cậu trẻ, anh nhanh thả em ra đi, em thật sự đến ngày rồi mài!"
Uyển Dư đè lại bàn tay to lớn của Lục Minh Thành, muốn đẩy ra, quyết tâm liều chết giấy dụa.
Lục Minh Thành căn bản cũng không cho cô có cơ hội cao bay xa chạy, anh một đường muốn kiểm tra đến cùng: "Uyển Dư, nói dối là phải chịu phạt!"
Ánh mắt Lục Minh Thành sáng quắc: "Mau chuyển tư thế mới với anh.
"
Uyển Dư khóc không ra nước mắt, lại!
Cô mở khóa tư thế mới với anh đến mức sắp tàn phế rồi đó! Dù sao thì tế bào não của Uyển Dư cũng vô cùng linh hoạt, con ngươi cô xoay chuyển, nghĩ biện pháp ứng đối.
Cô cười cười đầy nịnh hót nhìn Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, em thích chuyện này với anh! Vì vậy, làm sao có thể xem như là trừng phạt chứ, anh nên đổi loại hình phạt khác đi!"
Trong lòng Uyển Dư tính toán chuyện gì, Lục Minh Thành làm sao lại không biết! Thế nhưng anh cũng không vạch trần chút trò vặt của cô, chỉ cười tựa như không, nhìn cô rồi nói: "Không cần đổi! Coi như là anh khai ân cho em, không trừng phạt mà còn tưởng thưởng vậy!"
Không trừng phạt mà còn tưởng thưởng!
Chuyện này cũng có thể sao? Vậy là cuối cùng, cô vẫn phải cùng anh mở khóa tư thể mới sao! Uyển Dư còn muốn nói thêm chút lời cứu vớt lại cái eo già nua sắp gãy của mình, thể nhưng khao khát của cậu trẻ đôi với tư thế mới thật sự quá mãnh liệt, còn chưa chờ cô mở miệng, anh đã ăn cô đến no căng bụng, cả một ít hạt cũng không chửa lại.
Bị Lục Minh Thành chơi đùa đến thê thảm như vậy, Uyển Dư ngay cả sức ăn cơm cũng không có.
Lục Minh Thành cũng nhận thức được bản thân đòi hỏi đến quá phận, vì vậy anh ôm Uyển Dư đặt trên đùi mình, vô cùng săn sóc mà đút cơm cho cô.
Uyển Dư chỉ còn chút sức lực nằm nhoài trong lòng Lục Minh Thành, âm thầm cản răng.
Cô thật sự muốn cản chết người đàn ông túng dục quá độ này, đáng tiếc là cô lại không nỡ.
Bản tay to lớn của Lục Minh Thành xuyên qua áo ngủ của Uyển Dư, như có như không xoa xoa, vuốt ve bụng dưới của cô: "Uyển Dư, những năm gần đây một mình em chăm sóc Bảo Bảo và Bối Bối có phải rất khổ sở hay không?"
*"A?"
Uyển Dư sợ run, cô làm sao cũng không ngờ rằng Lục Minh Thành đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này.
"Cậu trẻ, sao anh lại đột nhiên hỏi em chuyện này vậy?"
"Anh chỉ muốn hiểu em thêm một chút thôi"
Thuận tiện cũng tìm hiểu về con chúng ta thêm một chút.
Kì thực, sau khi biết được kết quả giám định thân nhân, anh lập tức muốn nói cho Uyển Dư nghe tin này.
Thế nhưng anh đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một bữa cầu hôn, mọi thứ cũng đã sắp sẵn sàng rồi.
Anh dự định trong buổi cầu hôn sẽ đem tất cả kinh hỉ này báo cho Uyển Dư"
Giữa hiện trường cầu hôn lãng mạn như vậy, nếu anh có thể cho cô một kinh hỉ động lòng người, hẳn là có thể cho cô nàng anh yêu một buổi tối suốt đời khó quên.
"Em chăm sóc Bảo Bảo và Bối Bối không có khổ, cũng không phiền hà gì"
Uyển Dư cười híp mắt nói.
Kỳ thực, chuyện chăm sóc con cái nào có khổ mệt, không khổ, đặc biệt là khi phải chăm đồng thời cả hai đứa nhỏ, dù có là hai đứa trẻ ngoan ngoãn cũng có thể khiến người lớn trong nhà luống cuống tay chân, đầu óc choáng váng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...