Sau khi nghe được chuyện của hai đứa nhỏ, Lục Tây vui mừng như điên, bây giờ lại chính mắt nhìn thấy hai đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu làm bà vui mừng không nói nên lời.
Lục Tây nhìn Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy thích, môi bà mấp máy một lúc lâu mới nói được ra tiếng," Đây là...!Đây chính là hai đứa bé đó ư ?"
Thấy Lục Tây nhìn mình, hai đứa nhỏ vội vàng lễ phép kêu một tiếng."Chào dì”
Lục Tây mừng đến chảy nước mắt, bà tiến lên, ôm lấy hai bé một đứa bên trái một đứa bên phải," ta không phải dì, ta là bà nội của hai con." "Bà nội?" Mặt Diệp Uyền Nghi nghi ngờ nhìn Lục
Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính làm cho người ta không nhịn được mà muốn vào một cái, Ở đâu lại có bà nội trẻ tuổi xinh đẹp như thế được? Dì, người không thể nói dối được nha? Nói dối mũi sẽ bị dài ra đó!"
Lục Tây bị Diệp Uyển Nghi chọc cười, phụ nữ bất kể ở độ tuổi nào cũng đều thích được khen xinh đẹp trẻ tuổi, câu nói này của Diệp Uyền Nghi làm cho Tây cực kỳ vui vẻ.
Lục Hi cưng chiều xoa đầu nhỏ của Diệp Uyễn Nghi ta thật sự là bà nội của các con, ta là mẹ ruột của cha con mài “ Bà nội!" Diệp Uyền Nghi nhào vào trong ngực của Lục Tây" Bối Bối có bà nội rồi! Bối Bối cảm thấy rất hạnh phúc!"
Diệp Gia Bảo mặc dù không nói gì nhưng hắn cũng ôm lấy cảnh tay của Lục Tây, Lục Tây nhìn sang, mặt Bảo Bảo có chút lạnh lùng giống với Hàn Tịnh, lại nhìn sang Diệp Uyển Nghi hiểu chuyện khiến ai cũng cảm thấy thích, cảm thấy cuộc đời của mình từ trước đến giờ chưa bao giờ được hoàn hảo như thế.
Thấy Uyển Dư đứng ở một bên Hàn Tịnh, mặt Lục Tây cười đầy dịu dàng thân thiện, Con chính là tiểu Uyển phải không? Tiểu Uyển, những năm này, một mình con chịu khổ rồi, sau này, Lục gia chúng ta sẽ bồi thường cho con gấp bội.
“Tiểu Uyển, con xem, con của con và tiểu Tịnh cũng đã lớn như thế rồi, hai con chắc là cũng nên nghĩ đến chuyện tổ chức lễ cưới một chút.
Chuyện hôn lễ, ta sẽ chuẩn bị cho hai con, hai con chỉ cần đem số hộ khẩu và thẻ căn cước, đến cục dẫn chính đăng ký vào ngày mai là được, các con thấy sao ?" Kết hôn? L
Nghe thấy lời nói đó của Lục Tây, Uyển Dư lập tức cảm thấy mơ hổ, bước tiến này, cũng quá nhanh rồi? Hàn Tịnh cũng không ngờ Lục Tây lại đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn, anh làm mơ cũng muốn kết hôn cùng Uyển Dư, nhưng anh lại càng sợ như vậy quá đột ngột sẽ khiến Uyễn Dư sợ chạy mất.
Hàn Tịnh vội vàng kéo Lục Tây, "Mẹ, mẹ quá vội vàng rồi, con và lão đại mới bắt đầu hẹn hò, mẹ như vậy sẽ dọa cô ấy." “Đúng vậy, mẹ quá vội vàng rồi, Tiểu Uyển, con đừng để tâm nhé, bác chỉ là quá mong Tiểu Tịnh lấy vợ thôi!” Lục Tây híp mắt cười nhìn Uyền Dư, quả đúng là mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng thích.
Tây biết Uyển Dư, Hàn Tịnh đã yêu Uyển Dự từ khi anh còn nhỏ, chỉ là anh vẫn luôn không dám nói thật không ngờ ông trời chiếu cổ, do sai sót ngẫu nhiên, cô gái năm năm trước hóa ra lại là Uyển Dư Tuy nhiên, có vẻ như Uyển Dư cũng không quá thích con trai bà, bà phải tìm cách giúp con trai ôm vợ về nhà.
Nằm tay của Lục Minh Thành vô thức nắm chặt, hẹn hò? Họ vậy mà đã bắt đầu hẹn hò?
Lại bắt đầu ăn phải dấm chua rồi.
Tối nay Hàn Tịnh sẽ đích thân xuống bếp trổ tài nấu ăn, anh lấy tạp dề Iron Man mới mua mặc lên người, chớp chớp mắt nhìn Diệp Uyền Nghi, "Bảo bối, bồ có đẹp trai không?" “Bố rất đẹp trai! Đẹp trai hơn cả Iron Man" Diệp
Uyển Nghi tăng Hàn Tinh một nụ hôn gió, bộ dạng như một fan nhí.
