Ký ức của tối ngày hôm qua giống như nước tràn vào trong đầu của Diệp Duy, từng chiếc hôn mãnh liệt lại nồng nàn ấy, còn có sự quyến luyến hòa vào nhau.
của da thịt, từng chút một đều hiện lên một cách vừa nồng nhiệt vừa miên man.
Gương mặt nhỏ của Uyển Dư liền đỏ ửng lên, trái tim không nằm im trong lồng ngực mà cứ đập loạn lên, cô vội vàng cúi mặt xuống không dám nhìn vào mặt
Lục Minh Thành, cô sợ rằng nếu nhìn nhiều thêm một chút cô sẽ không khống chế nổi bản thân mà hóa thân thành nữ cầm thủ nhảy bố lên cắn anh ta mất.
Trong lòng có tâm sự, không thể động đậy, khẽ động sẽ không thể cứu vẫn được nữa.
Uyển Dư nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thấy sâu, có lẽ là cô nên đi tìm tình yêu mới thôi, chắc chắn là vì độc thân quá lâu rồi, thèm khát quá rồi nên lúc nào cũng bị và đẹp ngời ngời xuất chúng của cậu trẻ mê hoặc " Tối qua tôi bị người khác hãm hại, bị cho uống thuốc, tôi xin lỗi.
Lục Minh Thành cho rằng Uyền Dư không nghe rõ liền nói lại với cô ấy một lượt.
Uyển Dư đang cố gắng khống chế sự tức giận đang bùng cháy trong người mình, ngượng ngùng nở một nụ cười: “ Không sao đâu, cũng không phải là do cậu trẻ cố ý mà, là người khác đã bỏ thuốc cậu mà! Cháu hiểu, cháu có thể hiểu được!" " Đàn ông mà, vốn dĩ toàn là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, cậu trẻ hành xử như vậy với cháu chỉ là do cậu bị thuốc khống chế thôi.
Tối qua cứ xem như là không phải cháu, mà là một con lớn nói thì có lẽ câu trẻ cũng không thể khống chế được bản thân.
Ha ha, cháu thật sự có thể cảm thông được, vì thế cho nên cậu không phải cảm thấy có lỗi đâu!” “ Không phải có một câu nói như thế này sao, sự kích động của đàn ông đã dâng lên thì lợn nái cũng có thể hóa thành Điều Thuyền, mọi người ai cũng có thể hiểu được mà, chúng ta cứ coi như tối qua chưa có chuyện gì sảy ra cả."
Uyển Dư tự cảm thấy câu trả lời của cô rất thuyết phục rất kin kế không có gì để nói lại cả, vừa lịch sự mặt anh tuấn bảnh bao của Lục Minh Thành trong lại vừa phóng khoáng rộng lượng, ai ngờ rằng, gương phút chốt đen xì trông như cái đít nổi.
Ban đầu Uyển Dư cũng khá tò mò, tối qua sau khi cô rồi đi, không biết cậu nhỏ có ăn thịt luôn Quý Ngôn không, bây giờ sắc mặt câu ấy khó coi như vậy cô liền vội vàng nuốt những lười định nói vừa rồi xuống hong.
Dường như cô nói không sai mà, gương mặt của cậu nhỏ làm sao mà lại đột nhiên trong khó coi đến vậy?
Trong ánh mắt của Lục Minh Thành, mơ hồ như chứa nhiều lớp mây đen, giống như không thể nào có thể nhìn thấy đáy được.
Hàng lông mày tinh tế không có gì để chế từ từ nhếch lên, cô nghĩ là anh sẽ làm thịt một con lợn nái ư?!
Anh trong mắt cô là loại ăn tạp như vậy sao?
Uyển Dư nói anh sẽ không thể khống chế được với lợn nái, Lục Minh Thành đã đủ tức giận rồi, nếu như anh ta còn biết trong đầu Uyền Dư bây giờ còn nghĩ tới cảnh anh vô lấy Quý Ngôn chắc chắn anh sẽ phát điện mát thổi, Trầm mặc một lúc lâu, Lục Minh Thành đã lên tiếng: * Nếu như tối hôm qua là một con lợn nái, tôi sẽ không bao giờ động vào "
Vài giây sau, Lục Minh Thành lại bổ sung thêm một câu: " Khẩu vị của tôi không nặng như thế"
Khóe miệng của Uyền Dư giật mạnh, đây là cậu nhỏ đang thừa nhận cô tốt hơn lợn nái một chút đúng không? Cô liệu có nên cảm thấy may mắn không, vị trí của cô trong lòng cậu nhỏ đã vượt qua lợn nái rồi?
