Rất nhiều lúc, chúng ta vẫn luôn hi vọng vào những điều tốt đẹp nhất.
Chúng ta tin rằng, sẽ có một ngày, những người thân bị bệnh nặng của chúng ta sẽ tỉnh dậy, bên cạnh bầu bạn với ta đến già.
Thế nhưng trên thực tế, có rất nhiều người sau khi bệnh nặng thì ngày càng trở nên yếu ớt, không có cách nào khôi phục được dáng dấp trẻ khỏe, đầy sức sống như trước! Lúc này, Lục Minh Thành không thế ngờ rãng, khi anh đã vững tin là Lục Ân Thành!
có thể tỉnh dậy, thì những yêu hận tình cửu của anh lại khiến cho Lục Ân Thành ngủ mãi không tỉnh.
Thế nhưng những chuyện này, nói sau đi.
Sau khi vào thang máy, Uyển Dư lại gọi điện cho Tô Trà Trà.
May là lần này điện thoại của Tô Trà Trà trực tiếp được kết nối, cô ấy nói bản thân hiện tại rất ổn, đang có hơi mệt nên về tiểu khu trước.
Cô cũng nhờ Uyển Dư chuyển lời xin lỗi với Tôn Thanh Thanh.
Nghe xong lời này của Tô Trà Trà, Uyển Dư liền nhớ đến việc mình mải lo chuyện của Lục Minh Thành, cũng quên nói với Tôn Thanh Thanh một tiếng.
Vì vậy, cô nhanh chóng gọi điện cho Tôn Thanh Thanh báo lại, thế nhưng chưa được bao lâu thì đôi môi nóng hừng hực của Lục Minh Thành đã hôn xuống.
Được rồi, lại bị sảc đẹp của cậu trẻ đầu độc rôi.
Cô không tử chủ được, ôm lấy cổ Lục Minh Thành, mạnh mẽ hôn lên đó.
Cậu trẻ tốt đẹp như vậy, là của cô.
Những người phụ nữ khác, đừng ai nghĩ đến cướp cậu trẻ của cô.
Nếu không, cô gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần! Tô Trà Trà nói với Uyển Dư hiện tại đang rất tốt cũng không phải nói dõi.
Cô thật vất vả mới thoát được ma trảo của Chiến Mẫn Quân, sao không tốt cho được! Vừa rồi, khi bị Chiến Mẫn Quân thô lỗ ném vào trong bồn tắm, người Tô Trà Trà có chút đau, vậy nên cô cố gắng ổn định lại thân thể mất một lúc mới có thể bò ra ngoài.
Nơi này, dù ở thêm một chút, cô cũng không muốn.
Cô biết rõ, sau khi cô vào nhà giam, An Ninh đã từng ở đây một khoảng thời gian.
Nghĩ đến việc An Ninh và Chiến Mẫn Quân từng ở trong phòng ngủ làm đủ loại tư thế lưu luyến triền miên, Tô Trà Trà đã buồn nôn đến phát ói.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi cái động ma này, thế nhưng lại buồn nôn đến khó chịu.
Cô đứng lại hít thở hồi lâu cũng không thể ngưng tụ nổi chút khí lực, cuối cùng là nôn thốc nôn tháo.
Tô Trà Trà nôn đến mức cả người mềm oặt, ngay lúc đó, cô đặc biệt muốn kiếm một chỗ ấm áp nằm xuống.
Nhưng ở đâu đây? Giường lớn của Chiến Mẫn Quân? Rốt cuộc thì Tô Trà Trà vẫn không năm lên đó.
Cô căm ghét nó.
Cô ôm gối, cúi đầu ngồi xổm trong góc hồi lâu mới cảm thấy thân thể thoải mái hơn một chút, sau đó, cô thu dọn quần áo của mình, mặc lại.
Cô dự định trở về tiểu khu, thế như không ngờ vừa đi đến cửa biệt thự, cô đã gặp Chiến Mẫn Quân đi vào.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, phảng phất giống hệt như La Sát đến đòi mạng.
Bây giờ, Chiến Mẫn Quân trông đặc biệt đáng sợ.
Tô Trà Trà cảm thấy, Chiến Mẫn Quân phát điên thành như vậy là vì đau lòng An Ninh tự sát.
Hiện tại, cô muốn né thật xa Chiến Mẫn Quân.
"Tô Trà Trà, tại sao?"
Chiến Mẫn Quân hoàn toàn không có ý định để Tô Trà Trà đi khỏi.
Anh ta dùng lực ép cô lên tường: "Tô Trà Trà, rốt cuộc là An Ninh đã làm gì sai.
Vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác muốn hại cô ấy?"
"Nói! Vì sao cô cho người cưỡng hiếp An Ninh? Tô Trà Trà, mau nói rõ cho tôi! Nếu không, tôi nhất định giết chết cô!"
Cho người cưỡng hiếp An Ninh? Tô Trà Trà cảm thấy lời này của Chiến Mẫn Quân đặc biệt buồn cười, cũng vô lý hết sức.
