Chuyện giám định thân nhân kia, dời lại một ngày.
Trước khi có kết quả làm giám định thân nhân với Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, anh định sẽ không nói chuyện này cho Uyển Dư.
Nhưng đổi với ông cụ non Diệp Gia Bảo, anh định báo trước cho cậu một tiếng, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cũng không phải ngốc mà không biết gì.
Đột nhiên có người đến lấy tóc của bọn chúng, bọn chúng không cảm thấy kỳ quái mới là chuyện lại Vì lẽ đó, khi tình hình của Thịnh Vân Tịch có chút ổn định, Lục Minh Thành sáng ra đã nhắn cho Diệp Gia Bảo một cái tin.
Lục cửu: "Hôm nay lúc nào thì rảnh?"
Diệp Gia Bảo thấy tin nhắn liền trả lời lại: "Hôm nay là chủ nhật, lúc nào con cũng rảnh.
Sao vậy, ông chú muốn hẹn hò với con sao?"
Khóe môi Lục Minh Thành co quắp lại.
Ai mà muốn cùng một đứa trẻ hẹn hò chứ, khẩu vị của anh cũng không nặng đến như vậy! "Hôm nay nếu có thời gian rảnh dẫn Bối Bối đi cùng, chúng ta làm giám định thân nhân.
Ta hoài nghi ta mới là cha của các con"
Nhìn thấy tin nhắn Lục Minh Thành gửi đến, Diệp Gia Bảo kinh ngạc, sững người mất vài phút.
Cậu bé cứ nghĩ là chính mình nhìn lầm, cố gắng dùng sức xoa nhẹ mí mắt, thế nhưng dòng chữ trên màn hình vẫn hiện lên hệt như cũ.
"Anh, anh làm sao vậy? Sao trông anh giống như bị sét đánh trúng vậy?"
Diệp Uyển Nghi ngồi ngay bên cạnh Diệp Gia Bảo, cô bé nhìn qua màn hình điện thoại thấy tin nhắn Lục Minh Thành gửi đến, Diệp Uyển Nghi cũng sững người tại chỗ.
Sau khi có thể phản ứng lại, Diệp Uyển Nghi cũng học Diệp Gia Bảo xoa xoa hai mắt: "Anh, vì sao ông chú lại nghi ngờ ông chú mới là cha của chúng ta? Không phải ông chú nói giỡn anh đó chứ?"
"Sẽ không!"
Diệp Gia Bảo theo bản năng liên phủ nhận: "Ông chú sẽ không nói chUyển Dưa giỡn tẻ nhạt vậy đâu!"
Trâm mặc chốc lát, Diệp Gia Bảo mới trả lời tin nhắn: "Ông chú, sao ông đột nhiên lại nghỉ ngờ như vậy?"
Lục cửu: "Uông Thiếp đã điều tra, năm năm trước, vào tối ngày 6 tháng 8 năm đó, người phụ nữ cứu ta ở khách sạn Lôi Đình không phải Diệp Hiểu Khê mà là mẹ các con"
"Cái gì? Ông chú, ông chú nói mẹ và ông chú.
.
"
Diệp Uyển Nghi nhìn màn hình di động của Diệp Gia Bảo, không khống chế được mà kinh ngạc thốt lên.
"Anh, nếu như tối hôm ấy thật sự là mẹ cứu ông chú, vậy chúng ta chắc chắn là con ruột của ông chú rồi"
Diệp Uyển Nghi cảm thấy có chút hổ thẹn nhìn Diệp Gia Bảo: "Anh, nếu như chúng ta là con của ông chú, vậy thì cha phải làm sao?"
Diệp Uyển Nghi xuống giọng nói tiếp: "Cha thật sự là đáng thương, mẹ đã bị ông chú bắt mất, bây giờ chúng ta cũng đi theo ông chú, cha nhất định buôn chết mất.
Diệp Uyển Nghi lại quay sang hỏi tiếp: "Anh, chúng ta bây giờ sẽ đi làm giám định thân nhân với ông chú sao? Chuyện này chúng ta có cần nói với cha một tiếng không?"
"Bối Bối ngốc, em cảm thấy nếu cha biết chuyện rồi thì cha còn cho chúng ta đi làm giám định thân nhân với ông chú sao?"
Diệp Gia Bảo dừng lại một chút, quay lại nói với Diệp Uyển Nghi: "Trước đó cha đã từng nói, cha tự mình làm giám định thân nhân với chúng ta, nói chúng ta chính là con của cha.
Vì vậy nếu bây giờ lời ông chú nói là thật, vậy thì cha là người nói dối"
"Cha nói dối sao? Sao cha phải nói dối?"
Diệp Uyển Nghi vẫn có chút ngây ngô hơn so với Diệp Gia Bảo, cô nói tiếp: "Anh, chúng ta đúng là muốn làm con của ông chú, thế nhưng chuyện này đối với cha thật sự là quá tàn nhẫn! Cha tốt như vậy mà vừa mất con vừa mất vợ.
Anh, chúng ta không làm giám định thân nhân với ông chú có được không? Để cả đời chúng ta vẫn là con của cha?"