Uyển Dư không muốn tiếp tục nói những thứ liên quan đến lợn nái nữa, cô vừa nghĩ sẽ nói những chủ để khác thì tiếng chuông của chiếc điện thoại di động mà cô mới mua liền vang lên.
là điện thoại của Hàn Tinh den.
Giọng nói của Hàn Tịnh văn trẻ con như trước đây không có chút gì thay đổi: " Boss à, lão đại à, cô đang ở bệnh viện sao? Tôi đã làm bữa trưa tình yêu rồi, trưa nay chúng ta ăn cùng nhau đi “ Hàn mập, không cần phải phiền phức như thế đâu, bữa trưa tôi ăn cơm ở nhà ăn là được rồi.” “ Không phiền không phiền chút nào! Việc mà tôi thấy vui vẻ nhất chính là được chuẩn bị bữa trưa cho lão đại mà, Boss ơi, đợi tôi nhé."
Nói xong câu đó, Hàn Tịnh vui vẻ tắt điện thoại, nhanh chóng xỏ giày đi đến bệnh viện.
Khoảng cách giữa Lục Minh Thành và Uyển Dư rất gần, những lời mà Hàn Tinh đã nói trong điện thoại anh ta nghe rất rõ không bỏ sót cầu nào, bữa cơm tình yêu, cái từ này, nghe rất nhức tại
Trong lòng cảm thấy rất ghét việc Uyển Dư và Hàn
Tinh cùng nhau ăn bữa cơm tình yêu, nhưng lại nghĩ đến lời hứa của anh với Hàn Tịnh, anh vẫn buông tay của Uyễn Dư ra.
Khi Lục Minh Thành vừa đi ra khỏi quán cà phê, liền nhận được một tin nhắn wechat.
" Take daddy and bring home" : " Cửu lão gia, khi nào thì ông rảnh, con có việc rất quan trọng muốn nói với người, liên quan tới việc chung thân đại sự của người "
Lục Cửu : " Lúc nào cũng được.
" Take daddy and bring home" :" Được, vậy bây giờ chúng ta video call nhé."
Chi một giây sau Minh Thành đã nhận được lời mời tham gia video call của "Take dady and bring home"
Diệp Gia Bảo mặt mũi nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại, lúc anh ta im lặng không nói năng lời nào, gương mặt ấy cực kì giống với Lục Minh Thành.
Anh ta trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ nhẹ cất tiếng lên: * Ông chủ, ông một chân đạp hai thuyền có đúng không?"
Ừm? Lục Minh Thành vẫn chưa hiểu gì, nhìn Diệp Gia
Bảo bằng con mắt nghi ngờ.
Biểu cảm của Diệp Gia Bảo càng có vẻ nghiêm trọng hơn một chút: “ Ông chủ, có phải là ông đã sai người dìm những tin tức của Diệp Hiểu Khê xuống phải không?
Những lời của Diệp Gia Bảo đã nói ra đường như đã có phần chắc chắn, cậu biết là, Hải Thành rộng lớn này cũng chỉ có duy nhất Lục Minh Thành có được cái bản lĩnh dìm được vụ scandal kinh thiên động địa này xuống đáy biển.
* Ừm." Lục Minh Thành không có ý định phủ nhận, thẳng thắn trả lời.
Ông chủ à, tại sao ông lại giúp Diệp Hiểu Khê bắt nặt mẹ của cháu như vậy chứ?" Trên gương mặt của Diệp Gia Bảo thể hiện rõ sự tức giận, trước đến giờ nó vẫn luôn tôn trọng Lục Minh Thành, nhưng mà vi đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ nó, nó chấp nhận to gan chất vấn Lục Minh Thành * Diệp Hiểu Khê đã cứu ta một lần, ta nợ cô ấy một án tình" Vài giây sau, Lục Minh Thành thật lòng thật dạ nói với Diệp Gia Bảo, “ Sau này, ta đảm bảo chắc chắn sẽ không để có ta bắt nạt mẹ của cháu nữa."
Nghe được những lời này của Lục Minh Thành, cuối cùng thì lòng Gia Bảo Bảo cũng thoải mái hơn một chút, cậu còn cho rằng, ông chủ thích cái bà thím xấu xa tên Diệp Hiểu Khê kia chứ, bây gờ xem ra thì chỉ là trà ơn cứu mạng! “ Những tài liệu không tốt của Diệp Hiểu Khê là do cháu công khai đúng không?" Lục Minh Thành người mắt lên, không cảm xúc hỏi Diệp Gia Bảo.
Lục Minh Thành bỗng nhiên lại hỏi như vậy, Diệp Gia Bảo có chút chột dạ, " Đúng vậy đó, Cháu...!Cháu xâm nhập vào hệ thống của bệnh viện, tìm được bảo cáo đẻ non của Diệp Hiểu Khê ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...