Được bảo bối nhà mình khen như vậy - Hàn Tinh như uống phải máu rồng, cả người tràn đầy động lực, hướng về phía Uyển Dư khoe khoang, "Lão đại, bảo bối khen tôi đẹp trai! Lão đại, em có nghĩ tôi sau khi giảm cân có phải đẹp trai hơn trước đây không?" Nhắc đến chuyện giảm cân, Uyển Dư không thể không nhớ tới khi còn đi học, Hàn Tinh nước mũi luôn chảy ròng rồng, động một tỉ liền khóc bày ra bộ dạng đáng thương, cô không nhịn được cười, "uh, trở nên đẹp trai rồi, cũng trở nên tự luyến rồi!" "Lão đại, em bắt nạt tôi!" Hàn Tinh bày ra bộ mặt ủy khuất, nhưng anh thực sự rất vui khi nghe lão đại khen minh đẹp trai.
"Tôi chỉ nói sự thật” Uyên Dư bày ra bộ mặt vô tội, nghĩ đến những chuyện vui khi còn nhỏ, Uyên Dư không để ý cười lớn thành tiếng.
Trong tiếng cười vui vẻ, Uyển Dư cảm thấy mình như được trở lại thời kỳ trẻ con ngây thơ ấy, đối mặt với Hàn Tịnh, cô cũng tự tại thoải mái hơn rất nhiều.
Cứ giống như khi còn bé đi, trước tiên cử coi Hàn Tịnh như một người anh em tốt, sau đó, tình cảm sẽ từ từ này sinh, dần dần rồi sẽ tốt lên:
Lục Tây tuy rằng đã ngoài tử tuần nhưng tính cách vẫn giống một đứa trẻ, mấy chục năm rồi bà không nấu ăn, nhưng nhất định muốn trước mặt con dâu tương lai trổ tài nấu nướng.
Hàn Tịnh bị bà chọc tức đến mức chỉ có thể để bà cùng anh vào bếp trổ tài.
Uyển Dư rất ngại nếu ở đây ăn cơm chùa, nên cũng đành xuống bếp, nhưng bị Lục Tây đuổi ra ngoài
Hai đứa bé ôm đồ chơi đi vào phòng ngủ, nên trong phòng khách chỉ còn lại Uyển Dư và Lục Minh Thành Cảm thấy có hai ánh mắt rực cháy đang nhìn mình, Uyển Dư ngắng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt sâu thắm của Lục Minh Thành.
Bốn mắt đối diện nhau, Uyễn Dư lập tức chuyển từ vui mừng sang thận trọng.
Cô gật đầu với Lục Minh Thành, "Cậu trẻ " "Ừ" Đôi mắt của Lục Minh Thành thâm sâu khó đoán, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, nhìn bộ dáng cô mắt tự nhiên không biết làm gì, ánh mắt của Lục Minh
Thành càng ngày càng âm trầm.
Vừa rồi cô ở cạnh với Hàn Tinh, hoạt bát và vui vẻ như vậy, nhưng khi đối mặt với anh lại như đứa học sinh đã làm sai chuyện gì.
Anh đáng sợ như vậy sao? ! "Tay còn đau không?"
Giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu truyền vào tai Uyển Dư,
Uyền Dư gật đầu trong tiềm thức, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng lắc đầu lìa lịa.
Cậu trẻ không phải ghét cô ấy lắm sao, tại sao lại quan tâm đến việc tay cô ấy có đau không? Đây chắc chỉ là sự quan tâm của một trường bối dành cho văn bối thôi.
Thấy cô căng thẳng như vậy, đôi mắt Lục
Minh Thành u ám đến mức gần như nuốt chửng bóng đêm.
"Cô rất sợ tôi phải không?"
Lần này Uyển Dư không dám gật đầu bừa bãi, cô cần thân hiệu kỹ lời nói của Lục Minh Thành, sau đó nhấ nhàng nói: "Tôi là kinh sợ cầu trẻ
Trả lời như vậy, chắc đã đủ khéo léo rồi nhỉ?
Ai biết được, môi Lục Minh Thành lạnh nhạt mím lại, có chậm hiểu hơn nữa, Uyển Dư cũng có thể cảm nhận được, anh càng không vui.
Lục Minh Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyền Dư trong chốc lát.
Kinh sợ có được coi là một lời khen ngợi không nhưng anh không biết tại sao, anh lại cảm thấy nó đặc biệt đặc biệt định tại.
Anh không thích Uyễn Dư có cảm giác kinh sợ với mình, và anh cũng không hiểu anh rốt cuộc hy vọng cô nên có cảm giác gì đối với anh.
Cùng Lục Minh Thành ở trong phòng khách mắt to trừng mắt bé thực sự là một cực hình, Uyển Dư cảm thấy nếu mình tiếp tục ở lại đây, cô nhất định sẽ XU mat.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...