Tối hôm nay, cô mới là người suýt chút thì bị người ta cưỡng hiếp, cô có thoải mái, nhàn hạ để hại An Ninh sao? Thân thể của Chiến Mẫn Quân ép đến mức Tô Trà Trà không thở nổi.
Anh ta vừa giận, vừa siết chặt lấy cổ tay khiến cho cô khó chịu không thôi.
Tô Trà Trà khó chịu đến mức trán rịn đầy mồ hôi hột.
Cô dùng sức muốn đẩy Chiến Mẫn Quân ra, thế nhưng Chiến Mẫn Quân càng ngày lại ép càng chặt.
"Tô Trà Trà, nói! Vì sao cô không buông tha cho An Ninh? An Ninh rốt cuộc làm sai chuyện gì mà cô phải hại cô ấy như vậy? "Cô đã giết chết con của An Ninh, tại sao còn muốn cho người phá hủy cô ấy? Cô có biết rằng, nếu cảnh sát không chạy tới đúng lúc, An Ninh đã bị người ta!
Khóe môi Tô Trà Trà giật giật liên hồi: "Chiến Mẫn Quân, anh thả tôi ra! Tôi không có cho người hãm hại An Ninh! Con của An Ninh, cũng không phải tôi giết!"
Đêm nay, Tô Trà Trà cho người suýt chút hại chết An Ninh, khiến cho Chiến Mẫn Quân vô cùng tức giận.
Hiện tại, anh ta thấy cô còn phủ nhận chuyện hãm hại con của An Ninh sáu năm trước, anh ta lại càng giận đến không nhịn nổi.
Anh ta nhìn chäm chằm Tô Trà Trà, trong con ngươi chính là ngọn lửa hừng hực cháy lên, từng chút một biến hóa thành dao găm, chỉ hận không thể băm thây Tô Trà Trà thành nhiều mảnh.
"Tô Trà Trà, cô đúng là có chết cũng không hõi cải!"
Chiến Mẫn Quân siết chặt nắm tay, mắt híp lại, oán giận nói rằng: "Tô Trà Trà, cho cô ngồi tù năm năm thật sự là quá lợi cho cô rồi! Loại phụ nữ tâm như rắn độc giống cô, đáng ra phải ngồi đến suốt đời!"
Tô Trà Trà thật sự không thích bị người oan uổng như vậy, cô cố sức mở miệng: "Chiến Mẫn Quân, tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi chỉ muốn nói là tôi không có hại An Ninh! Sáu năm trước không có, hiện tại cũng không có! Từ đầu đến cuối, đều là An Ninh hại tôi! Anh cùng An Ninh, mới là loại tâm rắn rết!"
"Tô Trà Trà!"
Nghe thấy lời nói ngông cuồng của cô, Chiến Mẫn Quân không khống chế được mà quát ầm lên: "Tô Trà Trà, chứng cứ xác thực như thế, loại phụ nữ như cô đúng là không biết xấu hổ nên mới chống chế mài! Tô Trà Trà, tôi nhắc cho cô biết, nếu như cô còn tiếp tục làm tổn thương Tiếu Ninh thêm một chút!
một chút thôi, tôi nhất định cho cô sống không bằng chết!"
"Chiến Mẫn Quân, đừng nói là muốn tôi sống không bằng chết, dù anh có muốn tôi chết, tôi cũng phải nói câu này, tôi không có hại An Ninh, chưa từng hại An Ninh!"
"Tô Trà Trà, cô câm miệng cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân tàn nhẫn thả cổ Tô Trà Trà ra: "Tô Trà Trà, cô đừng nói với tôi là An Ninh cố ý hãm hại cô! An Ninh không ngốc, sao có thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy!"
Tô Trà Trà cười, cười đến cuồng loạn.
Đúng vậy, An Ninh không ngốc, cô ta không thể mang tính mạng ra đùa giỡn.
Vì lẽ đó nên, nếu bị người ta cưỡng hiếp rồi cắt tay tự sát đều là dựng chuyện! Đáng tiếc, An Ninh không ngốc, nhưng Chiến Mẫn Quân từ đầu đến cuối không khác nào một kẻ ngu si hết thuốc chữa.
An Ninh dùng loại tiết mục cũ nát!
hại cô như vậy, mà anh ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hoặc là nói, Chiến Mẫn Quân không ngốc, thế nhưng anh ta quá yêu An Ninh, anh ta yêu An Ninh đến mức không phân phải trái, không phân trắng đen nữa rồi.
Tô Trà Trà muốn nói, nói rằng chính An Ninh cố ý tìm người cưỡng hiếp mình để hãm hại cô.
Thế nhưng lời này, cuối cùng cô không nói ra.
Nói rồi thì làm sao? Chiến Mẫn Quân vẫn sẽ không tin cô, đều là phí lời mà thôi! "Tô Trà Trà, cô đừng có giả vờ nữa, đừng giả vờ mình là người câm.
Mau nói chuyện với tôi! Cô dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt thương tổn An Ninh như vậy? Cô dựa vào cái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...