Lúc Chiến Mẫn Quân chạy đến bệnh viện, An Ninh đã qua cơn nguy hiểm.
An Khang nhìn thấy Chiến Mẫn Quân liền tức giận bước đến: "Anh rể, lần này chị ba thiệt thòi lớn như vậy, anh nhất định phải làm chủ cho chị ấy!"
"An Khang, rốt cuộc chuyện này là thế nào? An Ninh đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại cắt cổ tay tự sát?"
Ánh mắt Chiến Mẫn Quân âm trầm khó lường, cũng không nhìn rõ hỉ nộ ái ố trong mắt anh.
Anh lạnh lùng hỏi An Khang.
"Anh rể, có người cố ý nhắm vào điểm yếu của chị bai"
An Khang bày ra vẻ mặt căm phẫn sục sôi, nói: "Khuya hôm qua chị ba về nhà thì bị một đám đàn ông chặn lại, suýt chút nữa thì bọn họ! "
An Khang dừng một chút, tiếp tục nói: "May là ngay thời khắc then chốt, cảnh sát kịp thời chạy đến.
Thể nhưng chị ba thật sự chịu nhục nhã, vì chị ấy suýt chút thì bị người ta làm đến chuyện kia, đương nhiên là không chịu nổi! Cuối cùng, chị ba vì thấy có lỗi với anh, sợ anh ghét bỏ chị ấy nên đã nghĩ không thông"
"Anh rể, anh nhất định phải đối tốt với chị ba một chút, chị ba nhà em thật sự rất yêu anh!"
"Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?"
Chiến Mẫn Quân nói lời này, giống như là đang muốn trấn an An Khang, đồng thời cũng tự lầu bầu với chính mình: "Cảnh sát điều tra thế nào?"
"Em vừa nãy một mực lo chuyện chị ba, còn chưa liên hệ với cục cảnh sát"
An Khang vừa nói dứt lời thì điện thoại của anh ta đã vang lên, hiển nhiên là bên cục cảnh sát gọi điện đến.
Vì muốn cho Chiến Mẫn Quân hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay, vậy nên lúc bắt máy, An Khang cổ ý mở loa ngoài.
Điện thoại vừa được kết nối, trong di động đã phát ra giọng nói của bạn thân An Khang, phó cục cảnh sát: "An thiếu, mấy người kia đã khai báo xong!"
"Bọn họ nói thế nào?"
An Khang lo lắng hỏi: "Có phải là có người chỉ điểm bọn họ hay không? Tôi và chị ba không thù không oán với bọn họ, tôi không tin bọn họ lại tự nhiên gây sự với chị ba như vậy!"
"An thiếu, cậu đoán không sai, thật sự là có người đứng saul"
Dừng một chút, người bên đầu dây tiếp tục nói: "Bọn họ nói, có một người phụ nữ tên Tô Trà Trà gọi đến, nói là sẽ cho bọn họ tiên, chỉ cần bọn họ cưỡng bức An Ninh!"
"Cái gì?"
An Khang giận đến mức suýt chút thì nhảy dựng: "Tô Trà Trà! Lại là Tô Trà Trà!"
"Đệch! Đồ tiện nhân Tô Trà Trà kia, cô ta hại chị ba còn chưa đủ thảm sao? Cả con của chị ba cô ta cũng đã hại chết, vậy mà bây giờ còn muốn tìm người cưỡng bức chị ba? Cô ta muốn bức chết chị tôi mài"
Sau khi cúp điện thoại, An Khang ngẩng đầu nhìn Chiến Mẫn Quân, nói: "Anh rể, chuyện này anh không thể mặc kệ được! Chị ba em chịu thiệt thòi lớn như vậy, thiết chút nữa thì mất mạng.
Tuyệt đổi không thể cứ cho qua được!"
"Tô Trà Trà liên tục hại chị ba, anh nhất định phải cho chị ấy một cái công đạo!"
Nghe xong lời nói của An Khang, đôi môi mỏng của Chiến Mẫn Quân không tự chủ được mà nhếch lên, Tô Trà Trà? Lại là Tô Trà Trà sao? Anh ta cứ ngỡ rằng sau năm năm ngồi tù, Tô Trà Trà sẽ thu liễm, không ngờ rằng, cô ta vậy mà lại có thể tiếp tục hại An Ninh! Tô Trà Trà, cô ta thật sự là một người phụ nữ đáng chết! Tô Trà Trà đi nhà vệ sinh quá lâu vẫn chưa quay lại, Uyển Dư đã bắt đầu lo lắng không yên.
Cô gọi điện cho Tô Trà Trà không được, lòng liên nảy sinh một loại linh cảm nguy hiểm.
Cô phóng đến nhà vệ sinh tìm Tô Trà Trà, thế nhưng, căn bản là không tìm thấy cô ấy.
"Vừa nãy Chiến thiếu thật đáng sợi Người phụ nữ bị anh ấy vác trên vai kia là ai thế nhỉ?"
"Tôi thật sự không quen biết cô ta! Có điều, chọc giận Chiến thiếu như vậy, cô ta chết chắc!"
