Người Uyển Dư ghét nhất đời này chính là Diệp Hiểu Khê.
Cô đương nhiên không muốn cúi đầu trước Diệp Hiểu Khê, thế nhưng vì Tô Trà Trà cô có thể như vậy.
"Ha ha! Uyển Dư, cầu xin tôi đi! Cầu xin tôi đi!"
Thanh âm của Diệp Hiểu Khê ngập tràn đắc ý: "Để xem cô khổ sở cầu xin tôi đến mức nào, để tôi nhìn xem một lúc nào.
Trong vòng một giờ nữa, cô nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không, số máu này tôi đảm bảo sẽ đưa cho Tô Trà Trà không sót lấy một giọt!"
Thanh âm của Diệp Hiểu Khê vừa dứt thì giọng nói đầy lo lắng của Tô Trà Trà truyền đến: "A Uyển, cậu đừng đến đây! Diệp Hiểu Khê điên rồi, cô ta phát điên rồi! Cô ta sẽ hại chết cậu! Dù là cậu có đến, cô ta cũng không buông tha mình! A Uyển, cậu đừng vì mình mà đặt bản thân vào nguy hiểm, không đáng đâu! A Uyển, cậu không cần cảm thấy áy náy, không phải bởi vì cậu mà mình mới bị Diệp Hiểu Khê bắt.
Không phải vì như vậy! Không phải đâu! Diệp Hiểu Khê bắt mình lại là vì âm mưu với An Ninh! Vì vậy, Uyển Dư, cậu không có lỗi gì với mình cả, A Uyến, cậu nhất định phải cố gắng sống thật khỏe mạnh!"
"Bốp!"
Một cái tát mạnh rơi xuống gò má của Tô Trà Trà.
Nghe thấy âm thanh này từ trong điện thoại vang lên, tâm Uyển Dư không khống chế được mà đau nhói lên.
"Uyển Dư, cái mạng nhỏ này của Tô Trà Trà nằm ở trong tay cô đấy, cô tự mà lo lấy!"
Nói dứt lời, Diệp Hiểu Khê liền cúp điện thoại.
Uyển Dư kinh ngạc nhìn điện thoại di động thấy tin nhắn gửi tới là một địa chỉ.
Uyển Dư nhanh chóng bắt một chiếc taxi, vẻ mặt Uyển Dư không chút hoảng hốt.
Nếu cô thật sự bị AIDS, cả đời này chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Sau khi mắc căn bệnh kia, cô chắc chắn sẽ không thể suốt ngày theo cậu trẻ làm chuyện tình nóng bỏng kia như hình với bóng.
Thậm chí, cậu trẻ còn coi cô là một loài thú dữ, thế nhưng dù có như vậy, cô vẫn muốn Tô Trà Trà khỏe mạnh! Diệp Hiểu Khê chọn một căn biệt thự nhỏ ở gần biển để giam giữ Tô Trà Trà.
Trên người Tô Trà Trà lại xuất hiện thêm không ít vết thương mới.
Nhìn Tô Trà Trà như vậy, nước mắt của Uyển Dư lăn dài trên má.
"Diệp Hiểu Khê, tôi đã tới, cô thả Tô Trà Trà ra đi!"
Uyển Dư đỏ mắt nhìn chäm chăm người Tô Trà Trà, sau đó thu tầm mắt quay lại quát với Diệp Hiểu Khê.
Tô Trà Trà khi nghe giọng nói Uyển Dư vừa vang lên thì đôi mắt kia lập tức mở ra về hướng Uyển Dư: "A Uyển, cậu nhanh chóng rời khỏi đây đi! Mình đã nói là cậu đừng xen vào, cậu nhanh rời khỏi nơi này đi!"
"Trà Trà, mình không đi!"
Uyển Dư nói từng chữ một, vô cùng kiên định: "Trà Trà, chúng ta đã từng nói, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Sao mình có thể để một mình cậu chịu oan ức như vậy!"
Viên mắt Tô Trà Trà lập tức nóng lên, ươn ướt.
Cô nàng quay mặt sang một bên căn răng nói với Uyển Dư: "A Uyển, mình không cần cậu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia gì cả! Mình không muốn nhìn thấy cậu, cậu nhanh cút ra ngoài đi!"
"Tình cảm chị em thắm thiết thật đấy, khiến tôi cảm động quá đi!"
Diệp Hiểu Khê nói.
Cô ta lắc lư vươn cánh tay, để lộ ra ống tiêm chứa đầy máu bên trong: "Các người đều đã nói chị em thân thiết như vậy, thế thì có bệnh cùng hưởng đi!"
"Diệp Hiểu Khê, tôi không cho cô hại Trà Trà"
"Diệp Hiểu Khê, tôi không cho cô hại A Uyển!"
Uyển Dư và Tô Trà Trà đồng thanh mở miệng.
"Diệp Hiểu Khê, cô thả Trà Trà ra! Chỉ cần cô thả Trà Trà ra, tôi nhất định sẽ làm bé ngoan cho cô tiêm số máu này vào người!"
"Uyển Dư, đây là thái độ van xin người khác sao?"