Diệp Gia Bảo đáp: "Bối Bối, em có nghĩ tới chuyện nếu chúng ta là con ruột của ông chú, thể nhưng cũng không biết chuyện này đối với ông chú là không công bằng"
Diệp Gia Bảo nhẹ nắm lấy bàn tay của Diệp Uyển Nghi, nói rằng: "Bối Bối, cho dù chúng ta có đúng là con của ông chú hay không, vẫn có thể thường xuyên đến thăm cha mà.
Thế nhưng có những sự thật chúng ta nhất định phải đối mặt! Bối Bối, chúng ta cũng đã sắp năm tuổi không phải con nít lên ba"
"Đúng vậy, chúng ta không phải con nít lên ba!"
Diệp Uyển Nghi nhẹ nhàng cảm thán, tựa hồ cô bé vừa ra một quyết định gì đó, sức sống trên người bừng bừng cháy lên, gương mặt nhỏ nháy mắt ngập tràn kiên định nhìn Diệp Gia Bảo: "Anh, chúng ta đi làm giám định thân nhân với ông chú đi!"
"Ừ"
Diệp Gia Bảo khẽ đáp lời, sau đó nhăn lại cho Lục Minh Thành một tin: "Ông chú, chúng con đến bệnh viện cùng ông chú, chút nữa ông chú đến đón con và Bối Bối!"
Sau khi nhắn xong cái tin này, Diệp Gia Bảo thầm nghĩ nếu như ông chú mới thật sự là cha của cậu bé và Diệp Gia Bảo, vậy không phải sau đó cậu và Bối Bối phải gọi Hàn Tịnh là anh họ sao? Từ cha đổi thành anh họ, nghe có chút không thoải mái!
Thế nhưng cậu là một người vô cùng rõ ràng, mặc kệ là chân tướng thể nào, cậu bé cũng muốn biết rõ.
Sau khi Lục Minh Thành nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Gia Bảo, trong lòng kích động đến mức khó tưởng tượng nổi.
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Minh Thành đơn độc tiếp xúc với Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo, thế nhưng bởi vì quá kích động nên anh có phần hơi lúng túng.
Đêm đó sau khi nghe thấy Uông Thiếp báo cáo, anh căn bản đã xác định Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chính là con của mình, làm giám định thân nhân, cũng chỉ là để Uyển Dư tin tưởng, để cho Hàn Tịnh không còn lời nào để nói.
Lục Minh Thành không chờ được muốn lập tức có kết quả giám định thân nhân.
Thế nhưng làm giám định thân nhân nhanh nhất cũng phải tốn đến ba tiếng, nếu như muốn có kết quả chính xác lại càng tốn thời gian hơn.
Càng đến gần giờ gặp hai đứa nhỏ, Lục Minh Thành càng có cảm giác nhớ nhung Uyển Dư.
Vừa lên xe, anh đã mở điện thoại gọi Uyển Dư, hai ngày nay anh không ở gần Uyển Dư, trong lòng đã có một tảng đá khó chịu không thôi.
Chờ đến khi có được kết quả giám định thân nhân rồi, anh sẽ ôm chặt Uyển Dư vào lòng sau đó anh sẽ nói với cô, cả đời này bọn họ chỉ thuộc về nhau chắc chắn sẽ không có người khác, không có Diệp Hiểu Khê, không có Hàn Tịnh, hai người cũng chỉ có nhau mà thôi.
Giấy hôn thú anh vẫn còn trong tay, cả đời này của Uyển Dư nhất định làm vợ của Lục Minh Thành, cô không được phép từ chối! Sau khi Lục Minh Thành gọi, Uyển Dư lập tức bắt máy.
Cô nhận điện thoại hỏi: "Cậu trẻ, anh tìm em sao?"
"Ừ"
Nghe thấy giọng nói của Uyển Dư, Lục Minh Thành cười mỉm hạnh phúc.
"Cậu trẻ, anh tìm em có chuyện gì?"
Trong lúc này, Uyển Dư đang ở trên xe đi đến phim trường, kỳ thực cô đang rất muốn nói với cậu trẻ răng, em nhớ anh.
Thể nhưng ngại ngùng như vậy cô nói không nên lời.
"Uyển Dư, anh nhớ em"
Trong thanh âm của Lục Minh Thành mang theo ấm áp đến mức khiến người khác phải rung động.
Cô suy nghĩ vì sao cậu trẻ và mình có thể tâm ý tương thông đến như vậy! Ngay cả những lời nhớ nhung cũng nghĩ giống nhau như đúc, Uyển Dư cười thầm hạnh phúc: "Cậu trẻ, em cũng nhớ anh"
Dừng một chút, Uyển Dư lại nói thêm: "Rất nhớ, rất rất nhớ"
Nghe xong câu nói rất nhớ này của Uyển Dư, cả người Lục Minh Thành đột ngột nóng lên.
Hóa ra, vì yêu đến tha thiết chỉ một lời tâm tình cũng có thể khiến thân thể người ta bị thiêu đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...