Uyển Dư mới vừa từ phòng rửa tay đi ra đã nghe thấy tiếng hai cô gái bàn luận.
Trong lòng cô lập tức căng thẳng hồi hộp, Chiến Mẫn Quân sao? Cô biết rõ, Chiến Mẫn Quân và đám người Lục Minh Thành thường xuyên đến Lam Điều tụ tập.
Ở nơi này thậm chí còn có một khu ghế được chuẩn bị riêng cho bọn họ.
Cô có cảm giác, nhất định là Chiến Mẫn Quân đã lôi Tô Trà Trà đi, vì vậy không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức xách tụi chạy ổi.
Cửa lớn phòng riêng ở hộp đến không có khóa, bên trong có Lâm Tiêu, Giang Tuấn Thành, Quý Ngôn và hơn phân nửa những người khác ngồi trong ánh đèn tăm tối, thể nhưng không có Tô Trà Trà.
Không nhìn thấy Tô Trà Trà, Uyển Dư vội vàng chạy ra bên ngoài, nhưng cô còn chưa kịp mở cửa đã nhìn thấy Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên bước vào.
Anh Cửu, anh thật khỏe!
Anh Cửu, anh nhẹ một chút!
Ưm!
A!
Vừa nhìn thấy Vũ Nguyệt Viên và Lục Minh Thành tiến vào cùng nhau, những thanh âm không hài hòa lập tức vang bên tai Uyển Dư.
Viền mắt Uyển Dư đỏ ửng, không khống chế được có chút ươn ướt.
Cậu trẻ, sao anh có thể một ngày một đêm không gọi em như vậy.
Đến hiện tại vẫn còn ở cùng với Vũ Nguyệt Viên? "A Uyển tiểu tiên nữ, nếu đã tới rồi thì sao lại vội đi vậy! Uống rượu! Chúng ta uống rượu với nhau đi! Đêm nay không say không về nhat"
Giang Tuấn Thành nhìn thấy Lục Minh Thành đã có Vũ Nguyệt Viên ở bên cạnh, liền cho rằng Lục Minh Thành chỉ là chơi bời qua đường, bỏ A Uyển tiểu tiên nữ của anh ta qua một bên rồi.
Vì vậy, trong lòng lập tức dâng lên ý chí chiến đấu hừng hực, anh ta đưa tay đến, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyển Dư.
Thế nhưng Giang Tuấn Thành còn chưa kịp nắm tay Uyển Dư, đã bị Quý Ngôn kéo lại: "Giang nhị, cậu làm gì đấy? Vợ bạn là không thể đụng, sao cậu lại muốn nắm tay Cửu tẩu rồi?"
"Cái gì mà vợ bạn là không thể đụng! Rõ ràng chính Lục cửu "hồng hạnh xuất tường"
trước mà! Cậu không thấy A Uyển tiểu tiên nữ của tôi bị tên khốn Lục cửu này bỏ sao?"
Nhìn thấy Quý Ngôn vẫn giữ lấy tay mình, Giang Tuấn Thành ghét bỏ vội buông ra: "Cố đại, cậu kiếm chỗ nào mát mẻ mà chạm đi, đừng có đụng tay tôi! Tôi chỉ muốn nắm tay với A Uyến tiểu tiên nữ thôi!"
"A Uyển tiểu tiên nữ, tên khốn khiếp Lục cửu làm tổn thương cô đúng không? Cô đừng thương tâm, lòng tôi vĩnh viễn vì cô mà rộng mở"
Giang Tuấn Thành bày ra bộ dạng tán tỉnh, cặp mắt hoa đào kia không ngừng phóng điện về phía Uyển Dư.
Đối với con công xòe đuôi khoe mị lực nam tính của mình như Giang Tuấn Thành, Uyển Dư chẳng mảy may quan tâm.
Lúc này, cô chỉ muốn hỏi cậu trẻ một chút, vì sao lại ở cùng với Vũ Nguyệt Viên.
Một ngày một đêm trôi qua rồi, không phải là anh, vẫn luôn ở cùng Vũ Nguyệt Viên đó chứ? "A Uyến tiếu tiên nữ, tôi biết bây giờ cô đang rất thương tâm, thế nhưng những tổn thương này cũng chỉ là tạm thời! Cũ không đi, mới không thể đến.
Tên khốn kiếp Lục cửu này không biết thế nào là thứ quý giá, đáng trân trọng cả! Cô yên tâm, chỉ cần cô chấp nhận tôi, tôi tuyệt đổi sẽ không để cô chịu oan ức đâu!"
Giang Tuấn Thành nói lời này, đúng thật là móc tim móc phối.
Từ sau khi anh ta quyết định chân thành yêu thích Uyển Dư, anh ta đã đổi từ hằng đêm sanh ca sang ăn chay được một khoảng thời gian rồi.
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến gương mặt xinh đẹp, thanh tú của Uyển Dư, anh liền cảm thấy tất cả những người trước đó giống như bò sữa.
Mặc kệ là đại mỹ nữ cũng không thể khơi lên sự hứng thú của anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...