Diệp Hiểu Khê vô cùng bất mãn với phản ứng của Uyển Dư: "Uyển Dư, van xin người khác, thì phải bày ra thái độ van xin đi!"
"Diệp Hiểu Khê, đến tột cùng là cô muốn gì?"
Uyển Dư đè xuống tức giận, gần từng câu từng chữ với Diệp Hiểu Khê.
Gương mặt của Diệp Hiểu Khê vặn vẹo, nụ cười thâm độc: "Uyển Dư, quỳ xuống!"
Quỳ xuống? Uyển Dư hơi run run, cô thà rằng quỳ gối trước một con chó cũng không đồng ý quỳ trước mặt Diệp Hiểu Khê! Thể nhưng bây giờ, cô căn bản không có lựa chọn nào khác, mặc kệ là cô căm ghét Diệp Hiểu Khê đến mức nào, cô cũng chỉ có thể mặc cho cô ta xâu xé.
Ngoại trừ Nhậm Phong thì đằng sau lưng Tô Trà Trà còn có hai người đàn ông cường tráng.
Hai người này trong tay cầm súng, nếu cô không cẩn thận chọc giận Diệp Hiểu Khê, rất có thể không chỉ ống máu này, mà ngay cả đạn được cũng có thể ghim vào thân thể Tô Trà Trà.
Hai chân Uyển Dư khụy xuống, trọng lượng toàn thân nhanh chóng đè nặng lên đầu gối.
Nhìn thấy Uyển Dư quỳ xuống, Diệp Hiểu Khê vui vẻ đến mức không khống chế được mà cười lớn thành tiếng.
"Ha ha ha ha! Uyển Dư, không ngờ nha! Không ngờ cũng có một ngày cô nằm rạp dưới chân của tôi, quỳ trước mặt Diệp Hiểu Khê tôi đây! Uyển Dư, làm sao? Cảm giác này, có phải là rất thoải mái không?"
Uyển Dư bị giẫm vô cùng đau, giống như là Diệp Hiểu Khê đã dùng toàn bộ sức lực giẫm lên tay cô.
Tô Trà Trà căm hận mà nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Khê cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Hiểu Khê, cô dừng lại cho tôi! Ai cho cô khi dễ Uyển Dư đến mức này! Diệp Hiểu Khê, thiện ác nhất định có quả báo, cô nhất định chết không được tử tết"
Diệp Hiểu Khê không để tâm lời này của Tô Trà Trà: "Thiện ác đến cùng sẽ gặp phải quả báo sao? Tô Trà Trà, chuyện này nghe giếng như một chuyện cười.
Tô Trà Trà, tôi nói cho cô biết ông trời là có mắt như mùi Ông ta sẽ không quan tâm cô là người tốt, ông ta sẽ luôn đứng về phía tôi.
Tôi sẽ cho các người sống không được, chết cũng không xong!"
Chân Diệp Hiểu Khê lại dùng sức thêm tàn nhẫn đạp lên tay Uyển Dư, đến nỗi giống như muốn giảm nát tay cô! Uyển Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hiểu Khê: "Diệp Hiểu Khê, tôi cũng đã quỳ rồi bây giờ có phải cô sẽ buông tha Trà Trà được rồi?"
Diệp Hiểu Khê đáp: "Uyển Dư, giọng điệu của cô thật khiến tôi khó chịu đấy"
Uyển Dư lần nữa buông mí mắt xuống, cầu xin Diệp Hiểu Khê: "Diệp Hiểu Khê, tôi cầu xin cô, cầu xin cô buông tha cho Tô Trà Trà! Diệp Hiểu Khê, kẻ cô ghét là tôi, tôi sẵn sàng đưa mạng cho cô, cô muốn đánh muốn giết gì tùy cô, thế nhưng tôi chỉ xin cô buông tha cho Trà Trà.
Diệp Hiểu Khê, van xin cô hãy buông tha cho Trà Trà! Buông tha cho Trà Trà đi! "
"Ha ha ha ha!"
Nhìn thấy đầu Uyển Dư cúi rạp trên đất, Diệp Hiểu Khê cười lớn: "Uyển Dư, không ngờ đời này còn có thể thật sự quỳ trước Diệp Hiểu Khê tôi đây! Người như cô sao lại lấy được Lục Minh Thành cơ chứ! Mà có lấy thì sao! Cuối cùng vẫn bại dưới tay tôi mà thôi!"
Sau đó Diệp Hiểu Khê đi đến trên bàn cầm lấy một kim tiêm đầy máu: "Uyển Dư, cô cứ yên tâm, số máu này, một giọt tôi cũng sẽ đưa đủ cho cô! Tôi đảm bảo sau khi cô tiêm xong sẽ rất thoải mái đấy! Ha ha ha hai"
Diệp Hiểu Khê cười rồi nói tiếp: "Uyển Dư, không phải Minh Thành rất yêu cô sao? Anh ta yêu cô đến mức có thể bức tôi đến mặt đường tuyệt lộ! Vậy bây giờ tôi muốn xem thử, nếu tôi tiêm ống máu này vào người cô, liệu anh ta có còn yêu cô hay không!"
Nói xong, Diệp Hiểu Khê cầm chắc lấy ống tiêm, từng bước một đi lại chỗ Uyển Dư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...